Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tỷ Muội

Tiểu thuyết gốc · 1037 chữ

Sau khi xong xuôi những người xem dần dần tản đi, duy chỉ có sáu thí sinh trúng tuyển đứng ở lại.

Diễm Phương trước tiếp xuống đài, đi đến trước mặt các thí sinh tiếp đó dừng lại trước mặt của tiểu nha đầu Thanh Hà, nàng đánh giá nha đầu này thật sâu.

Thanh Hà thấy vị tỷ tỷ này nhìn nàng lâu như vậy thì theo bản năng cảm thấy có chút sợ hãi.

Tiếp đó mấy vị trưởng bối của con em được tuyển bước lên, tất nhiên là Ngạo Thiên cùng Linh Nhi cũng lên theo.

Khi Diễm Phương nhìn thấy Ngạo Thiên bước lên thì kinh dị vô cùng, có chút ngại ngùng hốt hoảng. Nhưng khi nhìn thấy Linh Nhi ở bên cạnh thì như suy nghĩ gì đó.

Theo cách nhìn của nàng, dáng vẻ Ngạo Thiên anh tuấn tiêu soái bất phàm cộng với khí chất cao quý, nhất định là công tử thế gia nào đó. Mà vị cô nương bên cạnh lại ăn mặc giản dị bình thường, dáng dấp cùng khí chất tầm thường, có thể là thị nữ.

Nàng lắc lắc đầu, tạm bỏ những suy nghĩ lung tung này đi, nói:

“Các vị, mời về chuẩn bị hành trang cho bọn họ, ngày mai chúng ta sẽ mang những bọn trẻ này đến Khiên Kỳ Tông nhập môn.”

Mỗi một trưởng bối đều hết sức vui mừng, tuy nhiên tiếp đó lại lo lắng. Lần đi của những đứa trẻ này không có mấy năm thì tuyệt đối sẽ không trở về.

Ngạo Thiên đột nhiên nói xen vào một câu: “Vậy cho hỏi cô nương, Khiên Kỳ Tông cách nơi này xa không, đi thế nào?”

Diễm Phương giật mình, đỏ mặt nhưng vẫn làm ra đáp lại.

“Cách nơi này hai ngọn núi, tuy nhiên lúc bọn ta đi đường chính qua đây không hiểu sao lại bị những phiến đá chọc trời chắn đường đi.”

“Lần trở về này chỉ có thể băng qua rừng rậm, nhưng nghe nói gần đó có một con yêu tác quái, không rõ có bao nhiêu nguy hiểm, nhưng các vị yên tâm, con yêu đó dám xuất hiện ta sẽ đạp nó đến chết.” Nói xong xiết chặt quyền đầu.

Ngạo Thiên cười trừ, thật sự là cô nàng này có tính nết hệt Linh Nhi, tu vi chỉ có Trúc Cơ kỳ thôi mà đã vênh váo như thế.

“Thật ngại quá, nếu không phiền thì cô nương cho tại hạ đi cùng được không, ta không yên tâm về tiểu nha đầu này cho lắm.” Đột nhiên Ngạo Thiên đề nghị, hắn muốn như vậy là có chủ đích, khí tức dị hỏa trên giới chỉ của Diễm Phương khiến hắn tò mò.

Diễm Phương nghe hắn nói vậy thì chợt suy nghĩ, nhưng rất nhanh đã tươi cười, gật đầu đáp: “Được thôi, công tử cứ theo.”

Đám trưởng bối của những thí sinh kia cũng muốn nói gì đó nhưng đành thôi, chỉ nghe một chữ ‘yêu’ thôi là bọn họ đã rén rồi.

Xong xuôi, ai về nhà nấy, vốn dĩ đám người Ngạo Thiên cùng Linh Nhi không cần chuẩn bị gì nên đã trở về tửu điếm ăn uống rồi nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, đại đội nhân mã của Diễm Phương đã chờ sẵn, các thiếu niên thiếu nữ đi lên, chào tạm biệt người nhà, một đoàn người bao gồm đám người Ngạo Thiên dần dần đi ra khỏi Ly Thành.

Đúng lúc này.

“Khoan!” Vẻn vẹn chỉ một chữ nhưng âm thanh lại ngọt ngào, dễ nghe đến động lòng người.

Đám người quay lại, chỉ thấy một thiếu nữ thân mặc hồng y, bên hông có giắt trường kiếm, đôi mắt long lanh, cái mũi cao nhỏ, vóc dáng uyển chuyển mê người, người này không phải ai khác, chính là Hạ Tuyết!

Diễm Phương trước tiên lên tiếng: “Tuyết muội, chạy ra đây làm gì đây?”

Thì ra nàng và Hạ Tuyết là tỷ muội với nhau, khó trách thủ hạ của nàng không hề làm khó Hạ Tuyết.

“Phương tỷ, mấy nay muội thấy tỷ bận quá nên chưa kịp hỏi thăm, chưa đến thăm hỏi muội mà đã vội trở về vậy rồi sao?” Hạ Tuyết bĩu môi nói.

“Ây da, đúng là tỷ bận quá nên quên thật, nhưng mà năm nay có hạt giống tốt, phải mau chóng hồi tông, nhất định sư phụ sẽ trọng thưởng tỷ, há há.” Diễm Phương chống nạnh cười cười.

“Ừm, muội cũng đã quan sát thấy rồi, thế hệ chúng ta so với nha đầu kia thì ngay cả rắm cũng không bằng.” Hạ Tuyết nhìn Thanh Hà rồi bất đắc dĩ nói.

“Ủa mà khoan, muội nhảy ra đây chỉ vì hỏi mấy câu vậy thôi á hả?” Diễm Phương ngờ vực nói.

“Tất nhiên là không rồi, à…ừm…thật ra phụ thân kêu muội theo tỷ hồi tông một chuyến.” Hạ Tuyết âm dương quái khí nói.

Đánh rắm! Nếu Hạ Trung có ở đây thì nhất định sẽ nói một câu là ta nói như vậy khi nào?

Hạ Tuyết cũng là đệ tử cùng sư với Diễm Phương, nhưng nàng rất đùa nghịch, sư phụ vốn dĩ không quản nổi nàng nên cho nàng đặc quyền tự do đi lại, nhưng vẫn phải chăm chỉ tu luyện.

“Ta có nghe lầm không đây? Muội vậy mà nghe lời phụ thân sao?” Diễm Phương kinh ngạc.

“Tỷ!” Hạ Tuyết dậm chân.

Diễm Phương cười cười, phất tay rồi gật đầu, trở về đội ngũ tiếp tục di chuyển, khi đi đường Hạ Tuyết cùng Diễm Phương cách một lúc lại lén nhìn Ngạo Thiên.

Mà hành động này sao có thể che dấu Ngạo Thiên, thậm chí là Linh Nhi.

Linh Nhi hậm hực, dùng tay nhéo lấy hông thịt của Ngạo Thiên, cái tên đào hoa này đi đến đâu lại làm cho nữ nhân mê điên đảo đến đó, nhưng trong ghen lại lẫn có một chút tự hào, nam nhân của mình có mị lực lớn như vậy tất nhiên phải tự hào.

Bạn đang đọc Thiếu Chủ Phong Lưu sáng tác bởi nguyenphuvan000
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyenphuvan000
Thời gian
Lượt thích 20
Lượt đọc 427

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.