Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhầm rồi, anh không phải

Phiên bản Dịch · 2464 chữ

- Diệp thành chủ…

Tất cả mọi người vui mừng đứng dậy, rõ ràng cũng nhận ra người này chính là

Diệp Mặc. Diệp Mặc cũng không có bất kỳ thay đổi nào, thậm chí còn trẻ trung

hơn trước, những người đã từng nhìn thấy Diệp Mặc chỉ cần nhìn cái là nhận ra

ngay.

Hoàng Ức Niên mừng rỡ không thôi, gã không ngờ lại có thể gặp lại Diệp Mặc, vì

những người qua tiểu thế giới cũng không có người nào quay về được, Diệp Mặc

không ngờ lại có thể quay về.

Sau khi gọi một tiếng Diệp Mặc, Hoàng Ức Niên cũng không cần nghĩ ngợi gì, vội

từ chỗ ngồi của mình đi ra, đứng một bên nói:

- Diệp thành chủ, anh ngồi đi.

Chỗ ngồi của Hoàng Ức Niên chính là vị trí thành chủ, y nhường chỗ này cũng

không có ai cảm thấy ngạc nhiên, vì Diệp Mặc đến rồi, ngoài Diệp Mặc ra thì

chẳng còn ai có tư cách ngồi chỗ này nữa.

- Diệp Mặc… thành chủ…

Tác Đam cũng phản ứng lại, kinh ngạc nói một câu.

Diệp Mặc cũng không để ý đến tên Tác Đam này, chẳng qua chỉ ha hả cười ôm

quyền nói:

- Chị Úc, Lô Lâm, Quách Khởi, Lý Tam Đao, Thi Tu, Phương Vĩ và cả bộ trưởng

Thiên Thiên nữa, đã lâu không gặp.

Chính xác Diệp Mặc quay về rồi, mấy người Úc Diệu Đồng lại càng vui mừng, các

kiểu chào hỏi và không thể tin được nườm nượp kéo đến, phòng họp vừa nãy vẫn

còn chút căng thẳng trở nên vô cùng náo nhiệt.

Lúc này những người còn lại lại rối rít phản ứng lại, đều đứng hết dậy chào

hỏi Diệp Mặc. Diệp Mặc ngồi vào chỗ của Hoàng Ức Niên, để những người còn lại

ngồi xuống hết, lúc này lại nói với Hoàng Ức Niên:

- Hoàng thành chủ, cám ơn anh, mấy năm nay xử lý thành Lạc Nguyệt không ngờ

lại gọn gàng ngăn nắp như vậy, anh ngồi xuống bên cạnh tôi đi.

Hoàng Ức Niên từ khi Diệp Mặc trở về lại vô cùng vui mừng, bây giờ thành tích

của gã lại được Diệp Mặc khẳng định, trong lòng lại càng mừng rỡ. Sau khi thấy

Diệp Mặc nói vậy, hắn dường như không còn bất kỳ cách suy nghĩ nào, liền ngồi

xuống bên người Diệp Mặc.

Tác Đam thấy Diệp Mặc không do dự ngồi xuống ghế thành chủ, trong mắt hiện lên

tia không thoải mái, nhưng cũng không nói gì.

Tác Đam trong mắt không thoải mái lại bị Lý Tam Đao ngồi đối diện nhìn thấy,

Lý Tam Đao chẳng qua trong lòng chỉ cười lạnh một cái. Trước mặt Diệp Mặc,

không ngờ lại dám không thoải mái như vậy, những thế lực như Thiên Long Đầu,

Đông Phương gia năm đó cũng bị Diệp Mặc giết sạch sẽ, cũng là phòng họp này,

sau khi Diệp Mặc quay về, khắp nơi là máu tươi, chỉ có điều Tác Đam quá trẻ,

không nhìn ra mà thôi.

Tác Đam này ỷ mình có cống hiến cho thành Lạc Nguyệt, không ngờ lại muốn xóa

bỏ địa vị của Diệp Mặc trong thành Lạc Nguyệt đi, thay thể Diệp Mặc, đúng là

điên rồi. Cũng may Tác Đam cũng chưa điên thật, không học Đông Phương gia năm

đó, trực tiếp muốn Diệp Mặc đi ra khỏi phòng hội nghị. Nếu như như vậy thật,

thì chẳng còn ai có thể cứu y được nữa.

