Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quay về Tây Tu thành

Phiên bản Dịch · 2489 chữ

Phụt một đường máu tươi phun ra, còn Phương Ức Tông trong nháy mắt bị linh vân

kia cuốn lấy không còn tung tích, chỉ còn một cánh tay rơi xuống dưới mặt cát.

Không giết được Phương Ức Tông, chỉ chặt được một cánh tay của gã, Diệp Mặc

cũng không thất vọng nhiều, hắn giơ tay ra nhặt lấy nhẫn trữ vật từ cánh tay

trên mặt cát kia, lại gọi Vô Ảnh về.

Đồ tốt trong nhẫn trữ vật của đại năng như Phương Ức Tông này chắc chắn không

ít, Diệp Mặc cũng không cần mở ra nhìn, rồi trực tiếp ném nhẫn trữ vật vào thế

giới trang vàng.

Người con gái mặc váy xanh kia đã mặc lại váy áo, nhưng lại sợ hãi rụt rè trốn

một bên, không dám qua đây, cũng không dám chạy đi.

- Anh Diệp thật có bản lĩnh. Tôi cũng biết tên họ Phương kia cũng không phải

là đối thủ của anh, nếu không phải lão mượn phi thăng chạy trốn, thì cũng chết

là cái chắc.

Giao Hoán Chấn bước đến chúc mừng Diệp Mặc đầu tiên.

Tạ Chính Sư và Quý Trường Thiên cũng lộ ra vẻ mặt vừa vui mừng vừa sợ hãi nhìn

Diệp Mặc, Phương Ức Tông có thể dễ dàng bại trận dưới sự liên thủ của ba

người, còn Diệp Mặc không ngờ suýt nữa thì giết được Phương Ức Tông rồi. Sự

chênh lệch này, khiến cho bọn họ nhất thời không thể nào tiếp nhận được.

Yết Kiếm lúc trước chỉ gật gật đầu với Diệp Mặc thì lúc này cũng nhiệt tình ôm

quyền đến trước mặt Diệp Mặc nói:

- Anh Diệp, đúng là không ngờ, tu vi của anh lại cao như vậy, lúc trước tôi

còn cho rằng anh là tu sĩ Hóa Chân tầng thứ nhất, con mắt thật là quá kém rồi.

Nói xong y lại chỉ vào Giao Hoán Chấn nói với Diệp Mặc:

- Lão tam là bạn của anh, thì tôi cũng là bạn của anh, sau này Thần Thú sơn

mạch chúng tôi chính là hậu hoa viên của anh.

Diệp Mặc lạnh nhạt ôm quyền, cũng không tỏ ra nhiệt tình lắm. Đối với loại

người như Yết Kiếm, hắn căn bản không muốn kết giao với y. Lúc trước khi Giao

Hoán Chấn đến, cũng đã giới thiệu mình là bạn của gã, đến bây giờ Yết Kiếm mới

nhiệt tình chào hỏi, rõ ràng là vì thực lực của mình.

Tạ Chính Sư mặc dù trong lòng vô cùng kinh hãi, nhưng biểu hiện lại là thích

hợp nhất. Còn Quý Trường Thiên thì lại đến ôm quyền nói với Diệp Mặc:

- Tu vi của anh Diệp đúng là kinh người, Quý mỗ lúc trước chậm trễ. Nhưng anh

Diệp chắc hẳn có thể ngăn được tên tu sĩ áo đỏ kia động thủ với Tu Dương của

rừng rậm Vô Tâm của chúng tôi. Sao lúc đó lại không ngăn lại?

Nếu như Tu Dương không phải là thiếu chủ của rừng rậm Vô Tâm Chi Nam Vực, với

tu vi của Diệp Mặc, Quý Trường Thiên cũng không thể hỏi Diệp Mặc câu hỏi như

này. Lúc này gã đã biết Diệp Mặc chỉ cần ra tay, thì chắc chắn có tể cứu được

Tu Dương, nhưng hắn lại không cứu, ngược lại còn ra mặt giúp Tam thần chủ Giao

Hoán Chấn của Thần Thú sơn mạch, điều này khiến gã không hiểu.

Diệp Mặc lạnh lùng nhìn Quý Trường Thiên lạnh nhạt nói:

- Tôi tại sao lại phải ngăn lại?

