Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

xuất phát

Tiểu thuyết gốc · 1943 chữ

cứ thế 3 ngày đi qua...

5:00 sáng.

tiếng chuông báo thức vang lên làm Hoàng Thiên đang trong cơn mơ màng tỉnh dậy, Thiên ngồi dậy đi vào phòng tắm vệ sinh cơ thể.

"anh đi sớm như vậy sao?"

Cầm bỗng nhiên từ đằng sau giọng hơi không muốn nói.

"ừm, anh không thể kéo dài thời gian được,sẽ rất khó để rời đi"Thiên quay lại ôm trầm lấy Cầm.

"cần em chở đi đến cổng thành chính không"Cầm rúc đầu vào ngực cậu nói nhỏ.

"Như vậy sao được, em đang mệt mà"Thiên lo lắng nhìn cô hỏi

"không có gì, bây giờ đã đỡ hơn rồi em muốn tiễn anh một đoạn"Cầm lắc nhẹ đầu nói

Từ hôm qua tời giờ Cầm luôn có những triệu chứng lạ như đau tức ngực,cùng chóng mặt hay nôn mửa, Thiên cũng muốn dẫn cô đi viện nhưng cô không đồng ý, cô không muốn ảnh hưởng đến hành trình của cậu.

"ừm được rồi em chuẩn bị đi rồi chúng ta xuất phát"

nói rồi Thiên đi xuống gara chuẩn bị xe.

.

.

.

sau hơn một tiếng.

hai người dừng xe trước một cánh cổng kim loại khổng lồ.

Thiên xuống xe đứng ngắm nhìn cánh cổng một lúc cảm thán:

"dù nhìn thấy nhiều rồi nhưng cảm giác vẫn mới lạ"

"là do anh chẳng bao giờ ra khỏi thành trừ những lúc làm nhiệm vụ đấy, mà đi anh cũng chỉ nghĩ cách làm cho nhanh rồi về chứ có để ý gì xung quanh đâu"Cầm đứng bên nghe cậu cảm thán liền bắt bẻ.

Thiên nghe cô nói vậy chỉ biết cười xấu hổ.

Thiên tiến đến một quầy lễ tân rồi đưa giấy thông hành nói:

"tôi muốn xuất thành"

tiếp tân cầm lấy giấy thông hành rồi bắt đầu nhập thông tin rồi đưa lại cho cậu nói:

"anh có thể đi rồi"

Thiên cất vào nhẫn không gian, đi về phía Cầm đang đứng thất thần nhìn cậu hôn lên môi cô một cái nói:

"anh phải đi rồi, tạm biệt em"

"ừm, tạm biệt anh"Cầm trong lòng rất buồn nhưng vẫn kìm nén hai tay luồn ra sau lưng cậu ôm chầm.

hai ôm một lục rồi buông ra, Thiên quay người về phía cổng thành bước đi.

"nhớ chú ý an toàn, em đợi anh trở về"(Cầm)

"Ừm"Thiên hướng Cầm cười vẫy tay rồi tiến về cổng phụ nhỏ bên cạnh cổng chính.

anh mắt cô vẫn luôn hướng về phía bóng lưng dần bị cánh cổng che đi trong lòng hơi bất an, bàn tay phải túm nhăn phần áo ngoài.

Cầm đang thất thần thì đột nhiên phía sau vang lên tiếng nói:

"người ta đã đi khỏi rồi mà còn nhìn gì nữa"

Cầm quay lại nhìn thì thấy vẻ mặt đượm buồn của Đỗ Như Quỳnh.

Quỳnh vẫn còn buồn vì cái chết của Liên người bạn thân cũng là người duy nhất là bạn của cô.

Quỳnh từ nhỏ đến lớn đều sống trong sự yêu thương của bố mẹ cùng chị gái, nhưng khi đến trường vì là học giỏi cùng tính cách khá kiêu ngạo cùng tính khí thất thường nên chẳng ai dám lại gần cô.

mãi đến khi mười tuổi thì Liên tiếp cận cô thì cô mới có người bạn đầu tiên, điều này khiến cô vui sướng mấy tháng không ngớt.

Quỳnh rất yêu quý Liên, quy đến mức cô yêu Liên luôn.

tưởng chừng tình bạn sẽ lau dài nhưng chỉ được 5 năm thì đến ngày nghe tin Liên chết cũng là ngày tang lễ Liên được tiến hành thì Quỳnh tức tốc chạy đến.a

đến bây giờ cô vẫn chưa nguôi nỗi buồn.

