Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vùng Biên Cương Anh Hùng Xuất Thân

Tiểu thuyết gốc · 2006 chữ

 Chương 1: Vùng Biên Cương Anh Hùng Xuất Thân.

Vào đầu thế kỷ thứ VI, tại vùng núi Trường Sơn có một gia trang họ Hồ sinh sống. Lão Hồ gia tính tình phóng khoáng, gặp những gia đình khó khăn thường hay giúp đỡ nên dân trong vùng rất kính trọng. Nhờ ăn ở có phúc nên sinh được bốn cậu con trai. Hôm nay, lão dậy rất sớm chuẩn bị mọi thứ cần thiết chất lên chiếc xe bò kéo, lão gọi cậu con trai lớn thu xếp lên đường. Hồ phu nhân đi lên đưa cho cậu thiếu niên gói đồ ăn, nhìn cậu triều mến dặn dò kỹ lưỡng:

- Con từ đây hãy bảo trọng lấy thân, giữ gìn sức khỏe nghe con.

Cậu bé rơi lệ cuối đầu run giọng trả lời:

- Dạ! Thưa mẹ con đi.

Cậu bé theo cha rời khỏi Hồ gia trang.

Mùa xuân đang đến trên khắp núi rừng Trường Sơn, những cây cỏ dại cố vươn mình trổ hoa khoe sắc khắp nơi trên những triền núi, tiếng hót líu lo của bầy chim gọi đàn trên tán cây rừng vì đang là mùa làm tổ. Mặt trời vừa ló dạng, chiếu ánh nắng khắp vùng biên giới giáp ranh giữa đất của người Việt với nước Phù Nam.

Trên con đường độc đạo lên núi xuất hiện một chiếc xe bò kéo chở theo vật dụng hàng ngày. Nằm giữa xe là một cái rương gỗ to lớn choán hết chổ ngồi, có vài cái nồi đất và hai chiếc bẫy bắt cá. Người đánh xe là một trung niên dáng người cao lớn, ngồi sau là gã thiếu niên mặt mũi khôi ngô tuấn tú tuổi chừng mười ba, mang nước da đen xạm của người miền núi. Sau khi đi vòng qua hồ nước lớn, chiếc xe đổ lại trước ngôi nhà làm bằng tre mái lợp tranh, tiếng lão đánh xe vang lên:

- Hồ Huy con mau thu dọn đồ vào nhà giúp cha.

Cậu thiếu niên nhanh chóng thu dọn đồ vào căn nhà. Lão Tam đang ở phía sau nhà đi lên cất tiếng chào:

- Thưa ông chủ mới lên.

Lão Hồ gia gục đầu thay câu trả lời. Nhìn thấy cậu thiếu niên vừa vào trong nhà Lão Tam vui mừng cất tiếng chào:

- Chào cậu cả.

Hồ Huy mỉm cười đáp lại:

- Con chào chú Tam

Giọng nói của Hồ lão gia vang lên:

- Này chú Tam, pha dùm ta ấm trà!

Lão Tam nghe xong đi xuống dưới pha trà, sau khi ngồi xuống Hồ lão gia chỉ chiếc ghế đối diện làm bằng mây rừng bảo cậu thiếu niên:

- Con hãy ngồi xuống đi!

Nhấp một tách trà Lão Tam đem lên Hồ lão gia cất giọng nói:

- Con à! Truyền thống nhà ta đã bao đời nay, con trai đến tuổi trưởng thành là ra ở riêng. Nay con lên đây ở cùng Lão Tam chăm sóc ruộng vườn chăn nuôi gia súc. Con thông minh học giỏi chắc chắn đường công danh sau này rộng mở. Nhưng cha mong muốn con sau này không làm quan cho nhà Lương. Theo như lời của các cụ của dòng họ nhà ta kể lại. Trong trận đánh cuối cùng trên đất Lĩnh Nam, quân của Trưng Vương thua trận. Tướng nhà Hán là Tô Định tàn ác nổi danh, chính nó đã dùng tâm lý chiến uy hiếp nhân dân sống ở đất Lĩnh Nam. Tô Định đã độc ác ra lệnh tàn sát tất cả những đàn ông tộc Việt. Hắn cho quân lấy dây thừng xâu lại chất thành từng đống cho ngựa kéo về phương bắc. Các tộc Việt sinh sống ở đất Lĩnh Nam đi ẩn cư tránh họa tàn sát khắp nơi. Tổ phụ con khi xưa cũng vì tránh họa diệt tộc nên lui về ẩn cư nơi này, tính đến nay đã hơn năm trăm năm.

