Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giết Người Đoạt Bảo (1)

Tiểu thuyết gốc · 1049 chữ

Đứng trước lồng bạc, Lý Vệ chăm chú nhìn vào mỹ nữ yêu hồ, hắn tấm tắc khen ngợi:

"Quả là một kiệt tác hoàn hảo!"

Tay phất nhẹ, cánh cửa lồng nhẹ nhàng bung ra, hắn ném áo bào đang mặc trên người vào trong, nói tiếp:

"Mặc vào rồi đi theo ta!"

Mỹ nữ yêu hồ khẽ gật đầu, trong ánh mắt lộ ra vài phần cảm kích, nàng vội khoát áo lên người, che đi cơ thể trắng ngần nõn nà, chỉ để lộ dung nhan tuyệt sắc.

Làn môi nhỏ nhắn động đậy, âm thanh ngọt như đường cất lên:

"Tạ chủ nhân!"

Lý Vệ cười dịu dàng, nói:

"Ngươi giờ là người của ta! Tất nhiên ta sẽ chăm sóc ngươi chu đáo! Ngươi có tên chứ?"

"Tiểu nô tên là Mị Sương!"

"Sau nay sẽ gọi ngươi là Mị Hồ! Ngươi cũng không cần gọi ta là chủ nhân! Cứ gọi ta là công tử đi!"

"Vâng! Công tử!"

Thấy điệu bộ nhu mì của Mị Hồ, Lý Vệ cảm thấy rất hài lòng, gật đầu nói:

"Được rồi! Giờ đi theo ta! Trước cần tìm cho ngươi một bộ y phục phù hợp!"

Đôi mắt Mị Hồ long lanh như hồ nước, đôi môi thoáng nở nụ cười nhẹ đáp:

"Tạ công tử!"

Lý Vệ quay sang kính lễ Lỗ lão rồi dẫn Mị Hồ rời đi, điệu bộ tỏ ra rất gấp gáp xen lẫn lo lắng, mặc nhiên không ai biết được trong lòng hắn lúc này, sát cục đã được tạo ra.

Lỗ lão nhìn theo bóng lưng Lý Vệ dần rời khỏi Yêu Nô Phường, đến khi mất hút hoàn toàn, nụ cười nhã nhặn nhanh chóng chuyển sang lạnh lẽo.

Từ một góc khuất của Phường, một người nam nhân trung niên tóc như bờm ngựa, trên mặt lồi lõm những vết xẹo chi chít, trông không khác nào tướng cướp, khí tức trên người bộc lộ là Nguyên Anh sơ kỳ.

Hắn tiến đến bên cạnh Lỗ lão, cặp mắt dữ tợn nhìn về phương hướng Lý Vệ, giọng nói khô khốc:

"Tính sao? Một con dê béo tốt như vậy, không ăn thì phí lắm!"

Lỗ lão cười nhếch mép:

"Ngươi không sợ thế lực sau lưng hắn sao?"

Nam nhân tóc bờm ngựa quắc mắt, hừ lạnh:

"Lỗ Sùng ngươi mà cũng biết sợ sao! Ta nhớ không lầm cách đây 3 ngày, ngươi chẳng phải đã xử một tên thiếu gia ngu ngốc, cướp đến cái quần cũng không còn!"

Lỗ lão nhìn lên trần nhà thở dài:

"Lần này thì khác! Chỉ sợ có liên quan tới hoàng tộc!"

"Hoàng tộc?"

"Phải!"

"Không lẽ bỏ qua như vậy sao?"

"Tất nhiên là không! Ta đã có một kế sách vẹn toàn!"

Nam nhân tóc bờm ngựa khịt khịt lỗ mũi, khinh thường nói:

"Chẳng bằng ta một chưởng đánh chết hắn cho nhanh gọn!"

Lỗ lão liếc xéo, cười mỉa mai trong bụng:

"Ngu ngốc!"

Ngay lúc này, Lý Vệ đang thong dong bước trên con lộ nhỏ trong thành, thời gian đã vào giờ hợi, người qua lại cũng không còn ai, đêm vắng heo hút quả là thời điểm giết người đoạt bảo lý tưởng.

Mị Hồ vẫn khúm núm đi bên cạnh, không nói một lời nào.

Đối với giai nhân này, Lý Vệ âm thầm đưa một sợi tử sắc vào thần hồn nàng, tuy làm vậy có phần tâm ngoan thủ lạc, nhưng không thể không làm vậy.

Dù sao yêu hồ hắn cũng đã sở thị qua phim truyện, không chỉ bằng mị lực trời sinh, còn có nội tâm hiểm độc, phòng ngừa không phải chuyện thừa.

Chỉ là khi Lý Vệ đưa một sợi tử sắc xâm nhập thần hồn nàng, hắn bất ngờ phát hiện ở đó còn có một dấu ấn màu đen quỷ dị, hắn đoán không lầm thì đây chính là thủ pháp khống chế nào đó.

Bằng Chủng Hồn Ấn, dấu ấn hắc ám kia tất nhiên không hề có sức phản kháng, có điều Lý Vệ không tiêu hủy đi, hắn chỉ để nó rơi vào trạng thái ngủ đông.

Đột ngột hủy hoại ấn ký này, khác nào bứt dây động rừng, trừ khi chủ nhân ấn ký thôi động, nó mới chính thức bị Chủng Hồn Ấn thôn phệ sạch sẽ.

Những việc làm trên, Mị Hồ hoàn toàn không hề hay biết.

Chủng Hồn Ấn chính là bí thuật Tiên giới, sinh linh nhân giới chưa đủ năng lực cảm nhận được.

Vấn đề khó hiểu là dấu ấn này rốt cuộc của ai, tại sao lại xuất hiện trong thần hồn một nô lệ.

Điều quan trọng hơn, thông qua Chủng Hồn Lý Vệ biết được Mị Hồ có cảnh giới còn cao hơn cả hắn, chí ít cũng là Nguyên Anh hậu kỳ.

Với năng lực đó cũng là cường giả một phương, không lý nào để bị bắt vô lý như vậy, trong khi Yêu Nô Phường Lỗ lão chỉ là cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ.

Để bắt được Mị Hồ là việc không thể nào, giả sử dùng thủ đoạn đê hèn, bằng tu vi như Mị Hồ chắc chắn sẽ được trọng dụng thành cánh tay đắc lực, mặc sức sai khiến, nếu có thủ đoạn khống chế như hắn.

Đương nhiên, Mị Hồ sẽ không được rao bán với mức giá phèn chua 800 hạ phẩm linh thạch.

Như vậy có thể khẳng định, Mị Hồ này nhất định có vấn đề, có điều vấn đề nằm ở đâu thì Lý Vệ không rõ.

Đợi cơ hội, hắn sẽ moi ra chân tướng.

Âm thanh hệ thống bất ngờ vang lên:

"Ký chủ thu thập được 2 thuộc hạ! Tạo dựng được thế lực ban đầu! Cấp thế lực là 1! Hệ thống ban thưởng 1000 điểm thế lực và một lần quay may mắn!"

Lý Vệ sửng sốt, mừng rỡ nói: (giao tiếp bằng thần hồn)

"Hoá ra khống chế người khác cũng được xem là xây dựng thế lực! Game này cũng quá đơn giản rồi! Nhắc mới nói! Lâu rồi không thấy ngươi lên tiếng, ta có chút nhớ nhung đó nha!"

Hệ thống:

"..."

Bạn đang đọc Thôn Thiên Đế sáng tác bởi xhanc2
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xhanc2
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.