Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hóa ra sư phụ là Ma quỷ Terminator (1)

Phiên bản Dịch · 1857 chữ

Dịch & Biên: Hùng Hài Tử

...

Bầu trời ở Lạc Thành luôn quang đãng, do vị trí địa lý khá cao so với mặt nước biển nên thành phố này lúc nào cũng tràn ngập ánh nắng và sức sống. Trong một con hẻm nhỏ thuộc phố đi bộ Nam Bình có một cửa hàng vàng mã với cái tên “Bình Bình An An, Thanh Thanh Tịnh Tịnh” vô cùng bắt mắt.

Mặc dù Lạc Thành là thành phố hạng hai, nhưng vì là khu trung tâm thành phố nên giá cả ở đây cực kỳ đắt đỏ. Từ đó có thể thấy, một cửa hàng vàng mã với diện tích hơn 150 mét vuông ở khu này quả thật… rất đặc biệt.

Ông chủ cũ qua đời, để lại toàn bộ gia sản cho đệ tử của mình, nghe đồn, người đệ tử này là do ông ta nhặt được.

Chỉ tính riêng cái cửa hàng này cũng vượt quá 20 triệu, thế nhưng, người ta truyền tai nhau rằng, thứ đáng giá nhất mà Trương lão đạo để lại không phải mặt tiền cửa hàng, mà là những món đồ cổ bên trong. Tục truyền năm đó có một vị đại gia đã ra giá 100 triệu để mua một chiếc gương đồng toàn thân trong tiệm, nhưng lại bị Trương lão đạo đuổi đi, còn mắng: Ông mày giống người thiếu tiền lắm à?

Người muốn mua gương là một nhân vật có thế lực rất lớn ở tỉnh khác, vốn dĩ người nọ định ép mua ép bán, nhưng cuối cùng lại bị một vị đại gia ở Lạc Thành ra mặt ngăn cản. Sau khi nghe đại gia bản địa nói vài câu, đại gia tỉnh khác lập tức đi thẳng đến trước cửa hàng vàng mã, quỳ suốt một đêm, đến khi bị Trương lão đạo mắng một trận rồi đuổi về, ông ta như được đại xá, khúm núm rời đi.

Đương nhiên, lần nào say rượu, sư phụ cũng đem chuyện này ra khoe khoang với Lê Tiêu Dương, còn tình huống cụ thể như thế nào thì cũng chỉ ông ấy biết. Nhìn tấm gương đồng trước mặt, Lê Tiêu Dương bỗng nhớ đến cảnh tượng lần đầu gặp sư phụ.

Lê Tiêu Dương thay họ hàng mang quà đến cho Trương lão đạo, cuối cùng lại bị ông lão này tẩn cho một trận thất điên bát đảo, sau đó còn bị giội một chậu nước lạnh thấu tim, rồi bị lôi đến trước gương đồng.

Vừa nhìn vào gương, Lê Tiêu Dương liền dại ra. Cái gương này được đánh bóng vô cùng khéo léo, gần như có thể so sánh với gương thủy tinh hiện đại.

Trong gương là một người thanh niên có khuôn mặt tiều tụy, hình thể tuy không có quá nhiều thay đổi, nhưng thoạt nhìn có vẻ tinh thần không được tốt lắm, da dẻ trong suốt, có thể thấy được lục phủ ngũ tạng bên trong. Trên mỗi cơ quan nội tạng có treo một túi máu, chúng liên tục co bóp, máu tươi không ngừng bị hút vào đó.

Hình ảnh kinh dị này dọa Lê Tiêu Dương sợ chết khiếp, hắn vô thức ngẩng đầu nhìn lại, đây rõ ràng là hắn mà. Thoáng cái, Lê Tiêu Dương đứng đờ ra, điều đầu tiên mà hắn nghĩ đến chính là: Mình bị lão già kia đánh chấn thương sọ não rồi! Cái này là ảo giác đúng không?

- Tiểu tử, cậu sắp chết rồi có biết không hả? – Đây là câu đầu tiên mà Trương lão đạo nói với Lê Tiêu Dương.

