Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Pháp khí thượng phẩm

Phiên bản Dịch · 1094 chữ

Mặc dù trong lòng lẩm bẩm không thôi, nhưng hắn không dám cãi lại, chỉ đành cúi đầu lúng túng không nói, ra vẻ khiêm tốn thụ giáo.

Sau khi trút giận, Tô Nguyên Bạch mới bình tĩnh lại một chút, giải thích cho Trần Cảnh Vận: "Băng Tủy là một loại thiên tài địa bảo hiếm thấy, thường được dùng để luyện chế linh khí cho tu sĩ Trúc Cơ kỳ sử dụng."

"Nhưng, cũng có người dùng nó để luyện chế pháp khí, chỉ là quá xa xỉ, thường chỉ khi luyện chế thượng phẩm pháp khí mới dùng đến nó."

Linh khí? Thượng phẩm pháp khí?

Trần Cảnh Vận hơi kinh ngạc: "Nói như vậy, Băng Tủy này không rẻ nhỉ?"

"Đó là đương nhiên." Tô Nguyên Bạch nhíu mày liếc nhìn hắn, "Khối Băng Tủy này của ngươi tuy không lớn, nhưng cũng giá trị hơn trăm viên linh thạch, nếu trên sàn đấu gặp khách hàng cần gấp giá thì có thể đấu giá được một trăm năm mươi viên linh thạch."

Nói đến đây, Tô Nguyên Bạch cũng không khỏi thở dài bất lực. Bản thân là tu sĩ Trúc Cơ có năng lực chuyên môn, lương năm cũng chỉ một trăm tám mươi linh thạch, trừ đi các khoản chi tiêu, còn phải dành cho tên tiểu tử thối Tô Ngọc Sơn kia mua Trúc Cơ đan.

Còn tiểu tử Trần Cảnh Vận này, nhặt tiền, nhặt hời, giờ lại gặp người báo ơn bằng Băng Tủy...

Thật là người so với người càng tức chết người.

Tô Nguyên Bạch càng nghĩ càng tức, không khỏi lại trừng mắt nhìn Tô Ngọc Sơn. Mọi người đều là tuổi trẻ tuấn kiệt, dựa vào cái gì mà ngươi không thể nhặt được hời thế hả?

Một trăm năm mươi viên linh thạch đấy!

Đây chẳng phải còn nhiều hơn cả nhặt được túi trữ vật linh thạch sao?

Trần Cảnh Vận mặt mày hớn hở, lại âm thầm tiếc nuối. Nếu đây là vật liệu ngũ hành thuộc tính kim thì hắn có thể nhờ luyện khí sư lợi hại chế tạo pháp khí riêng cho mình rồi.

Nhưng dù vậy, cũng coi như kiếm lời lớn.

Khối Băng Tủy nho nhỏ này nhưng giá trị lại bằng một phần mười lợi nhuận thuần trong một năm của phường thị.

“Tô tiền bối, Bách Bảo Các sắp tổ chức hội đấu giá phải không? Hay là bán tủy băng đi.” Trần Cảnh Vận suy nghĩ, sắp tới hắn còn muốn mua một kiện pháp khí trung phẩm, liền cố gắng không tiêu linh thạch của gia tộc để tiết kiệm tài nguyên cho gia tộc.

“Cái này cũng được.” Tô Nguyên Bạch nói, “Băng Tủy đối với luyện khí sư yêu cầu khá cao, luyện thành pháp khí khá phiền phức, còn phải phối thêm không ít tài liệu quý giá khác. Ngọc Sơn, ngươi thất thần làm cái gì, còn không mau cho Cảnh Vận làm thủ tục đấu giá vật phẩm đi?”

Hắn vốn dĩ cũng khá hài lòng với tôn tử Tô Ngọc Sơn, nhưng hôm nay, nhìn thế nào cũng thấy ngứa mắt.

Tô Ngọc Sơn chịu tai bay vạ gió tô thầm cười khổ, vô cùng ngoan ngoãn đi làm thủ tục đấu giá vật phẩm cho Trần Cảnh Vận.

