Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phường Chủ

Tiểu thuyết gốc · 1069 chữ

Lúc này, không khí hội trường tỏ ra khá căng thẳng.

Đám đông vẫn tiếp tục bàn tán:

"Đắc tội với Phạm thiếu e rằng vị đạo hữu này khó thoát khỏi cái chết!"

"Thật đáng tiếc! Chỉ tại con chim kia! Về sau có nuôi thú sủng thì phải dạy dỗ tính nết nó trước!"

"Bây giờ nếu cầu xin Phạm thiếu may ra thoát được cái chết!"

...

Nam nhân mập mạp tâm tình rối bời, hắn cũng muốn khuyên ngăn, một khi xảy ra án mạng, Yêu Nô Phường còn ai dám tới nữa, nhưng thế lực Phạm gia có dính mắc tới triều đình, không biết làm sao cho thích hợp.

Nếu có Phường chủ ra mặt có lẽ sẽ giải quyết được, hắn cũng đã truyền âm phù từ sớm, có điều mãi vẫn không thấy hồi đáp.

Một bên, Lý Vệ nghĩ bụng:

"Hoàn cảnh hiện tại nếu công khai diệt hết đúng là không có lợi! Loại phản diện này bầy đàn rất nhiều! Giết thằng con thì thằng cha lại tới! Cảnh giới bây giờ cũng chỉ mới Nguyên Anh trung kỳ! Nên dè dặt một chút vậy! Lại thêm nguồn gốc tên này như có dính mắc với triều đình! Không biết vương quyền dị giới này như thế nào?"

Lý Vệ thần sắc bình tĩnh, hướng về một hướng nào đó của hội trường cúi người thi lễ, nói lớn:

"Vãn bối là Mộc Nam, hiện có người gây sự trong Phường, không biết tiền bối có quản!"

Lời nói vừa dứt, cả nam tử hồng bào, nam nhân mập mạp và đám người trong hội trường ngờ vực di dời ánh mắt theo.

Ai nấy biểu lộ kì quái, nội tâm đều thầm nghĩ:

"Tên này định giở trò gì thế! Không phải sợ chết nên làm hành động ngu ngốc đấy chứ!"

Duy chỉ có bóng người ẩn mình trong một gian lầu gần đó khẽ giật mình, dù gì lão cũng là Nguyên Anh sơ kỳ, một tiểu bối Trúc Cơ làm sao có thể phát hiện ra, trừ khi có pháp bảo dò xét lợi hại.

Nhưng cũng có thể hắn làm bừa, lại trúng bậy trúng bạ, lão tiếp tục im lặng quan sát.

Chốc lát không thấy dị động gì xảy ra, nam tử hồng bào nhịn không được cười ầm lên, giọng điệu khinh miệt:

"Nếu ngươi sợ chết thì có thể cầu xin ta! Bản thiếu rất rộng lượng! Sẽ giữ lại cho ngươi một hơi thở! Cũng đỡ mắc công bày trò tốn thời gian!"

Đám người trong hội trường nghe vậy thấy có lý, biểu cảm gật đầu phụ hoạ, có người còn góp lời thêm:

"Bây giờ cầu xin Phạm thiếu may ra còn kịp! Đợi lát nữa có hối hận của muộn!"

"Đúng rồi đó đạo hữu! Chỉ cần còn núi xanh thì lo gì không có củi đốt!"

...

Nghe những lời nói ra nói vào như muỗi vo ve bên tai, Lý Vệ có chút cảm thán:

"Nhân vật chính bao giờ cũng có những kẻ làm nền nha! Võ mồm mấy chương rồi vẫn còn nghe thấy!"

Lý Vệ tiếp tục hướng về cùng một phương hướng nói tiếp:

"Không nghĩ tiền bối lại có sở thích đọc những..."

Lời chưa nói hết, trong gian lầu nào đó vang lên tiếng ho khụ khụ cắt ngang, một lão giả mặc bào đỏ bước ra ngoài, tướng mạo khá gầy gò, một bên chân mày có 3 vết sẹo trông như cái móng vuốt thú.

Lão giả quắc mắt nhìn Lý Vệ, nội tâm có chút chột dạ, bởi lẽ cái lão xem là dâm truyện, may lão ngăn lại cái miệng hắn kịp thời, nếu không mặt mũi lão về sau thật chẳng dám nhìn ai.

Đối với cớ sự hỗn nháo bên dưới lão đều thấy cả, chỉ chờ khi thật sự có giao tranh mới lộ diện dàn xếp.

Điều ngoài dự liệu là tiểu bối này lại manh động như vậy, cứ tưởng là ăn may, ai ngờ thật sự có pháp bảo dò xét cao cấp, định bụng lát sau sẽ thăm dò một phen.

Nam nhân mập mạp thần sắc mừng rỡ, vội cuối người thi lễ:

"Tham kiến Phường chủ!"

Lão giả gầy gò gật gật đầu tỏ ý.

Đồng thời hướng mắt về phía đám người Phạm thiếu, trầm giọng nói:

"Trong Phường có quy tắc không đánh giết nhau! Người nào làm trái thì đừng trách Lỗ mỗ không khách khí! Ngoài phạm vi quản lý của Phường, ân oán của các vị, Lỗ Mỗ sẽ hoàn toàn không nhúng tay vào!"

Ánh mắt nam tử hồng bào loé lên dị sắc, bản thân hắn hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của lão giả này, làm sao tên kia lại biết, chỉ có pháp bảo dò xét giống như của gia gia hắn mới có thể làm được, có khi còn lợi hại hơn nữa.

Trong lòng nổi lên ham muốn, chuyện giết người đoạt bảo đã thành cơm bữa, lại thêm kẻ này nhất định phải chết, bảo vật trước sau gì cũng là của hắn.

Nếu không e ngại cảnh giới của lão giả trước mặt, sợ cả cái Yêu Nô Phường hắn cũng san bằng, chứ đừng nói tới tên tán tu vô danh, cho dù có là hào môn thế gia hắn cũng chẳng sợ.

Phải biết, gia gia hắn chính là quan bát phẩm trong triều, có cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ.

Thành chủ Nguyệt thành ở trước mặt hắn cũng phải kính cẩn 5 tới 6 phần, nói gì tới cái Yêu Phường bé nhỏ.

Xong việc này, hắn nhất định sẽ bẩm lại với gia gia, đem binh đánh sập Yêu Nô Phường, trước là trừng phạt, sau là răn đe những kẻ khác.

Nam tử hồng bào thần sắc nhanh chóng hoà hoãn, tay phất về phía thuộc hạ chỉ thị tản ra, đồng thời cuối người thi lễ nói:

"Nếu Phường chủ đã nói vậy, vãn bối sao dám dị nghị gì!"

Lý Vệ liếc mắt nhìn qua nam tử hồng bào, một tia sát ý loé qua rồi chợt biến mất, đối với loại nhân vật phản diện kiểu này, tốt nhất để hắn im lặng mãi mãi, chỉ là không phải bây giờ.

Bạn đang đọc Thôn Thiên Đế sáng tác bởi xhanc2
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xhanc2
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.