Quý Trường Thiên bị một câu nói của Diệp Mặc làm cho kích động, nhất thời cứng

lưỡi. Gã không ngờ Diệp Mặc trả lời lại thẳng thắn như vậy, nhưng cho dù Diệp

Mặc có trả lời thẳng thắn như vậy, gã cũng không dám trách Diệp Mặc, chỉ có

thể khúm núm lui về phía sau mà thôi.

Diệp Mặc cũng không để ý đến suy nghĩ của Quý Trường Thiên, mà lại nhìn Giao

Hoán Chấn nói:

- Anh Giao, sao anh lại đi cùng với đám người Tạ Chính Sư?

Giao Hoán Chấn vội trả lời:

- Tôi gặp Tạ thành chủ ở Sa Hà, đồng thời cũng biết được chuyện của tà linh ở

Sa Hà. Sau đó nhận được thư của nhị ca, liền cùng với Tạ thành chủ đi tìm anh

Quý và cả Nhị thần chủ của Thần Thú sơn mạch. Chúng tôi sau khi biết tu sĩ có

thể phi thăng, thì vô cùng vui mừng, vốn dĩ tôi còn định tìm anh Diệp, không

ngờ Quý vực chủ nhận được truyền tin, nói có cao thủ đến, nên chúng tôi đi

cùng nhau.

Nói xong Giao Hoán Chấn ánh mắt tức giận nhìn nơi mà Phương Ức Tông phi thăng

nói:

- Thật quá ghê tởm, chúng tôi tốn công tốn sức phá vỡ phong ấn phi thăng của

Tây Tu thành. Cái tên này lại là người phi thăng đầu tiên, lấy được một cánh

tay của gã, quả thực đã quá dễ dàng cho gã rồi.

Sau khi hiểu chuyện gì xảy ra, Diệp Mặc cũng không ở lại nơi này suy nghĩ gì

nữa. Hắn ôm quyền nói với Giao Hoán Chấn:

- Diệp mỗ còn có chuyện phải đi trước, các vị cáo từ.

Giao Hoán Chấn cũng vội hỏi:

- Anh Diệp, bây giờ anh quay về Tây Tu thành sao? Anh về trước, sau khi tôi

về sẽ đến tìm anh.

Giao Hoán Chấn cũng biết pháp bảo phi hành của Diệp Mặc cũng vô cùng lợi hại,

cho nên nói trước để Diệp Mặc về trước.

Diệp Mặc cười nói:

- Anh Giao, sau khi tôi về đến Tây Tu thành rồi, sẽ nhanh chóng rời khỏi

thôi. Đợi sau này khi tôi lại đến Tây Tu thành, thì nói chuyện tiếp với anh

Giao cũng không muộn.

Nói xong, Diệp Mặc trực tiếp phóng ra Thanh Nguyệt.

- Vậy được, đợi lão Giao lên Hóa Chân đỉnh phong rồi thì sẽ quấy rầy anh Diệp

một phen.

Giao Hoán Chấn lập tức hắng giọng nói.

Diệp Mặc gật đầu nói:

- Được, vậy thì tôi sẽ ở Mặc Nguyệt Chi Thành ở Nam An châu đợi anh Giao giá

lâm.

Đồng thời Thanh Nguyệt của Diệp Mặc mang theo một đường sáng màu xanh biến mất

trên trời, chỉ còn mấy người Tạ Chính Sư ở lại ngơ ngác nhìn nhau.

Tạ Chính Sư có chút im lặng nhìn Giao Hoán Chấn nói:

- Lão Giao cũng có một chỗ dựa vững chắc, có anh Diệp rồi, ai còn dám động

đến Giao Hoán Chấn của Thần Thú sơn mạch anh?

Giao Hoán Chấn cười ha hả, nhưng Yết Kiếm cũng chen miệng vào nói:

- Không ngờ, tên Diệp Mặc này lại là người của Nam An châu.

Quý Trường Thiên sắc mặt âm trầm vẫy tay cô gái mặc váy xanh nói:

- Cô lại đây một chút, vừa nãy trước khi chúng tôi đến, ở đây xảy ra chuyện

gì vậy?

Cô gái mặc váy xanh cũng không dám giấu diếm, giải thích toàn bộ sự việc một

lần. Quý Trường Thiên lúc này mới hiểu Diệp Mặc tại sao lại không ra mặt ngăn

lại, Tu Dương và người con gái của y không ngờ lại cướp linh mạch của hắn.

