Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1014 chữ

"Nhanh động, vội vàng đem đồ đạc thu thập xong."

"Những thứ vô dụng kia đồ đạc cũng không cần dời, đem ăn, mặc. . . Mang theo là được rồi."

Trời còn không có sáng, tuần vệ đội người liền khuyên bảo mọi người dọn nhà.

"Rầm rầm rầm! ! !"

Lều gỗ cửa cũng bị người gõ, Tuần vệ đội cũng không còn yêu cầu tiến đến, mà bắt đầu kêu gọi ngoài cửa.

"Hắc Lang Trại băng trộm nhân muốn giết tới rồi, chúng ta muốn đi Đại Nam căn cứ tị nạn."

Liền một câu nói như vậy, tuần vệ đội người rồi rời đi.

Tiểu Thanh bị đánh thức, liếc nhìn khoác trên người da sói, trong lòng ấm áp.

"Bọn họ thật đúng là sớm a."

Thiếu nữ nhếch nhếch miệng, phát sinh buồn ngủ ngáp.

"đậy rồi, ăn điểm tâm." Lâm Giang ngược lại là tỉnh tương đối sớm.

"Ngươi đêm qua lúc nào ngủ ?" Tiểu Thanh hiếu kỳ hỏi.

Nàng đêm qua ngủ thời điểm, chứng kiến Lâm Giang vẫn không có ngủ, một mực lò sưởi.

Tiểu Thanh còn xấu hổ thật lâu, nghĩ muốn không để Lâm Giang cùng với nàng ngủ chung đâu.

"Nửa đêm tả hữu." Lâm Giang nhẹ giọng nói, khuấy đều nồi thép bên trong canh thịt.

Thật ra cả đêm hôm qua hắn tu luyện, bất quá không muốn để thiếu nữ lo lắng mà thôi.

Có được hung thú linh thạch, tốc độ tu luyện của hắn tăng rất nhanh chóng, dưới sự trợ giúp của hung thú linh thạch, chỉ với một đêm tu luyện tối qua hắn đã đột phá 800 cân, rất nhanh sẽ đột phá 900 cân, như vậy hắn có thể thử mượn nhờ nhân sâm đột phá võ sư rồi.

Cứ nghĩ đến cái này là hắn hưng phấn không thôi, bất quá sau khi nhìn đến từ 8 viên sơ cấp hung thú linh thạch bậy giờ chỉ còn lại 3 viên, cái này để hắn không khỏi cảm khái.

“ thật nghèo à.”

“ cái gì cơ?” Tiểu Thanh nghe Lâm Giang làu bàu, tiểu Thanh trong đầu nhiều ra mấy dấu hỏi chấm, nàng mờ mịt nhìn xung quanh đống đồ, rồi lại mờ mịt nhìn Lâm Giang.

“ Không có gì, Tiểu Thanh, ngươi có biết chỗ nào an toàn để cất đồ không?” Lâm giang mỉm cười, nói sang chuyện khác.

“ cất đồ sao?” Tiểu Thanh suy nghĩ một chút rồi nói “ Ta biết một chỗ ở dưới chân ngọn đồi rất ít người lui tới, nhưng ngươi muốn làm gì?”

“ chúng ta đem những đồ đạc này để ở đó.” Lâm Giang bình tĩnh nói.

“ A, để ở đó, chúng ta không phải đem tất cả theo sao?” Tiểu Thanh không hiểu hỏi.

“ Không đem theo, nhưng cái này quá nhiều, chùng ta còn phải đi trộn bọn đạo tặc, mang theo sẽ rất vướng víu, chúng ta trước tìm một chỗ nào đó giấu đi, đợi chúng ta trộm được xong laiuj quay lại lấy.” Lâm Giang chậm rãi lắc đầu nói.

“ vậy sao.” Tiểu Thanh gật đầu, cũng hiểu Lâm Giang nói.

“ Ừm, ngươi cũng đem đồ vật ngươi muốn mang đi cùng một chỗ cất thể, sau này chúng ta sẽ không trở về đây nữa.”

Vừa nghe được sau này không trở về nữa, tiểu Thanh trên gương mặt thoáng có vẻ đượm buồn, bất quá vẫn kiên trì gật đầu.

“ ừm.”

Thấy thế, Lâm Giang chậm dãi đưa tay, xoa xoa thiếu nữ mái đầu, lẳng lặng xem cái này gương mặt gầy gò thiếu nữ.

“ Lâm Giang, sau này ngươi sẽ không bỏ rơi ta chứ.” ma sui quỷ kiến, thiếu nữ thốt lên.

Nhìn cái này ánh mắt lonh lanh chứa đầy hi vọng thiếu nữ, Lâm Giang dơ tay ôm nàng vào lòng.

“ Sẽ không, trừ khi nào ngươi chán ghét ta, không muốn theo ta nữa, nếu không ta sẽ vĩnh viễn không bỏ rơi ngươi.”

Nghe được câu này, Tiểu Thanh như bỏ được gánh nặng trong lòng, nở một nụ cười xinh đẹp đáng yêu.

“ Lâm Giang, chúng ta mau chóng dọn đồ thôi, nêu không trời tối mất.”

Lâm Giang cười cười, cũng bắt đầu bắt tay vào thu dọn đồ.

…...

Chỗ bí mật là tiểu Thanh nói tới là một cái tiểu hang động, nơi đó nối vào có chút nhỏ, hơn nữa xung quanh cỏ mọc um tùm che đi cửa hang, từ ngoài rất khỏ nhận ra.

Đâu là Tiểu thanh căn cứ bí mật, là nàng trong một lần đi săn bị đuổi bắt vô tình phát hiện ra, từ đó về sau sẽ thường thường mượn nhờ nó để tránh đuổi bắt.

Cả hai hì hục nửa buổi, cuối cùng cũng chuyển hết đống đồng Lâm Giang lấy từ nhà thủ lĩnh đến, rồi đến phiên đồ của Tiểu Thanh, nàng lại do dự không biết nên mang theo cái gì cho phải.

Thật ra các món đồ của tiểu thanh không nhiều, cũng chỉ có một cái gối, trải giường chiếu, tấm ván gỗ, ba cái chén gỗ, một cái thùng gỗ, còn có chính là lều gỗ cửa.

Bất quá nàng phân vân bởi đồ vật lại không thể mang quá nhiều, nhưng những đồ vật nàng hầu như đều là kỉ niện của nàng, nàng thât sự không muốn bỏ cái gì.

Lâm Giang cũng đề nghị nàng mang hết đi, nhưng thiếu nữ lại nhất quyết cự tuyệt, dù sao đồ đạc đã nhiều rồi, nếu mang hết thì sẽ rất lỉnh kỉnh.

Cuối cùng rồi nàng quết định mang theo cái gối, cái thùng gỗ cùng ba chiếc chén.

Quết định rồi, thiếu nữ muốn gói bọc mang đi, bất quá bị Lâm Giang ngăn cản, hôm nay cũng chưa vội dời đi, theo hắn suy đoán, Thám tử ngày mái mới tới, bởi vậy tối hôm nay vẫn cứ ở đây thôi.

Bạn đang đọc Thời Gian sáng tác bởi yy45581454
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy45581454
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.