Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi là người văn minh!

Phiên bản Dịch · 869 chữ

Sau khi quẳng xuống lời này, hiển nhiên Lục Đinh Ninh đã mất đi sự kiên nhẫn đối với Lục Tư Hân, quay người hướng cửa thang máy đi đến.

Nguyễn Tích Nguyên không do dự, cùng rời đi.

Mãi đến khi Lục Đinh Ninh đi đến cửa thang máy, giọng Lục Tư Hân mới vang lên ở phía sau : "Cũng bởi vì xem thường tôi, anh đối xử với tôi như vậy, tôi nhận. Nhưng anh tôi không kém anh, anh tại sao lại đem anh ấy đánh đến mức phải vào viện? Chắc sẽ không phải sợ anh tôi tiền đồ rộng hơn anh, sợ tương lai cha đem toàn bộ tài sản để cho anh ấy như thế liền nhằm vào hắn?"

Nghe mấy lời ai oán lên án kia, Lục Đinh Ninh nghiêng người nhướng mi nhìn về phía Nguyễn Tích Nguyên : "Anh tôi đánh nhau với tên kia?"

"Nghe nói là vậy! Bất quá tôi cảm thấy, Lục thiếu tính cách sẽ không làm ra loại chuyện này! Cho nên tôi hoài nghi ..." Nguyễn Tích Nguyên nói ra mấy điểm không rõ ràng.

Nhưng Lục Đinh Ninh nghe ra được hàm ý trong lời nói của hắn.

Nói cách khác, chuyện Lục Nhất Ninh đánh người, là bị hãm hại.

Kết hợp với dạng con gái riêng như cô ta, còn vọng tưởng anh cô nhìn lén mình tắm rửa, Lục Đinh Ninh càng thêm khẳng định anh cô chắc chắn là bị vu oan.

"Ba tôi xử lý thế nào?" Cô hoàn toàn phớt lờ kẻ đang phát điên lên án cùng chất vấn ở đằng sau, tiếp tục truy hỏi vấn đề cô quan tâm.

"Bởi vì bằng chứng vô cùng xác thực, cho nên Lục tổng không thể không khiển trách Lục thiếu một trận."

Nguyễn Tích Nguyên nói đến đây, Lục Đinh Ninh đã cụp mắt.

Ở gốc độ của Nguyễn Tích Nguyên không thấy được ánh mắt của Lục Đinh Ninh. Duy nhất có thể thấy là, trên khóe môi gương Lục Đinh Ninh mang theo bất cần đời, khiến gương mặt tuấn dật như thơ như hoạ.

Trên thực tế, nhìn bề ngoài cô dường như không có để tâm tới chuyện này?

Không ...

Từ trong lời miêu tả của Nguyễn Tích Nguyên, cô cũng có thể cảm giác được anh của cô chính là một vị công tử thanh quý. Không tranh không đoạt, coi như thương tâm khổ sở cũng chỉ sẽ im lặng trốn đi, làm sao làm ra loại chuyện đánh người này?

Giờ phút này, Lục Đinh Ninh cơ hồ có thể kết luận, anh trai rõ ràng là bị hại.

Lục Đinh Ninh thật không nghĩ tới, lúc tìm tung tích của anh trai lại biết mấy chuyện này.

Trong ấn tượng của Lục Đinh Ninh, anh ấy luôn đặc biệt ôn nhu. Mặc dù là ra đời trước cô có vài giờ, nhưng hắn ở trước mặt cô lúc nào cũng mang bộ dạng anh lớn.

Mỗi lần cô nghịch ngợm gây sự, cũng là Lục Nhất Ninh giúp cô gánh tội thay. Mỗi lần thay nàng chịu phạt, Lục Nhất Ninh cũng chỉ nói sau này không được như vậy.

Có lẽ chính là có anh trai như này, nên khi còn nhỏ cô mới không kiêng dè gì hết, chạy khắp nơi tạo nghiệp.

Nhớ tới lúc ấy, hốc mắt Lục Đinh Ninh hơi nóng.

Không nghĩ tới anh cô trung thực nhân hậu thế mà lại bị người khác khi dễ thành ra như thế. Nói đại khác là thấy người ta hiền liền leo lên đầu người ta ngồi, ngựa hiền thì bị cưỡi a.

Chuyện này nếu cô không biết thì thôi đi, nếu biết rồi thì cô không có khả năng ngồi yên đâu!

Bất kể như thế nào, cô sẽ vì anh mình mà ra chiêu trước.

Phía sau, Lục Tư Hân vẫn kêu la : "Anh Nhất Ninh ..."

Tâm vốn đã phiền, giờ còn bị cào nhào phiền càng thêm phiền, Lục Đinh Ninh bỗng quay đầu lại hướng về phía Lục Tư Hân đi tới.

Vẫn là gương mặt quyến rũ kia, nhưng lại phát ra hơi thở của ác ma......

Đối với độ cong bất cần đời kia, trong lòng Lục Tư Hân dâng lên một cỗ e ngại. Mà cảm giác này khiến cô không ngừng thối lui về sau.

"Lục thiếu, tỉnh táo một chút!" Nguyễn Tích Nguyên tiến lên, muốn khuyên can Lục Đinh Ninh.

Lục Đinh Ninh bỗng nhiên hướng về Nguyễn Tích Nguyên giương môi cười một tiếng. Cái nụ cười đột nhiên này, vân vê vừa phải. Mặc kệ nam hay nữ, Cái kia đột nhiên hiện tại nụ cười, vân vê đến vừa đúng. Mặc kệ nam nữ, đều có thể ngửi được mùi vị sủng ái ở trong đó, sẽ nguyện ý vì cô mà xông pha.

Mà Nguyễn Tích Nguyên hiển nhiên bị nụ cười này làm cho mê hoặc, quên hết muốn làm việc.

Lục Đinh Ninh lúcnày lên tiếng : "Yên tâm, tôi là người văn minh. Tất cả, tôi đều sẽ văn minh đến lấy!"

Bạn đang đọc Thuần Tình Lục Thiếu của Kim Ca

Truyện Thuần Tình Lục Thiếu tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DylanRuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.