Cầm nhìn thấy Quỳnh thì cũng hơi bất ngờ hỏi:

"sao em lại ở đây vậy?"

"bố mẹ bảo em đến đón chị về"(Quỳnh)

"ừm"nhìn vẻ mặt của Quỳnh thì cô cũng không muốn nói nhiều, theo thời gian sẽ quên thôi.

"vậy em gọi người đưa xe về nhà anh Thiên cho chị đi"(Cầm)

"được rồi chúng ta về thôi thôi"(Quỳnh)

--------------------------------------------------------------------

Hoàng Thiên bước ra ngoài thành, phía trước là một cây cầu kim loại bắc qua một con sông lớn, cây cầu dài khoảng 2km nếu đi bộ cũng mất khá nhiều thời gian.

bức tường thành cao 50m cùng dày 20m để chống lại những đợt sóng quái vật hay còn gọi thú triều để bảo vệ người dân.

Hoàng Thiên dù có thể bay cho nhanh nhưng vẫn muốn đi bộ qua cây cầu,cạu đi được vài phút thì đột nhiên một âm thanh trong trẻo của một bé gái vang lên tai phải.

"ta cứ nghĩ ngươi sẽ trốn ở nhà cùng bà vợ của ngươi một thời gian, không ngờ lại đi nhanh như vậy"

Hoàng Thiên quay đầu nhìn lại.

thân hình một bé gái khoảng 10 tuổi mặc một bộ yukata màu tuyết ngồi trên một thành kiếm băng khoanh tay vắt chéo chân ngạo kiều nhìn cậu.

"ồ, là cô sao ta cứ nghĩ là cô sẽ chui trong giới tâm mãi không chịu ra cơ"

Thiên vẻ mặt như thường nhìn kori nói.

câu nói tưởng như bình thường nhưng kori lại nghe thành cậu đang trêu tức cô bèn nói lại.

"hừ, ta muốn xem ngươi có thể làm trò gì để trả thù cho Liên-chan nên mới miễn cưỡng ra ngoài này thôi"

"ngươi ra ngoài này không sợ người khác nhìn thấy sao?"

Thiên hơi hoài nghi hỏi.

"không có gì, chỉ khi ta muốn người khác nhìn thấy mới có thể nhìn còn không thì đừng mơ trừ trừ đám quái vật cấm kỵ"(kori)

"cấm kỵ là gì?"(Hoàng Thiên)

nghe cậu hỏi máu nghề nghiệp trong người kori lại nói lên rồi từ bộ yukata biến thành trang phục giáo viên tay đẩy một cái kính xanh tuyết tri thức nói.

"Cấm kỵ là thuật ngữ gọi chung cho những cảnh giới vượt qua cả thần với cảnh giới hiện tại của ngươi đừng nên nghĩ nhiều"(kori)

"vậy đến Cấm kỵ có gì đặc biệt vậy hay chỉ mạnh hơn thôi"(Hoàng Thiên)

"ta cũng không biết, nhưng tương truyền rằng khi đạt Cấm kỵ thì có thể phá bỏ mọi quy tắc mà làm gì tùy ý, cho dù là thần cũng phải e ngại quy tắc của thiên đạo hay ở đây gọi là thiên lý"

"chỉ thế thôi sao?"cậu nghiêng đầu sang một bên hỏi

nghe cậu nói thì kori cũng khó chịu nói.

"chỉ thế thôi là ý gì, ngươi có biết bỏ qua quy tắc mạnh như nào không, ngươi có thể bỏ qua luật nhân quả thứ khiến cho nhiều vị thần mạnh mẽ phải hi sinh hoặc có thể cưỡng chế cướp đoạt một vật mặc cho vật đó đã nhận chủ chỉ cần người sở hữu cấp độ nhỏ hơn"

"vậy ngươi gặp cấm kỵ bao giờ chưa?"

câu hỏi của cậu như mũi kiếm sắc bén đâm xuyên tim cô,kori cắn răng nói:

"ngươi nghĩ cấm kỵ dễ dàng xuất hiện như thế sao,cho dù ngươi lên đại thiên thế giới muốn gắp một tên thần hạ đẳng còn khó chứ nói gì cấp bậc cao như cấm kỵ"

"là vậy sao, mà đại thiên thế giới là gì vậy"

Thiên gật đầu minh bạch ròi lại hỏi tiếp:

"ngươi không biết nhiều thật đấy, những điều cơ bản này ta cứ nghĩ ai cũng biết cơ, mà không sao công việc phổ cập tri thức cho chủ kí sinh là ta nên làm"

kori giật mình tỉnh lại sau khi tự sướng khi mà ánh mắt nhìn người quái dị nhìn về phía cô.