Đợi mọi người chào hỏi xong, Diệp Mặc mới nói:

- Tôi rời khỏi thành Lạc Nguyệt mới có mười mấy năm, thành Lạc Nguyệt lại có

bộ dạng này rồi. Rõ ràng các vị ngồi ở đây đều đã dốc hết sức mình, Diệp Mặc

vô cùng cám ơn.

- Thành Lạc Nguyệt là thành phố của chúng tôi, chúng tôi làm như vậy cũng là

nên mà, cũng là tự nguyện.

Tác Đam lập tức lên tiếng nói.

Những người ngồi đây cũng không phải là thằng ngốc, ý tứ của Tác Đam sao lại

không hiểu chứ, ý ngoài lời đó là bây giờ Lạc Nguyệt cũng không còn là Lạc

Nguyệt ngày trước nữa, cũng không liên quan gì đến Diệp Mặc anh cả, chúng tôi

làm cũng không phải vì Diệp Mặc anh, mà là vì thành Lạc Nguyệt.

Ý tứ này mọi người đều biết, chỉ có điều không ai muốn nói ra mà thôi.

Người nào có bản lĩnh điên cuồng một chút cũng là bình thường, nhưng tên Tác

Đam này không ngờ muốn lấy đi hồ Lạc Nguyệt. Đây đã là quá xúc phạm đến Diệp

Mặc rồi. Hắn xây dựng thành Lạc Nguyệt dĩ nhiên muốn có một nơi yên tĩnh,

nhưng quan trọng hơn là mấy người Khinh Tuyết, Lạc Ảnh thích môi trường như

vậy, bản thân hắn cũng thích môi trường yên tĩnh tự do như vậy.

Nói trắng ra, thành Lạc Nguyệt này là xây dựng ình và những người thân của

mình, Diệp Mặc hắn cũng không phải bảo vệ nền hòa bình thế giới, vì bình đẳng

thế giới mà xây dựng, hắn cũng không cao thượng như vậy. Trong thành Lạc

Nguyệt, hắn không cho phép bất kỳ ai đánh người khác, càng không cho phép có

người tự đánh đầu của mình. Cho dù mình không ở thành Lạc Nguyệt nữa, thì cũng

không được.

Hoàng Ức Niên nghe thấy Tác Đam nói vậy, lập tức biết không ổn rồi, con người

Tác Đam này có bản lĩnh, nhưng những lời này đã chọc giận Diệp Mặc rồi. Gã vội

vàng chen vào nói:

- Thành Lạc Nguyệt có được như ngày hôm nay, công lớn nhất cũng có cả của bộ

trưởng Thiên Thiên và Tác phó thành chủ nữa.

Diệp Mặc gật đầu nói:

- Nghe nói đất đai của thành Lạc Nguyệt rất căng thẳng, Hoàng thành chủ, anh

nói những chính sách cơ bản gần đây của thành Lạc Nguyệt cho tôi nghe xem nào.

Nếu như không phải liên quan đến hồ Lạc Nguyệt, nếu như không phải tên Tác Đam

này đập bàn với mấy người Hoàng Ức Niên trong cuộc họp, thì Diệp Mặc căn bản

cũng không để ý đến chuyện kinh tế và chính trị của thành Lạc Nguyệt. Liên

quan đến hồ Lạc Nguyệt, Diệp Mặc cũng sẽ không nhẹ tay.

- Được.

Hoàng Ức Niên thầm thở dài, mặc dù thời gian gã và Diệp Mặc hỗ trợ lẫn nhau

cũng không dài, nhưng lại rất hiểu tính tình của Diệp Mặc. Diệp Mặc không

giống gã, gã cũng già rồi, vì thành Lạc Nguyệt, trước mặt những người trẻ tuổi

có bản lĩnh chịu chút oan ức cũng không là gì. Tác Đam đúng là có bản lĩnh

thật, cho nên vì thành Lạc Nguyệt, gã cũng có thể cam chịu được, cho dù khi

nào gã về hưu rồi, thành Lạc Nguyệt cũng cần phải dựa vào những người như Tác

Đam. Nhưng thành Lạc Nguyệt là do Diệp Mặc sáng tạo nên, gã tuyệt đối không

cho phép có người càn rỡ ở đây, hoặc coi như có bản lĩnh cũng không được. Chỉ

có thể nói, Tác Đam y không hiểu Diệp Mặc, y cũng chỉ có thể tự cầu phúc mà

thôi.