- Sao ông đánh tôi? Tôi muốn báo cảnh sát, cấm ông đánh tôi nữa đấy, mau gọi cấp cứu đưa tôi đến bệnh viện! – Lê Tiêu Dương cố tỏ vẻ bình tĩnh, thế nhưng lực tay của ông lão trước mặt quá lớn, hắn làm cách nào cũng không giãy ra được.

- Ha ha, yên tâm đi, người muốn giết cậu không phải tôi. Vừa nãy cậu cũng thấy dáng vẻ kinh khủng của mình rồi đấy! Đây là kính chiếu yêu, theo như cách nói của Dược Tra (1) thì cậu bây giờ người chẳng ra người, quỷ chẳng ra quỷ, nếu không phải nể tình lão phu và cậu có duyên, ông đây cũng lười quan tâm!

(1) Theo ta tìm hiểu thì đây là một tác giả của dòng văn học Tấn Giang, tuy nhiên ta không phải fan nên không biết cụ thể câu này có liên quan gì đến vị tác giả đó.

Lê Tiêu Dương cũng không biết lời của Trương lão đạo là thật hay giả, hắn nhân cơ hội này quan sát ông ta. Trương lão đạo có thân hình cao lớn, mập mạp, trắng trắng tròn tròn, mày rậm, mắt to, nhìn ông ta, bạn nghĩ người này trung thực cũng được, nghĩ ông ta hiền hậu cũng chẳng sai.

Trương lão đạo mặc một thân đạo bào màu xanh da trời rộng thùng thình, tóc búi gọn trên đỉnh đầu, thoạt nhìn cũng có vài phần tiên phong đạo cốt, rất giống với ông chú mập Trịnh Tắc Sĩ (2).

(2) Một diễn viên Hồng Kông nổi tiếng.

Tình thế bắt buộc, Lê Tiêu Dương không cách nào chạy thoát được, chỉ có thể tự nhủ trong lòng: Nắm đấm ông lớn, ông thích nói sao thì nói, tránh voi chẳng xấu mặt nào, đợi lát nữa, tôi tìm cơ hội báo cảnh sát, đến lúc đó ông sẽ biết cảnh sát nhân dân lợi hại cỡ nào.

Nào ngờ Trương lão đạo nhìn ra được ý đồ của Lê Tiêu Dương, ông ta lục tìm điện thoại trên người hắn, sau đó tiện tay ném xuống đất khiến nó vỡ tan tành.

Nhìn linh kiện nằm lăn lóc trên mặt đất, cuối cùng, Lê Tiêu Dương cũng từ bỏ việc chạy trốn, hắn hỏi thẳng:

- Thôi được rồi, lão tiên sinh, ông muốn sao cũng được, là Thích Lão Tam nhờ tôi mang một ít quà đến biếu ông, mong ông nể tình tôi và anh ta là đồng hương mà tha tôi một mạng.

Trương lão đạo nhìn Lê Tiêu Dương bằng ánh mắt nghi hoặc, ông ta hỏi:

- Tha cho cậu một mạng? Với tình trạng hiện tại của cậu, quá lắm là một tháng nữa sẽ dầu hết đèn tắt, tinh tẫn nhân vong.

- Vừa nãy, tôi đánh cậu là giúp cậu phá bỏ mê chướng, xối vô thủy căn (3) được đặt trước bàn thờ Đạo Tổ lên người cậu là để loại bỏ hoa đào chướng. Đây đều là thủ đoạn mê hoặc thường thấy của đám Hồ Tiên, Hoàng Tiên, có phải cậu có một cô bạn gái rất xinh đẹp, quyến rũ không?

(3) Vô thủy căn là một loại thuốc thời cổ thường dùng làm chất dẫn hoặc nguyên liệu chế thuốc.

- Nhìn quần áo trên người cậu cũng không giống kẻ có tiền, vẻ ngoài lại quá bình thường, chẳng lẽ cậu không tự hiểu à? Nếu không vì muốn hại mạng cậu, cô gái xinh đẹp kia… chắc bị mù?

Lê Tiêu Dương mắng thầm: Đậu má, hổng lẽ mình đang tham gia “Roast!” (4)? Lão già này có thể bớt độc mồm một chút không hả? Thích Lão Tam, tên chết giẫm, lần sau về quê xem tôi có đánh chết anh không?