Sau khi hoàn thành việc bàn giao vật phẩm đấu giá.

Tô Nguyên Bạch áp sát tới, hạ thấp giọng nói: “Cảnh Vận tiểu tử, nghe nói ngươi muốn mua một kiện pháp khí trung phẩm?”

“Chẳng lẽ, Tô tiền bối có hàng tồn kho?” Trần Cảnh Vận mắt sáng lên.

“Không có.” Tô Nguyên Bạch dứt khoát lắc đầu.

Trần Cảnh Vận cạn lời.

Ngươi không có hàng tồn kho thì bày ra tư thế này để làm gì?

“Tiểu tử, ngươi có từng nghe nói đến đổ bảo chưa?” Tô Nguyên Bạch thần bí hỏi.

“Đổ bảo?” Trần Cảnh Vận cau mày, “Ta nghe nói có một số thương nhân du mục, chuyên thu thập một số bảo vật thật giả khó phân biệt, lừa tiền kiếm lời ở các phường thị.”

“Cũng không thể nói là tất cả đều là lừa tiền, nếu không thì các quan phủ phường thị cũng sẽ không dung túng cho bọn họ.” Tô Nguyên Bạch cười giải thích, “Chỉ là mua được hàng thật ở quầy đổ bảo thì cần phải khảo nghiệm khả năng giám bảo và vận khí. Nếu vận khí đủ tốt, có thể thu được lợi nhuận gấp hàng chục lần, thậm chí là gấp trăm lần!”

Nói đến đây, trong mắt Tô Nguyên Bạch lộ ra vẻ kiêu ngạo: “Ta từng dựa vào kỹ thuật giám định mà nhặt được một kiện pháp khí trung phẩm, kiếm được hơn một trăm linh thạch. Ta thấy tiểu tử ngươi vận khí tốt như vậy, chi bằng tốn chút tiền thử vận may xem sao.”

Thực ra hắn thấy Trần Cảnh Vận khí vận rất tốt, có chút ngứa ngáy khó chịu, muốn gọi hắn cùng đi cọ một chút vận khí thôi.

“Không hứng thú.” Trần Cảnh Vận không chút do dự từ chối.

“Tại sao?” Tô Nguyên Bạch có chút kinh ngạc, “Ngươi gần đây vận đỏ như diều gặp gió, khả năng thắng cược rất cao.”

“Tu tiên gia tộc của chúng ta, từ xưa đến nay vẫn lấy việc tích lũy sản nghiệp, kiếm lợi nhuận ổn định lâu dài làm kế sinh nhai.” Trần Cảnh Vận nghiêm túc nói, “Ta chỉ nghe nói chữ ‘cược’ này, từ xưa đến nay đều khiến người ta táng gia bại sản,nhưng chưa từng nghe nói ai nhờ cờ bạc mà có thể phát tài.”

“Có lẽ hôm nay may mắn, tạm thời thắng được lợi ích nhất thời, nhưng một khi tiêm nhiễm nghiện ngập, lún sâu vào đó thì sớm muộn cũng sẽ trả lại cả gốc lẫn lãi.”

Tô Nguyên Bạch cười tủm tỉm nói: “Vậy ngươi còn muốn pháp khí trung phẩm hay không? Không có pháp khí trung phẩm, làm sao có thể hơn được với Triệu Quân Phi và Trịnh Linh Vận?”

“Tô tiền bối lại biết chuyện này?” Trần Cảnh Vận kinh ngạc nói.

“Xa Sơn phường thị của chúng ta chỉ to bằng vậy, có thể có bao nhiêu chuyện mới mẻ.” Tô Nguyên Bạch cười nói, “Hơn nữa Tô Nguyên Bạch ta dù sao cũng là một tu sĩ Trúc Cơ, tự nhiên có phương pháp cùng nhãn tuyến của ta.”

Bạn đang đọc Thỉnh Lão Tổ Tông Hiển Linh (Bản Dịch) của Ngạo Vô Thường
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.