Người ta không giết chết Tu Dương ngay tại chỗ, cũng đã nể mặt lắm rồi, nói

không chừng cũng là do Giao Hoán Chấn cũng nên.

Nghĩ tới đây, Quý Trường Thiên lạnh lùng nói với người con gái mặc váy xanh:

- Sau khi quay về, cô cút ngay ra khỏi rừng rậm Vô Tâm cho tôi, nếu không,

tôi sẽ giết chết cô…

- Vâng…

Người con gái kia run giọng nói.

Không ai biết, lúc này những gì miệng cô nói và trong lòng cô nghĩ hoàn toàn

khác nhau. Trong lòng cô hoàn toàn đã coi Tu Dương thành không khí rồi, cho dù

Quý Trường Thiên cô cũng không coi ra gì. Mục tiêu của cô chính là Diệp Mặc,

cô tin rằng, với dung mạo và vẻ thùy mị của cô, thậm chí còn có kinh nghiệm

lên giường, người trẻ tuổi như Diệp Mặc căn bản cũng không phải là đối thủ của

cô. Nói không chừng cô chỉ cần hầu hạ hắn vài lần, thì cũng đã dính với cô

rồi.

Nhưng người con gái này đồng thời cũng không biết, mặc dù Diệp Mặc cảm thấy bộ

dạng cô cởi hết quần áo trên bãi cát cũng rất thu hút người khác, nhưng thực

tế thì trong mắt Diệp Mặc, cô đến không khí cũng không bằng.

Quý Trường Thiên có chút bất đắc dĩ, gã biết nếu gã giết cô gái mặc váy xanh

kia, thì sẽ trở thành kẻ thù với tên Tu Dương kia.

Diệp Mặc sau khi tắm rửa trên Thanh Nguyệt xong, đổi một bộ quần áo khác,

ngoại trừ đầu tóc vì lôi kiếp có chút bù xù, thì những thứ khác cũng không có

gì thay đổi.

Hắn chuẩn bị đến Thanh Sa Khanh, đồ bên trong Thanh Sa Khanh đó bất luận có

phải là Thanh Như Hiểu Thiên hay không, thì hắn cũng muốn qua đó xem xem.

Tốc độ của Thanh Nguyệt trên Sa Hà nhanh giống như một bóng xanh vậy, mặc dù

Thanh Sa Khanh Tạ Chính Sư và Tra Kỳ Phụ cho rằng hơi xa, nhưng Diệp Mặc cho

rằng Thanh Nguyệt của hắn nhiều nhất cũng chỉ tốn sáu ngày là có thể đến được.

Mà khi Thanh Nguyệt của Diệp Mặc mới bay được đến ngày thứ ba, hắn không ngờ

nhận được thư của Đường Mộng Nhiêu, có một tu sĩ Hóa Chân viên mãn đến Tây Tu

thành, tên tu sĩ này từ Vô Tâm Hải đến, hơn nữa vừa đến Tây Tu thành, đã dán

bức hình của mấy người Minh Tâm, Mông Hàn An, Kỷ Bẩm, trong đó có cả Diệp Mặc.

Người đó nói bất luận là ai tìm được những tu sĩ này, thì gã sẽ tặng cho trên

năm trăm linh thạch cực phẩm, ngoài ra còn thêm hơn nghìn linh thạch thượng

phẩm, còn có một viên Kiếp Sinh đan. Đường Mộng Nhiêu nói tin này là do thành

chủ Việt Mẫn của Tây Tu thành nói cho cô biết, bây giờ bọn họ căn bản cũng

không muốn ra ngoài nữa.

Diệp Mặc nghe thấy tin này phản ứng đầu tiên, chính là thành chủ Âm Tự của Âm

Hải thành ở Vô Tâm Hải đến rồi. Nhưng khiến cho Diệp Mặc không hiểu chính là,

thành chủ Âm Tự của Âm Hải thành làm sao lại biết được hắn ở Tây Tích châu?

Tại sao lại không cho rằng hắn đến Bắc Vọng châu? Phải biết Âm Hải thành cách

Bắc Vọng châu cũng không phải là gần.

Đường Mộng Nhiêu cũng chưa từng gặp qua thành chủ của Âm Hải thành, cho nên cô

không biết Âm Tự là chuyện bình thường.