Nhấp thêm tách trà Hồ lão gia nói tiếp:

- Đây là thanh đao của tổ phụ con khi xưa nay ta trao lại cho con. Hồ gia đao pháp gia truyền nhà ta cha đã truyền lại cho con, hãy ở lại đây luyện đao cho tinh thông. Có khi sau này ra giúp nước.

Nói xong, Hồ lão gia nghĩ đến những lời đồn thổi gần đây trong dân tộc Việt. "Rằng sẽ có vị minh quân xuất hiện đánh đuổi quân xăm lược nhà Lương Trung Hoa" lòng lão dâng lên hy vọng cùng niềm vui khó tả.

Sau khi dùng cơm do Lão Tam nấu nướng thì trời cũng đã xế chiều, Hồ lão gia từ giã Lão Tam cùng con trai của mình xuống núi. Huy cùng Lão Tam đứng trông theo cho đến khi chiếc xe bò kéo khuất dạng.

Từ ngày đó, cậu bé ở lại căn nhà bên hồ nước dưới chân núi với Lão Tam. Ngày ngày, Huy săn bắt thú rừng làm bẫy bắt cá, cùng Lão Tam trông coi gia súc ruộng vườn trên mảnh đất mà gia tộc mình đã khai hoang.

Lão Tam tính tình hiền lành chất phác, những việc nặng nhọc đều tự tay mình làm lấy chỉ chừa những việc nhẹ nhàng cho cậu bé, cách làm bẫy bắt cá, săn thú đem dạy lại cho Huy, thủ thuật cung tên gia truyền cũng chỉ bảo tận tình cho cậu. Lão Tam khéo léo tự mình làm ra một bộ cung tên rất đẹp rồi đem tặng cho Huy.

Hàng ngày, sau khi xong việc cậu lấy đao đem ra luyện ba mươi sáu thế trong Hồ Gia Đao Pháp, tuy sức còn yếu nhưng lần hồi đao pháp gia truyền cậu luyện uy lực dũng mãnh. Cuộc sống của Huy cùng Lão Tam ở ngôi nhà bên hồ nước dưới chân núi trôi qua yên ả, thanh bình.

Thời gian lặng lẽ trôi, thấm thoát Huy đã sang tuổi mười lăm. Một hôm, Huy đi săn trong dãy Trường Sơn, mãi mê đuổi theo nai nhỏ cậu bắn cung bị thương, quyết không bỏ cuộc cậu thiếu niên theo vết máu của nai nhỏ trên nền rừng tìm đến hẻm núi. Đường càng lúc càng nhỏ dần, địa thế càng lúc càng khó đi, quyết tâm đuổi theo cho đến khi cậu thấy vách núi hùng vĩ trước mặt.

Loay hoay tìm lối đi, cậu thiếu niên chợt trông thấy một khe nứt nhỏ ăn sâu vào trong lòng núi do hai vách núi tạo thành, liều mạng cậu tiến vào trong khe nứt đó. Có nhiều đoạn cậu bé nghiêng người tiến tới rất vất vả, đi được đoạn khá xa chợt Huy trông thấy ở cuối đường có ánh sáng, mừng rỡ cậu lách mình lọt qua.

Không gian sống động không khác gì chốn bồng lai tiên cảnh... Một thác lớn đổ xuống hồ nước tung bọt trắng xóa, cây cối tốt tươi một màu xanh bạt ngàn, từng đám mây trắng lửng lờ trôi ở ngan sườn núi, bốn bề vách đá dựng đứng cao ngất chỉ chừa lối vào duy nhất cậu mới vừa chui qua. Trong thung lũng có rất nhiều động vật sinh sống, đàn gà rừng đang tìm kiếm thức ăn ở gần đấy trông thấy cậu mà không một chút sợ hãi, chỉ những loài biết bay và thú nhỏ mới vào được đây để sinh sống, chợt thấy đàn chim màu sắc sặc sỡ đậu trên tán cây cổ thụ hót líu lo mà lần đầu tiên cậu bé nhìn thấy.

Mãi mê ngắm nhìn cảnh đẹp hùng vĩ trong thung lũng làm cậu quên đi mục đích của mình đến đây. Theo lối mòn ven hồ nước Huy đến chân thác, cậu trông thấy phía bên phải vách núi thụt vào trong ai đó đã tận dụng tạo thành căn nhà, cậu thiếu niên đến gần ngôi nhà cất tiếng hỏi:

- Con là Hồ Huy xin hỏi? Có ai ở đây không?

