Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ảo ảnh

Phiên bản Dịch · 1444 chữ

Này, bà nói xem rốt cuộc là ai giết con chó ? Tôi không thể ngủ được khi chưa tìm ra câu trả lời. ”

  Ông mở to hai mắt vô hồn nhìn trần nhà, trên mặt tràn ngập mệt mỏi nói không nên lời.  

 Bà vợ bên cạnh có chút khó chịu với ông ta, người này từ khi lên giường vẫn luôn ở bên tai mình ong ong nói. Bà chán ghét bộ dáng của chồng mình, có đôi khi chồng như vậy sẽ làm cho bà cảm giác mình là một nam nhân,bà chán ghét cảm giác ấy.   

"Thay vì suy nghĩ việc này còn không bằng nghĩ biện pháp giúp đứa con trai chân lấm tay bùn không đỡ được vách, nhìn bộ dáng của nó, một ngày ở nhà không có việc gì làm, so với côn đồ còn không bằng, Thật không biết đời này xui xẻo như thế nào., còn phải chăm sóc hai người vô dụng như vậy”.

  Vốn bà không muốn nói những chuyện này, nhưng đối phương thật sự làm cho người khác phiền lòng.  

 " Tôi có thể làm gì với tiểu tử kia? Tôi muốn đuổi nó ra ngoài, một ngày cái gì cũng không làm, mà vẫn có phần ăn, tôi nuôi một con heo cũng tốt hơn nó, ít nhất giết heo không phạm pháp. ”

  "Còn không phải là do người cha thiếu trách nhiệm như ông, nếu như ông có thể kiếm tiền giống như người khác, mẹ con chúng tôi sẽ sống tồi tệ như vậy sao?"  

 Bà đem lửa giận từ trên người con trai mình chuyển sang gã chồng bụng to trước mắt này. Bà không biết lúc mình còn trẻ đến tột cùng là bị thứ gì đó mê hoặc, tìm một cái uất ức phế như vậy, còn sinh ra một đứa con trai phế vật giống như hắn.

  Ông hừ hừ vài tiếng, nghiêng người đi, ông rõ ràng biết nếu tiếp tục tranh chấp như vậy, mình tuyệt đối không lấy được lòng, huống chi vợ của mình là mẫu dạ xoa nổi danh mười dặm tám thôn ở đây, nếu đêm nay còn muốn được yên, vậy thì giữ im lặng đi, đây là kinh nghiệm mấy chục năm qua ông tổng kết được.  

  Bà không biết mình bị ông mê hoặc như nào khi còn trẻ, bà tìm được một người đàn ông vô dụng như vậy, lại sinh ra một đứa con trai cũng vô dụng như ông ta.

 Tên tử quỷ này làm người khác phiền không ngủ được, chính mình lại ngủ ngon như vậy.  

 Vừa nghĩ đến đây, bà hung hăng đánh chồng nằm bên cạnh một cái. Gã chồng da dày thịt dày chỉ mơ màng sờ nơi bị đánh, có vẻ chưa đủ để đánh thức ông ta.

  Bà chủ thế nào cũng không ngủ được, trong lòng bà có loại cảm giác quái dị.

  Bà đứng dậy và ngồi bên giường, cảm thấy khát cần phải tìm nước để uống.  

 Tầng hai có đồ uống, cho nên mình cũng không cần đi tầng một.

  Nơi uống nước nằm đối diện phòng ngủ của con trai bà hiện nay là một phòng tiếp khách nhỏ.

  Bà chủ không muốn bật đèn lên, đối với bà mà nói, bố cục của ngôi nhà này, cho dù nhắm mắt lại chính mình cũng có thể đi đến bất cứ nơi nào trong nhà mà bà muốn đi.  

 Bà chủ mở cửa, nếu không phải do có cảm giác, trong bóng tối mà bà không thể nhìn thấy ngón tay của mình, có lẽ bà sẽ đặt câu hỏi liệu mình có thực sự mở cửa hay không.

 Bà đi trên hành lang tối tăm, hành lang này sao lại dài như vậy? Trong hoàn cảnh này, trong lòng bà có chút sợ hãi, hiện tại bà chỉ muốn uống nước nhanh một chút, sau đó nằm trên giường ngủ một giấc thật ngon, chờ ngày mai ba người xa lạ dưới lầu rời khỏi, sẽ là một ngày tốt đẹp.

  Phanh, âm thanh gì vậy? Bà chủ lập tức quay lại để xem chuyện gì đang xảy ra, bà có thể chắc chắn rằng nguồn phát ra âm thanh từ phía sau không xa, như thể có thứ gì đó rơi xuống đất.

  Bà bất an xoay đầu, muốn tìm được thủ phạm là ai, nhưng trong bóng tối này, bà chỉ có thể nhìn thấy bóng tối. Lúc này bà mới phản ứng lại chuẩn bị bật đèn. Nhưng ở cuối hành lang bà nhìn thấy có hai điểm sáng lơ lửng trên không trung.

