Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 987 chữ

Sau khi sử xong tên do thám, Lâm Giang cùng Tiểu Thanh một đường theo đuôi hai tên đạo tặc còn lại, đến tận trưa ngày hôm sau mới đến được căn cứ đạo tặc.

Cái này thời gian một ngày chạy đường, bởi vì Tiểu Thanh là người thường, cho lên hầu hết hắn sẽ cõng nàng đi.

Ban đầu tiểu nha đầu còn khá ngại ngùng nhất quyết không chịu, bất quá sau 1h chạy theo thì nàng quết định bỏ cuộc.

Cái này không trách nàng, cũng tại tốc độ của Lâm Giang quá nhanh, nàng không tài nào đuổi kịp.

Phải rồi, là do tốc độ của lâm Giang quá nhanh chứ không phải là nàng muốn được hắn cõng đâu, nhất quyết không được nghĩ theo hướng đó.

Đến gần đạo tặc căn cứ, bở sắc trời còn sáng, Lâm Giang cũng không gấp gáp, hắn dẫn theo Tiểu Thanh đi xung quanh tìm một chỗ an toàn, kiên nhẫn chờ đợi đếm xuống.

Dạo một vòng quanh cái này trại đạo tặc, cuối hắn cũng đã tìm được một cái động huyệt không người.

Nơi này ở cũng khá xa đạo tặc căn cứ, xung qung ít người nên cũng tương đối an toàn.

Mặt trời rất nhanh xuống núi, Lâm Giang trờ đợi thêm một hồi, đợi cho đêm đen hoàn toàn buông xuống mới bắt đầu đi ra.

Lúc đi, hắn vẫn không quên dặn dò Tiểu Thanh: “Sau khi ta đi, mặc kệ là chuyện gì xảy ra ngươi cũng không cho phép ra ngoài."

"Ta biết rồi." Tiểu Thanh gật một cái đầu nhỏ, lo lắng nói: “ Ngươi cũng phải cẩn thận.”.

"Đừng lo lắng, ta sẽ không sao, phỏng chừng sắp tối một điểm mới vừa về."

Lâm Giang nhéo một cái thiếu nữ khuôn mặt nhỏ, cười nói: "Ngươi nếu như mệt nhọc, trước hết đi ngủ."

"Ta, ta chờ ngươi trở lại. . ."

Tiểu Thanh đỏ mặt, thanh âm càng ngày càng nhỏ giọng: ". . . Mới dám ngủ."

Nàng thật sự sợ sau khi ngủ dậy không thấy Lâm Giang nữa.

"Được rồi, ta đi." Lâm Giang chỉ nghe được nửa bộ phận trước.

Nếu như hắn toàn bộ nghe được, phỏng chừng biết dở khóc dở cười a !.

"Ngươi nhớ cẩn thận một chút." Tiểu Thanh thanh thúy thanh hô.

Bất quá ko ai dáp lại tiếng của nàng, chỉ thấy trước mặt là màn đêm sâu hun hút.

Viễn phương nho nhỏ điểm sáng, chính là Hắc Lang Trại đại bản doanh.

"Từ nơi này đi tới, sắc trời vừa vặn đen thùi."

Lâm GIang ngẩng đầu nhìn một chút bầu trời, dưới hết mưa bầu trời dường như sáng một ít.

Hắn cẩn thận tiếp cận, thăm dò có hay không có tuần tra đạo tặc.

Rốt cục, ở trời hoàn toàn tối dưới lúc tới.

Mục Lương đi tới Hắc lang trại đại bản doanh bên trong, ngẫu nhiên có thể chứng kiến một ít giơ cây đuốc tuần tra đạo tặc.

Bởi bây giờ Hắc Lang Trại đạo tặc đa phần là theo Trương Căn ra ngoài duổi giết căn cứ, vậy cho lên bên trong đạo tặc cũng không có mấy, có thể nói là căn gác cực kì lỏng lẻo.

Vượt qua mấy khúc cua, trước mắt Lâm Giang đột nhiên bỗng sáng sủa.

Hắn vội vàng co rụt lại, lui trở về chỗ ngoặt, bởi vì hắn phát hiện phía trước mấy chục mét, có bốn tên đạo tặc đề phòng canh giữ ở đó.

” Ở đây vậy mà được trọng đểm canh giữ, tám chín phần mười là đạo tặc bảo khố.”

Tính toán một chút, với thực lực của hắn hôm nay, cộng thêm gia tốc gấp đôi, giải quyết bốn tên đạo tặc dường như ko là vấn đề.

"Kẻ nào!?"

"Địch tập!"

Lâm Giang bên này vừa mới lộ ra thân hình, các đạo tặc liền kinh hô lên, nhưng mà đối tượng bọn họ kinh hô, lại không phải là Lâm Giang nhào về phía bọn họ, mà là một gã nữ tử mặc đồ đen.

Phút chốc, hai tên đạo tặc chết ở trong tay Lâm Giang, hai tên đạo tặc khác thì bị nữ tử kia sử lý.

Chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủi, bốn tên đạo tặc liền bị Lâm Giang cùng nữ tử mạc danh kỳ diệu liên thủ giết chết.

Giải quyết tất cả đạo tặc, hai kẻ mang xa lạ lại giằng co nhìn nhau, trong lúc nhất thời, bầu không khí có chút xấu hổ.

Không ngờ tạo ngộ kẻ cũng giống mình đến cùng ăn cướp, Lâm Giang trong lòng mười phần phiền muộn.

Đây gọi là cái gì “ Ý tưởng lớn gặp nhau?

Mà nữ tử tựa hồ cũng không có ngờ tới sẽ có người nhảy ra làm loạn, hơn nữa dường như cũng giống như mình đến ăn cắp.

Kết quả là, hai người cứ như vậy hư hư thực thực giữa đại môn mật khố đứng giằng co với nhau…

"Ngươi là ai ? Muốn làm cái gì ?" nữ tử nhìn chằm chằm Lâm Giang, đôi mắt sắc bén lạnh lùng hỏi, tay cũng lấy ra bằng sắt tiên cốt( xích sắt).

“ cái này ta cũng muốn hỏi ngươi đây.” nói rồi hắn rút ra bên hông đoản đao, âm thầm vận dụng ‘gia tốc gấp đôi’.

Hai người nhìn nhau lâm vào ngắn ngủi trầm mặc ngay sau đó.

Phốc . . .

Thoáng chốc, hai người đồng thời xuất thủ, thân hình hóa thành tàn ảnh, lấy tốc độ cực nhanh đánh về phía đối phương!

Tiên sắt ở không trung bay múa, phát ra tiếng vang 'leng keng', đoản đao phản chiếu xạ ánh lửa, từ đầu đến cuối, sát ý toàn thịnh hai người đều duy trì trong im lặng.

Bạn đang đọc Thời Gian sáng tác bởi yy45581454
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy45581454
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.