Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1104 chữ

Dưới một gốc cây, đang lo lắng ngồi đợi Lâm Giang Tiểu Thanh nhìn thấy xa xa bóng người quen thuộc.

"Lâm Giang, ngươi không sao chứ ?"

Tiểu Thanh chạy như bay đến phụ cận, tiến lên trước quan tâm hỏi: "Có bị thương không ?"

"Không có việc gì, vẫn khỏe." Lâm Giang ôn hòa nói.

"Không có việc gì là tốt rồi." Tiểu Thanh thở phào nhẹ nhõm.

“ Xin chào” một cái đầu nhỏ từ đằng sau lưng Lâm Giang trồi ra, vẫy tay với Tiểu Thanh, doại tiểu cô nương kêu lên một tiếng.

“ A” nàng sợ hãi nép mình vào bên cạnh Lâm Giang, ánh mắt cảnh giác nhìn trước mặt thiếu nữ.

" Chào ngươi, ta tên Hà Tiểu Thanh, ngươi tên là gì?” trái ngược với sự nhút nhát có phần sợ người lạ của Tiểu Thanh, Hà Tiểu Thanh lại vô cùng hoạt bát níu với nàng làm quen.

Lần đầu có người như thế ‘ xỗ sàng’ làm quen, Tiểu Thanh có chút sợ hãi nép mình vào Lâm Giang, ánh mắt cầu cứu nhìn hắn.

Lâm Giang xoa xoa đầu Tiểu Thanh, an ủi nàng

“ được rồi, ngươi cũng đừng dọa nàng sợ.” Lâm Giang lườm Hà Tiểu Thanh một cái, nói.

“ Ai dọa nàng, ta chỉ muốn làm quen với nàng mà thôi, thật đáng yêu tiểu muội muội, đáng yêu thế này tiểu muội muội tại sao lại đi cùng với tên khốn kiếp như ngươi, nhất định là bị ngươi ép buộc đúng không? Tiểu muội muội đừng sợ, nhanh nói cho ta để ta giúp ngươi dạy cho tên này một bài học.” Hà Tiểu Thanh tràn đầy phần khởi nói, tựa như giúp người là nàng niềm vui một dạng.

Mặc dù sợ hãi, bất quá nghe Lâm Giang bị nói xấu Tiểu công nương vẫn không nhịn được nhỏ giọng phản bác.

“ Lâm Giang mời không phải tên khốn kiếp.”

“ Không phải sao? Ta nhìn hắn rất giống mà.”

Lâm Giang….

Nhìn sợ hãi nép mình của Tiểu Thanh, Lâm Giang như có điều suy nghĩ, thật sự mà nói, ngay từ lúc đầu hắn cũng đã nhận ra Tiểu Thanh mắc trứng sợ người lạ rồi, bất quá thật không ngời nó lại nặng đến như vậy.

Cái này cũng là một vấn đề tương đối nghiêm trọng mà hắn cần nghĩ cách cải thiện, nếu không sẽ ảnh hưởng rất lớn đến nàng sau này.

“ Oa, ngươi cũng tên Tiểu Thanh, thật trùng hợp, vậy là chúng ta cùng tên rồi”

Nói rồi Hà Tiểu Thanh vui mừng phấn khởi lôi kéo không tình nguyện Tiểu Thanh qua một bên trò truyện.

Lâm Giang nhìn cái này ánh mắt cầu cứu của Tiểu Thanh, cùng không phản ứng, hắn muốn thông qua Hà Tiểu Thanh chữa trị phần nào chứng sợ người lạ của Tiểu Thanh.

Trời cũng đã trưa, Lâm Giang không dự định ngay lập tức lên đường mà dừng chân, kiếm một ít củi khô, một ít gậy gỗ vót nhọn, ngắt lấy một chiếc lá to làm đĩa, lấy ra hắn đã chuẩn bị sẵn Hắc Quan xà thịt ra thái nhỏ, từng xiên từng xiên vào đều tăm tắp, ướm trong gia vị vàng ươm.

“ Thơm quá!”