Cậu bé lên tiếng hỏi ba lần không thấy ai trả lời, ngẫm nghĩ một lúc Huy tiến vào trong thạch thất thấy không gian hơi tối vì lúc này trời đã về chiều. Đi ra ngoài thạch thất cậu bẻ ít cành cây khô, với tay lấy tổ chim làm mồi lửa đem vào ngôi nhà, may mắn cho cậu bé trong người luôn có sẵn bộ đánh lửa, cậu đem ra nhóm lửa ở góc thạch thất. Ánh sáng bừng lên ở trong căn nhà, cậu bé đưa mắt nhìn xung quanh thấy nơi chính diện bộ bàn bằng đá bụi bẩn bám lâu ngày, lác đác cỏ mọc trên những khe nứt nhỏ. Còn một gian phòng phía bên trái tò mò cậu thiếu niên làm cây đuốc tiến vào trong căn phòng.

Với ánh sáng lúc mờ lúc tối, Huy giật mình thấy bộ xương khô nằm trên chiếc giường đá, cậu lặng người nghĩ một lúc đến khi đã bình tỉnh trở lại liền tiến đến gần bộ xương, kính cẩn Huy vái ba lạy trước bộ xương khô:

- Con là Hồ Huy lạc đường vào chốn này đã mạo phạm đến chổ an nghỉ mong cụ ông thứ lỗi!

Huy ra ngoài ngồi bên cạnh đống lửa thấy bụng đói cồn cào, nghĩ lại mình chưa ăn gì từ khi vào trong thung lũng. Cậu ra khỏi thạch thất đi tìm thức ăn bỏ vào dạ dày đang sôi sục vì đói, may mắn cho cậu bé đàn gà rừng đang về tổ để ngủ, Huy bắt lấy con gà rừng đang ngủ trên tán cây trước thạch thất rồi nhổ lông moi ruột đem vào nướng gà trên đống lửa. Mùi thịt gà rừng nướng chín thơm phức kích thích vị giác của cậu thiếu niên, sau khi làm no cái dạ dày hay đòi hỏi của tuổi đang lớn, trí tò mò của cậu bé lại nổi lên. Huy muốn biết bộ xương đó là ai vì sao lại ở chốn tuyệt cốc này, rất nhiều câu hỏi hiện lên trong đầu cậu bé, chịu hết nổi cậu đốt đuốc vào trong căn phòng. Tiến lại gần hơn Huy thấy cạnh bộ xương có cuộn da thú, run rẩy cậu bé với tay lấy đem ra ngoài khơi lửa lên đọc:

- Hậu sinh hữu duyên khi đọc được những dòng chữ này thì ta đã hóa duyên. Ta là Trần Đại Sinh sống cùng thời Trưng Vương người đời thường gọi ta là thần y nước Lĩnh Nam, trước hài cốt của ta có hốc đá trong đó có hai bộ sách. Lĩnh Nam Y Dược và Bách Độc Y Thư là tâm huyết cả đời của ta. Sau khi học xong đem ra giúp đời cứu người... Ta chỉ xin hậu bối đem di hài của ta ra ngoài chôn cất, phía bên trái có huyệt mộ đã đào sẵn đem di hài của ta chôn ở đó! Chấp bút Trần Đại Sinh.

Vào trong căn phòng Huy đem bộ hài cốt ra ngoài tìm huyệt mộ, cậu đốt đống lửa lớn bên cạnh tản đá gần nơi đó. Ánh sáng được ngọn lửa thắp lên, cậu bé nhìn thấy huyệt mộ lâu ngày rễ cây bụi đất phủ đầy, Huy lấy đao chặt dây rừng đang chiếm chổ rồi hì hục đào đất lên, được chừng sáu tấc lưỡi đao đụng vào một vật cứng, thì ra là chiếc rương đá, cậu bé loay hoay lấy lên dọn sạch huyệt mộ. Với lòng tôn kính Huy bỏ di hài của Trần tiên sinh vào lấp đất tạo thành ngôi mộ.

Huy ôm rương đá vào thạch thất để cạnh đống lửa, trời lúc này đã khuya. Vì quá mệt mỏi cậu ngủ vùi bên đống lửa.

(Các bạn đọc hết chương xin hãy để lại lời bình luận dưới bài viết hoặc một like để động viên tinh thần cho tác giả)

Bạn đang đọc Thời Thế Tạo Anh Hùng sáng tác bởi Vannhanho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vannhanho
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 97

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.