(4) Một show truyền hình ở Trung Quốc.

Tuy nhiên, có thể là do nước phép có tác dụng, nên đầu óc Lê Tiêu Dương tỉnh táo hơn rất nhiều. Cẩn thận suy nghĩ thì… lời của ông già này cũng có vài phần đạo lý, hắn chỉ là một thằng nhóc nhà quê, gia cảnh bình thường, lớn lên thì… ừ, coi như cũng tạm được, theo lý mà nói, một cô gái xinh đẹp, đáng yêu như Chu Miêu Miêu sao có thể phải lòng hắn được chứ?

Sao lúc đó hắn không phát giác ra nhỉ? Hiện tại, nhìn thấy bộ dạng của mình trong gương đồng, lại nghe mấy lời của Trương lão đạo, chợt, hắn có cảm giác bị một đòn cảnh tỉnh. Càng nghĩ càng thấy sợ, toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Nhìn thấy ánh mắt Lê Tiêu Dương ngày càng sáng tỏ, Trương Lão Đạo biết hoa đào chướng đã được giải, liền buông tay ra, để hắn ngồi xuống, còn tiện tay rót cho hắn một ly nước. Lê Tiêu Dương uể oải ngồi xuống, uống một hơi cạn sạch, rồi đờ đẫn nhìn về phía Trương lão đạo.

- Tiểu tử, muốn sống không? – Đột nhiên, Trương lão đạo hỏi.

Lê Tiêu Dương không chút do dự gật đầu.

- Vậy thì tốt, sau này bái ta làm thầy, quản lý cửa hàng thay ta. Chỉ cần con ở lại đây, yêu tinh kia sẽ không làm gì được con. Đợi sư phụ xử lý xong việc riêng, sẽ thay con chặt đứt đoạn nghiệt duyên này!

Từ đó, nhờ một lần tặng quà giùm mà Lê Tiêu Dương chẳng những cứu được mạng nhỏ của mình, lại còn trở thành đồ đệ của Trương lão đạo. Sau khi biết được Lê Tiêu Dương có thể nấu ăn, Trương lão đạo lập tức chạy ra chợ một chuyến, mua một đống hải sản cùng với rau củ đem về giao cho hắn, còn ông ấy thì chạy đi pha một bình trà, vừa đọc sách vừa ngủ gà ngủ gật.

- Hề hề, sư phụ này, cơm tối vừa miệng không?

- Ừm, tay nghề cũng khá đó, sau này tiếp tục phát huy! – Ngẫm nghĩ vài giây, Trương lão đạo nói thêm – Muốn gì nói lẹ, ông đây không thích dài dòng lôi thôi!

Lê Tiêu Dương cười giả lả, hắn liếc nhìn Trương lão đạo, cuối cùng quyết định nói thẳng:

- Sư phụ à, con làm ở đây có được nhận lương không? Hề hề, cũng không cần nhiều lắm đâu, bao ăn bao ở, một tháng 2 hay 3 ngàn gì đấy là được rồi. Cái chính là vì mỗi tháng con đều phải gửi tiền về nhà, trong nhà con còn một đứa em trai và một đứa em gái đang tuổi đi học nữa đấy!

Thật ra Lê Tiêu Dương chỉ có một đứa em gái mà thôi, em trai là đứa trẻ cùng thôn. Người nhà thằng bé đã chết trong một vụ tai nạn giao thông, bố mẹ Lê Tiêu Dương thấy nó đáng thương nên nhận về nuôi.

Vốn là người cùng thôn, ngày thường, đứa bé kia cũng yêu mến hai ông bà, cho nên nó thích ứng khá nhanh.

Trương lão đạo từng nghe người nhà họ Thích nhắc đến chuyện này, ông ta biết ông bà Lê là người thiện tâm, nếu số mệnh đã định Lê Tiêu Dương là đồ đệ ông ấy, thì đương nhiên, ông ấy sẽ không bạc đãi đồ đệ mình.

- Lương tháng 10 ngàn, cuối năm tùy tâm trạng sẽ thưởng thêm!

Bạn đang đọc Thính Thiên Lệnh (Bản Dịch) của Tiểu Kê Cật Mễ Tuyến
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mlemmlem2205
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.