Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1113 chữ

được mở ra bên trong nắp lòng hấp cá kho cơm trắng nhìn rất ngon vô cùng hấp dẫn

Hơi nghi nhìn cơm trắng từ văn nói vui một câu có phải ngày mai là ngày chết a

ngươi mới

Nhưng nói xong lời nay gương mặt tươi cười mạt lộ chợt biến đổi đệ đệ

Nhìn mặt của hắn từ văn không ngốc có lẽ nào suy nghĩ đến đây

ta sắp bị chém đầu sao cầm lên cơm trắng hắn bây giờ mới biết mùi vị của cơm trang nước mắt a cũng không tệ lắm

Hơi mặn hơi so với bình thường thôi

Đại ca ngươi mang chuối đến cho ta chưa a thiếu niên đưa gấp đến một miếng cá bỏ trong miệng vừa lau một bên nước mắt chính mình.

À đệ đệ ngươi ăn nhanh còn ra đi nữa.

Cái gì thiếu niên trong lòng càng thêm bi thương đời nay sống uổng rồi.

Đang ăn từ văn nói tốt được ta biết rồi để ta ăn bữa cuối đi

Thời gian dần trôi qua tựa như mặt trời cũng chiếu vào lòng sắt một bên thời điểm này từ văn cũng đã ăn xong cơm.

Bên ngoài cửa ngoài đại ca ra cũng đã có thêm vài tên quan sai mặc lấy y phục thuần một xám một tên nam tử có khuôn mặt vô cùng lành lạnh bước đi đến lấy từ lưng ra một chiếc chìa khóa mở ra cánh cửa răng rắc.

Cửa sắt bị mở rộng một tên năm tử bước vào, thiếu niên thất thần chậm rãi ngồi dậy chuẩn bị đi.

Nhìn trong tay xích sắt bị thoáo ra thiếu niên nghj hoặc nhìn lại

Mạt lộ khẽ cười mặt than nhiên về nhà thôi đệ đệ.

Hắn kinh ngạc nhìn đại ca từ trên xuống dưới đại ca không đùa ta đi khẽ nhìn qua quan sai đứng cạnh.

Nhìn làm gì còn không mau ra ngoài chúng ta rất bận có biết sao.

Trong lòng từ văn thầm nghĩ đại ca mình lợi hại đến thế sao.

ngay cả quan đại nhân thê châu quận cũng nể mặt ngươi.

Mắt mộ cách một cái lông sắt gõ cho hắn một cái nhanh nhanh ra ngoài

Ta đại ca ngươi nếu lợi hại như vậy còn bị mấy tên típ rìu đó đòi tiền.

Đang lúc từ văn tựa tay lên cầm trầm tư suy nghĩ xem đại ca mình dùng cách nào

Mạt lộ nhìn dáng vẻ ngốc đệ mình cũng không còn cách tại sao cùng phụ thân nhau trí thông minh kém xa đến như vậy

Tên đại hán kia vẫn chưa chết đâu nói tới đây mạt lộ cảm thán mạng hắn thật lớn nha, đã đấp chiếu chuẩn bị vào quan tài rồi vậy có thể ngồi dậy đi ăn cơm đâu.

Hắn chưa chết .

nhanh ra ngoài đi còn về nữa đúng đúng ...

 Ta phải mất một khoản về tội ngươi đánh người nữa còn, còn dám dùng hung khí nữa a mau mau ra ngoài xin lỗi bọn hắn đi .

Thời điểm mạt lộ đợi từ văn ăn cơm đã mang ít tiền đi bên cạnh mấy lính canh

Mấy vị quan nhân cảm ơn mấy ngày nay chiếu cố đệ đệ ta đây là chút lòng thành.

xin đại nhân vui vẻ nhận lấy hắn đem số ít ngân lượng bỏ đến trên bàn được tốt

Buổi chiều tà thiếu niên khẽ quay đầu nhìn lại cửa đại môn hắn có loại cảm giác không muốn đi ra

quả thật đồ trong đó ngon hơn ở nhà đại ca nhiều.

Trên đường trở về mạt lộ còn chu đáo chuẩn bị đồ ăn xả xui cho hắn đó chính là ít trái cây soài dừa một nhang đốt đâu .

Trở về tới thời điểm trời cũng đã gần tối đại ca ta nói ngươi cũng thật là nợ của ngươi với đám người hiện giờ là bao nhiêu rồi a ta muốn biết số chính xác đi.

Dưới bầu trời đêm hai thiếu niên ngồi trước bất thềm mặt bàn chính là ít đậu phộng gan cùng ít rượu chính là một ly không hơn không kém.

Ta không phải nói với ngươi rồi chuyện đó ngươi không cần quan tâm

đại ca có thể lo được

Hắn đầy khinh thường đây ngươi xem ngay mua đậu phộng còn trả giá nữa đại ca nói

hắn đem dĩa đậu phộng lên bốc ăn

Mạt lộ đưa tay muốn lấy ít nhưng rồi cuối cùng chỉ có cầm lên một ly rượu sầu thảm nói chỉ có 200 lượng thôi.

Đang ăn đậu phọng hắn nhai nhai lầm bầm 200 lượng có tính lãi sao

Thiếu niên đưa ly rượu lên uống nói có cỡ 1000 nghìn lượng gì đó không rất nhiều

Ừm cũng không nhiều cho lắm ngẩn đầu nhìn nhưng vị sao trên trời, từ văn cảm khái chỉ cần chúng ta có ngôi sao là có thể trả nợ rồi

Mạt lộ đang uống rượu nghe được xém tí nữa sạc chết đệ đệ ngươi không có sao nha

Đừng làm ta sợ

Cầm đĩa đầu phộng đi trở lại phòng chính mình cánh cửa đóng lại, chỉ để lại bên ngoài mạt lộ đại ca ngần đầu nhìn trời cao

thật là quả là có thể trả nợ

Nhưng vị sao chiếu sáng bầu trời mặt trăng cheo ở cao cao

Thời gian dần trôi qua kể cũng lạ kể thời điểm hắn trở về nhà ngày hắn cũng đem chiếc khóa cửa ra nghịch

đến chán lại đi làm việc giúp đại ca trả khoản nợ khổng lồ trên vai thật là cố gắng hết sức đi.

Dưới trời chưa nắng nóng kéo dài mù hôi ướt áo hắn cầm trên khóa sắt vốn chơi đùa một phen nhưng nào ngờ một tiếng răng rắc vang lên chiếc khóa vậy mà mở rồi.

Lần thứ 199 rồi

Cuối đầu nhìn chiếc khóa đã mở trên tay, mà cảnh nay vừa hay cũng bị mạt lộ ngồi bên cạnh nhìn thấy

Hắn không khỏi đi đến khẽ vỗ nhẹ vào vai, đệ đệ không tệ mới học có mấy tháng ngươi liền có thể mở được khoá nay

hiện giờ có thể nói giỏi hơn ta rồi

Ánh mắt hắn lắp lẽ nhìn vào ổ khoá trên tay nghe nhưng lời đại ca nói trong lòng hắn dần dần mở nụ cười nhàng nhạt

thì ra ngươi để ta học thứ là như vậy a

Lãi có 1000 nghìn lượng thôi

Câu nói văng vẳng trong tai.

Bạn đang đọc Thuần Lương.. sáng tác bởi lylysam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lylysam
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.