- Chính sách di dân của thành Lạc Nguyệt có thay đổi một chút so với chính

sách di dân lúc trước, căn cứ theo tài sản mà quyết định, chỉ có những người

có thực lực kinh tế nhất định mới có thể di dân thành Lạc Nguyệt. Những gia

đình quá nghèo khó có thể nhượng lại tư cách ở thành Lạc Nguyệt, lại càng

khiến những người có tiền đến nơi này.

Hoàng Ức Niên hắng giọng nói.

Diệp Mặc sớm đã nhìn thấy thành Lạc Nguyệt rơi vào tình trạng quá tải, lập tức

lạnh giọng nói:

- Từ bây giờ trở đi thành Lạc Nguyệt dừng chính sách di dân, còn những gia

đình nghèo khó nhượng lại tư cách ở thành Lạc Nguyệt lại càng là hành động ngu

si. Những người khăng khăng làm như vậy, lập tức đuổi ra khỏi thành Lạc

Nguyệt.

- Vâng.

Hoàng Ức Niên lập tức gật đầu nói.

Hoàng Ức Niên cũng biết chính sách này mặc dù có thể khiến tốc độ thành Lạc

Nguyệt phồn hoa nhanh hơn, nhưng cũng không phải là kế sách lâu dài. Sắc mặt

Tác Đam trở nên khó coi, nhưng cũng không nói gì, vì chính sách này chính là

do y đề nghị.

Thần thức của Diệp Mặc quét đến một bến tàu quân hạm trang bị đầy đủ vũ khí

chuẩn bị cất cánh, lập tức hỏi:

- Tại sao vũ khí của thành Lạc Nguyệt lại chuyển ra ngoài?

- Bởi vì vũ khí của thành Lạc Nguyệt chúng ta đứng đầu thế giới, có rất nhiều

nước đến tìm chúng ta đặt hàng, chúng ta bán vũ khí ra, có thể kiếm được rất

nhiều tiền.

Tác Đam lập tức trả lời, mặc dù y rất không thích Diệp Mặc ngồi trên ghế thành

chủ kia, và cả ngữ khí của Diệp Mặc nữa, nhưng cũng biết người ủng hộ Diệp Mặc

quá nhiều.

- Ai quy định vậy?

Diệp Mặc có chút khó chịu nói.

Tác Đam ngay sau đó lại trả lời nói:

- Là quy định của tôi, bao gồm trong khoảng thời gian ngắn khiến thành Lạc

Nguyệt quật khởi, còn có cả sách lược kinh tế đều là do tôi đặt ra.

- Đúng vậy, Lạc Nguyệt chúng ta sở dĩ có thể phát triển như ngày hôm nay,

chính là vì Tác phó thành chủ bày ra chính sách kinh tế đúng đắn. Chính vì

vậy, Tác phó thành chủ mới là thành chủ nhiệm kỳ tiếp theo của chúng ta. Còn

chuyện Tác phó thành chủ là thành chủ kế nhiệm, chẳng những chúng tôi và ủy

viên đại hội đều đồng ý, ngay cả dân chúng của Lạc Nguyệt cũng hoàn toàn ủng

hộ.

Một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi đứng dậy nói với Diệp Mặc.

Thấy Diệp Mặc nhìn những người này, Úc Diệu Đồng vội nói:

- Đây là phó bộ trưởng thương mại mới nhậm chức của thành Lạc Nguyệt chúng

ta, Loan Minh, cũng là bộ trưởng thương mại kế nhiệm, thay cho bộ trưởng Thẩm,

đồng thời cũng là du học Havard về.

Diệp Mặc uhm một tiếng, lạnh nhạt nói:

- Thành chủ kế nhiệm do Thi Tu đảm nhận, bộ trưởng thương mại kế nhiệm do

Thẩm Thiên Thiên đảm nhận, chọn những nhân tài xuất thân từ Lạc Nguyệt chúng

ta. Còn Tác Đam và Loan Minh, từ hôm nay trở đi, không nhận bất kỳ chức vụ nào

trong Lạc Nguyệt nữa.