"khụ khụ, đước rồi đại thiên thế giới lạ một cấp bậc của thế giới gồm:

-phàm giới là thế giới không có linh khí nếu có thì cũng chỉ từ cấp 1-29

-tiểu thiên thế giới là thế giới có sinh linh từ cấp 30-99

-trung thiên thế giới từ cấp 100-399

-đại thiên thế giới từ cấp 400-1999

-thần giới là thế giới của thần cấp bậc không rõ.

còn thế giới cao hơn thì ta không biết có thể có hoặc không"

nghe vậy cậu cũng gật đầu hiểu rồi lại vừa đi vừa hỏi tiếp:

"vậy làm sao để biết cấp độ của thế giới "

Kori như biết trước câu hỏi của cậu trả lời rất nhanh chóng:

"thế giới giới phân chia cấp bậc dựa vào hai tiêu chí là vật chất của thế giới cùng sinh linh trong thế giới đó, thông thường cả hai tiêu chí đầu đi song song lẫn nhau không cái nào mạnh hơn cái nào.

nhưng cũng có trường hợp ngoại lệ như

-thế giới sinh linh mạnh hơn vật chất thì thế giới đó chắc chắn chủ yếu phát triển về mặt võ đạo cùng rèn luyện thân thể là chủ yếu vì năng lượng tự nhiên không đủ cung cấp cho sinh linh mạnh hơn.

-thế giới vật chất mạnh hơn sinh linh sẽ phát triển về mặt khoa học kỹ thuật, pháp khí,cùng những vật ngoài tự nhiên."

kori ngừng lại một chút rồi nói tiếp:

"còn từ đại thiên thế giới trở đi thì vô cùng đặc biệt là một đại thiên thế giới lớm gấp trăm triệu lần một cái trung thiên thế giới cao cấp cùng với đa dạng loại hình tu luyện như khoa học,ma pháp,kiếm tu,phù thủy,kỵ sỹ,tiên tu,...cùng với vô vàn chủng tộc hùng mạnh.Đại thiên thế giới là đại biểu cho sự mạnh mẽ của một vũ trụ, nó còn có thể xem là thế giới mẹ cũng không nói ngoa.

còn thần giới có thể xem như là một vị diện khác cao cấp hơn cũng được,chỉ cần ngươi đủ điều kiện là đạt đến thần hạ đẳng cùng đúc thành thần thể mới có thể phi thăng đến thần giới.

nếu không đủ thì cũng không sao, ngươi cưỡng ép phi thăng sẽ bị không gian bạo lưu đến thần chủ còn e ngại trực tiếp cho người thành hư vô.

còn đủ điều kiện thì thiên đạo sẽ cảm ứng được và sẽ bảo vệ ngươi phi thăng chắc chắn thành công chỉ cần ngươi không gây sự với đại lão là được"

"ô ngươi hiểu biết thật đấy"Thiên nghe xong cũng phải cảm thán một câu.

"không có gì chỉ là tri thức ta nhận được từ khi mới sinh ra cùng với khi đồng hành cùng với các chủ kí sinh trước."

Thiên nghe xong gật đầu nói tiếp:

"ngươi có thể nói ra dễ dàng thật, ta cứ tưởng như mấy bộ tiểu thuyết đến cấp bậc còn cần đủ điều kiện"

"mấy cái tiểu thuyết đó là muốn nhân vật chính không dễ dàng mà có một thứ gì đó rồi về sau chắc chắn thành cường giả một phương cùng với dính phải quy tắc gì đó còn ta chỉ có nghĩa vụ trả lời những câu hỏi đặt ra từ chủ kí sinh với lại từ đầu đến giờ ngươi toàn hỏi mấy thứ ngươi hiện tại không cần biết, ngươi nên hỏi mấy câu liên quan đến ngươi đi thì hơn"

nghe cô nói vậy Thiên xấu hổ cười nói:

"là do ta tò mò thôi"

"có nhiều thứ hiện tại ngươi biết cũng không có tác dụng gì có khi sẽ mang hoạ vào thân đấy nên đề phòng một chút"

hai người nói chuyện một lúc thì qua cầu.

Thiên dừng bước ngắm nhìn xung quanh.

Bạn đang đọc thôn phệ đế vương sáng tác bởi Presence
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Presence
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.