Biết được tin Âm Tự đến Tây Tu thành, Diệp Mặc làm gì yên tâm mà còn tâm trí

tiếp tục đến Thanh Sa Khanh nữa. Hắn chuyển tốc độ của Thanh Nguyệt lên mức

cực đại, nếu là người khác dùng thần thức quan sát thấy Thanh Nguyệt, thậm chí

đến bóng dáng cũng không nhìn thấy.

Lúc này tu vi của Diệp Mặc đã tăng lên nhiều, lại toàn lực điều khiển Thanh

Nguyệt bay đi, tốc độ còn nhanh hơn lúc trước nhiều lần.

Vào ngày thứ ba, Thanh Nguyệt của Diệp Mặc cũng đã đến bên ngoài Tây Tu thành

rồi. Thời gian này Tô Tĩnh Văn và Đường Mộng Nhiêu cũng chưa phát tin tức ra

ngoài, khiến Diệp Mặc cảm thấy yên tâm hơn chút.

Cho dù Âm Tự đến Tây Tu thành, mấy người Tô Tĩnh Văn có sự bảo vệ của Việt Mẫn

và Vương Tà, chắc hẳn cũng không xảy ra chuyện gì lớn. Lùi một bước mà nói,

cho dù xảy ra chuyện gì, Tô Tĩnh Văn cũng kịp truyền tin cho hắn, nếu Tô Tĩnh

Văn không có tin gì truyền đến, thì chứng tỏ bọn họ vẫn an toàn.

Sau khi Diệp Mặc tiến vào Tây Tu thành, đến Thanh Nguyệt cũng không hạ xuống,

trực tiếp bay tới cửa quán trọ Tây Nguyệt.

Người đầu tiên Diệp Mặc nhìn thấy chính là Việt Mẫn, trong lòng lập tức thở

phào nhẹ nhõm, thành chủ Việt Mẫn của Tây Tu thành vẫn còn ở đây, lại càng

không có chuyện gì.

- Diệp đan vương, anh nhanh như vậy đã trở về rồi? Mấy ngày trước tôi vừa mới

nhận được tin anh rời đi trước mà.

Việt Mẫn nhìn thấy Diệp Mặc, lập tức mừng rỡ nói.

Nói xong, cô không đợi Diệp Mặc hỏi thăm, lại chủ động nói:

- Em Tĩnh Văn vẫn rất tốt, anh không cần lo lắng. Chỉ có điều gần đây có một

tu sĩ Hóa Chân đỉnh phong đến Tây Tu thành, tu sĩ này đã biết anh đã từng xuất

hiện ở Tây Tu thành, hơn nữa còn ở lại quán trọ Tây Nguyệt. Lúc trước gã miễn

cưỡng vào quán trọ Tây Nguyệt, bị tôi và Vương Tà liên thủ ngăn lại.

Việt Mẫn vừa nói tới đây, Vương Tà của Hành Tu hội cũng xuất hiện, y nhìn thấy

Diệp Mặc trở về rồi, thì cũng vô cùng hưng phấn. Rõ ràng y cũng nhận được tin

tức, dưới sự giúp đỡ của Diệp Mặc, phong ấn phong ấn tu sĩ Tây Tu thành phi

thăng đã được giải khai rồi.

Diệp Mặc không đợi Vương Tà hỏi thăm, liền vội vã cảm ơn nói:

- Cám ơn Việt thành chủ, cám ơn Vương hội chủ. Diệp mỗ lần này sẽ ở lại Tây

Tu thành hai ngày, trong hai ngày này, Diệp mỗ sẽ luyện chế đan dược cho những

người bạn ở Tây Tu thành. Hai ngày sau, Diệp Mặc sẽ rời khỏi Tây Tu thành về

Nam An châu.

Việt Mẫn và Vương Tà biết Diệp Mặc muốn nói chuyện với Tô Tĩnh Văn, ai nấy đều

cáo từ, hẹn khi nào Diệp Mặc rảnh rỗi, thì mời Diệp Mặc đến luyện đan. Mặc dù

hai người nhìn thấy Diệp Mặc thể hiện ra ngoài cũng chỉ là Hóa Chân tầng thứ

nhất, nhưng lại cho rằng đây căn bản không phải là cảnh giới thật của Diệp

Mặc.

Ta Là Chí Tôn, hài, hay, trí tuệ, bá đạo... Tất cả đều có trong Ta Là Chí Tôn (dịch)

Bạn đang đọc Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi của Ta Là Lão Ngũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật xonevictory
Lượt thích 57
Lượt đọc 4930

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.