- Diệp thành chủ, anh….

Tác Đam nghe thấy Diệp Mặc không chút do dự gạch tên mình ra khỏi danh sách,

hơn nữa lại trực tiếp chỉ thị thành chủ kế nhiệm, lập tức đứng dậy tức giận

nói:

- Thành Lạc Nguyệt là của mọi người, tôi vì thành Lạc Nguyệt nỗ lực bao nhiêu

năm như vậy, anh có quyền gì mà làm như vậy. Bây giờ anh thứ nhất không có bất

kỳ chức vụ nào trong thành Lạc Nguyệt, thứ hai rời khỏi Lạc Nguyệt bao nhiêu

năm như vậy rồi, dựa vào cái gì mà khua chân múa tay phản đối việc quản lý của

thành Lạc Nguyệt? Thành Lạc Nguyệt là của mọi người, không phải là của riêng

bất kỳ ai, anh cũng không có quyền quyết định như này.

Diệp Mặc lạnh lùng liếc nhìn Tác Đam nói:

- Thành Lạc Nguyệt là của mọi người, câu này không phải là anh nói, mà là tôi

nói.

Tác Đam sắc mặt tức tối, y không ngờ Diệp Mặc lại dám cậy mạnh mà vô lý như

vậy.Ý tứ câu này của Diệp Mặc rõ ràng là, thành Lạc Nguyệt là của mọi người,

Tác Đam anh căn bản cũng không có tư cách gì để nói câu này.

Diệp Mặc cũng không thèm nhìn Tác Đam, trực tiếp nói:

- Tư liệu của Tác Đam.

Không ai biết ý tứ câu này của Diệp Mặc, chỉ có Lô Lâm biết, nhưng cô lại ngồi

không nhúc nhích gì. Chỉ trong chốc lát, trong phòng hội nghị lại có một cô

gái thanh tú bước vào.

Sự nghiêm mật của hội nghị thành Lạc Nguyệt không kém gì căn cứ quân sự của

Lạc Nguyệt, Diệp Mặc tiến vào phòng rồi, còn có thể nói tu vi của hắn cao, vào

đây mà không ai biết. Nhưng người con gái này đi vào, cũng không có ai ngăn

cản lại.

Trong tay cô gái đó cầm một trang giấy, cô cũng không tiến vào trong phòng

họp, chỉ đứng bên ngoài nhìn trang giấy đọc:

- Tác Đam, cha mẹ đều là quốc tịch Mỹ. Ba mươi năm trước tốt nghiệp trường

đại học Cambridge, học trong Cambridge bốn năm. Sau khi tốt nghiệp trường

Cambridge thì đến Lạc Nguyệt, dựa vào đầu óc tri thức và thông minh trong thời

gian ngắn đã tiến vào chính quyền Lạc Nguyệt, hai năm trước trở thành phó

thành chủ của thành Lạc Nguyệt, đồng thời cũng được phủ thành chủ ngầm quyết

định là thành chủ kế nhiệm. Trong thời gian làm phó thành chủ, tiếp xúc với

người của trùm thương mại Mỹ - Haerxi. Haerxi ở nước Mỹ còn có một thân phận

khác, gã chính là thành viên của tổ chức gián điệp.

Tác Đam nghe thấy vậy mồ hôi lạnh túa ra, y chỉ tiếp xúc với Haerxi một lần

thôi, không ngờ lần đó lại bị người ta kiểm tra được. Chẳng những kiểm tra ra

tung tích của mình, đến thân phận của Haerxi cũng bị điều tra ra, thành Lạc

Nguyệt còn có bao nhiêu người không biết bí mật này của mình?

- Loan Minh, mười năm trước tốt nghiệp trường Yale, trong thời gian ở Yale có

liên lạc với Medexi của ngành tình báo của nước Mỹ, sáu năm trước đến Lạc

Nguyệt. Dựa vào sự xuất sắc mới có thể thuận tiện nhận chức phó bộ trưởng

thương mại, tiếp nhận ghế của bộ trưởng Thẩm Thiên Thiên.

Người con gái đó giống như đọc một bài văn đơn giản vậy, ngữ khí không chút

dao động nào.

Bạn đang đọc Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi của Ta Là Lão Ngũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật Cẩuca
Lượt thích 45
Lượt đọc 5492

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.