Đang mải buôn chuyện trời đất Hà Tiểu Thanh cùng tiểu Thanh( Thật ra thì đa phần là Hà Tiểu Thanh nói, Tiểu Thanh không tình nguyện nghe) ngửi được cỗ mùi vị xông thẳng lên mũi, không tự chủ được nuốt một ngụm nước miến.

“ Lâm Giang, ngươi lại làm thịt nướng? Có cần ta giúp không?” tìm được cơ hôi thoát thân, Tiểu Thanh vội chạy đến bên cạnh Lâm Giang,hỏi.

“ Không cần, ngươi đợi một bên là được.” Lâm Giang mỉm cười nói.

“ Ồ” Tiểu Thanh ngoãn ngoãn ngồi bên cạnh, ánh mắt nhìn chắm chằn từng xiên tịt nướng, âm thầm nuột nước miến.

“ Tên khốn kiếp, làm gì vậy?” Hà Tiểu Thanh cũng tò mò chạy đến xem.

“ Ta không phải tên khốn kiếp, gọi ta là Lâm Giang.” Lâm GIang lườm nàng một cái, bình tĩnh nói.

“ ta biết rồi, tên khốn kiếp.” Hà Tiểu thanh dùng sức gật đầu một cái nói.

Lâm Giang….

Thôi được rồi, ta cao thượng, không chấp nhặt với nàng.

“ nè, cái này chín chưa?” mùi thơm chuyền ra làm Hà Tiểu Thanh không nhịn được nữa, không khách khí đưa tay muốn cầm.

Chỉ thấy nàng vươn tay, liền thấy Lâm Giang một tay vỗ xuống! Nàng vội rụt tay nhỏ trở về, tức giận trừng Lâm Giang:

”Ngươi làm gì?”

“ cái này là của ta, muốn ăn tự nướng.” cái này hắn nướng gần chín rồi, làm sao có thể để nàng được lợi.

Tâm tình vốn tốt lành của Hà Tiểu Thanh lập tức bị phá hoại hết sạch!

Nàng nhìn khuôn mặt tuấn tú rạng rỡ của Lâm Giang, chỉ cảm thấy tràn đầy muốn đánh, làm người ta nhìn mà nổi giận!

Nàng hừ một tiếng, nói:

” Ngươi nghĩ rằng chỉ mình ngươi có thịt sao?”

Nói rồi, nàng lôi của nàng thịt Hắc Quan xà ra, sơ chế sơ bộ rồi bắt đầu nướng

Lâm Giang bữu môi, không có gia vị, nướng không như vậy cùng đòi so với hắn.

Không quan tâm đến Hà Tiểu Thanh, Lâm Giang nhấc xiên thịt đã chín vàng ươm ra đưa cho Tiểu Thanh.

“ đói không? Nhanh ăn đi.”

“ Ừm, cảm ơn ngươi Lâm Giang.”

Tiểu Thanh nhận lấy miếng thịt, nội tâm tràn đầy ngọt ngào

“ cảm giác thế nào.” Lâm Giang nhìn Tiểu Thanh ăn lấy miếng thịt, không kịp chờ đợi hỏi.

“ Rất ngon.” Tiểu Thanh dư vị tràn đầy nói.

Lâm Giang…

Lâm Giang mặt đen lại: “ Không phải, ta không khỏi cái này, ý ta là ngươi có cảm nhận được cơ thể biến hóa gì không?”

??? Tiểu Thanh ngơ ngác “Cơ thể ta sao? Rất bình thường mà, chỉ là hơi cảm thấy no thôi.”

Nghe vậy, Lâm Giang cau mày, như có điều suy nghĩ.

“ Không có nhanh như vậy đâu.” bất chợt một giọng nói cắt ngang suy nghĩ của hắn, ngồi xem Hà Tiểu Thanh chứng kiến hết tất cả không nhịn được lên tiếng.

.......

TG: Năm tháng dằng dặc, thế gian cuối cùng rồi sẽ xuất hiện hai đóa tương tự hoa, trăm ngàn năm nhìn lại, một hoa điêu linh, một hoa nở!

Bạn đang đọc Thời Gian sáng tác bởi yy45581454
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy45581454
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.