  Nhìn kỹ, đó là một đôi mắt đỏ bừng chỉ có thể nhìn thấy từ trên người dã thú.

  Đối phương hình như cũng nhìn thấy bà, nó nhanh chóng lao về phía bà. Lúc này cơ thể bà bỗng cứng đơ, quên mất việc kêu cứu, một lát sau mới phản ứng lại, bà hiểu được mình nhất định phải kêu cứu, chỉ có kêu cứu mới có cơ hội sống.

  Rốt cuộc bà chủ có hét lên không? Dù sao ông chủ còn ngủ như chết, ba người thuê nhà cũng không có phản ứng gì.

  Ngải Lê và Ngụy Hân trao đổi xong, đang chuẩn bị tách ra. Ngụy Hân đột nhiên ôm lấy đầu mình, thống khổ ngã xuống đất.   

Ngải Lê vội vàng ôm lấy Ngụy Hân, cũng tránh Ngụy Hân co giật sẽ cắn đầu lưỡi của mình. Thấy bộ dáng này của Ngụy Hân, Ngải Lê cũng không có bất kỳ bối rối nào, cảnh tượng như vậy, Ngải Lê hẳn là thấy nhiều rồi, bằng không ứng phó không thể tự nhiên như vậy.

  Một lát sau, Ngụy Hân ngừng co giật, khuôn mặt cũng trở về bình thường.   Ngải Lê thấy Ngụy Hân dần dần khôi phục bình thường, lập tức đem ngón út của mình móc lấy ngón út của đối phương.

  "Thấy cái gì?"

  Ngụy Hân không trả lời Ngải Lê ngay lập tức, cô còn cần một chút thời gian để tiêu hóa những hình ảnh mình vừa nhìn thấy.  

 Ngải Lê không sốt ruột, chỉ ở một bên lẳng lặng chờ đợi. Trình Nhất Phàm cũng nhìn thấy Ngụy Hân khác thường, bất quá hắn cũng không có đi tới, mà là đứng tại chỗ canh gác hai người.  

 Ngụy Hân rốt cục điều chỉnh trạng thái tâm lý của mình, bình thường như vậy thật sự không phải là bộ dáng cô thích.  

 "Tôi nhìn thấy La Tử Lượng."  

 "Cái gì?"  

 "Ngay tại chỗ này, trước cửa sổ này, La Tử Lượng cúi đầu đứng trong bóng tối. Hai mặt trăng ngoài cửa sổ một trái một phải treo ở hai bên của mình, ánh trăng chiếu sáng toàn bộ hành lang. Sau đó, màu đỏ tươi, hàng tấn máu từ các phòng ở hai bên hành lang tuôn ra. La Tử Lượng mặc cho máu tươi bao phủ mắt cá chân của hắn, không nhúc nhích đứng ở nơi đó. Cuối cùng hắn ngẩng đầu lên. ”

  "Cứ như vậy?"

  "Đúng vậy, tôi không thể thấy rõ mặt La Tử Lượng, không biết vì sao trong nháy mắt La Tử Lượng ngẩng đầu lên, hình ảnh trong đầu tôi bỗng nhiên dừng lại."  

 "Đã làm rất tốt rồi, hiện tại ta đại khái đã biết một ít tình huống, cậu nghỉ ngơi tốt đi, chờ một chút có thể sẽ phát sinh một ít chuyện."  

 "Có chuyện gì vậy? Vì sao anh vẫn luôn thần thần bí bí như vậy a, chúng ta là đồng bọn được không? Có chuyện gì không thể nói thẳng. ”

  Ngải Lê không trả lời Ngụy Hân, hắn chủ động thoát ly liên lạc với Ngụy Hân. Sau đó đi tới bên cạnh Trình Nhất Phàm, đặt tay lên vai đối phương, ngữ khí không nhanh không chậm, ổn trọng có trật tự.  

 "Bạn gái anh ngã xuống, còn không mau đỡ cô ấy sao?"  

 Trình Nhất Phàm giống như là hiểu được cái gì, cảm giác được chạy tới đỡ Ngụy Hân dậy, Ngụy Hân một bên tiếp nhận, một bên phẫn nộ nhìn Ngải Lê.

  Ngay trong nháy mắt Trình Nhất Phàm đỡ Ngụy Hân dậy, lầu hai truyền ra tiếng kêu thảm thiết của ông chủ.  

 Tiếng kêu thảm thiết phá vỡ đêm yên tĩnh, đưa đêm này lên quỹ đạo hoàn toàn không thể đoán trước.   

Ngải Lê đội lại mũ của mình, hiện tại anh cần phải đi xác minh một số chuyện

Bạn đang đọc Thợ Săn Tâm Trí của Sinh Vật Trong Màn Đêm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi EchCon24
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.