Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mở Đầu

Tiểu thuyết gốc · 2992 chữ

Lời thì thầm êm dịu đến mức không phá vỡ sự tĩnh lặng của màn đêm.

- Này! Mày có biết khác biệt lớn nhất giữa sư tử và trâu rừng là gì không?

Kẻ xấu số chỉ biết ú ớ từng câu đứt đoạn, không gian xung quanh ngập chìm trong bóng tối.

- Xin…hãy... tha…cho tôi…

Chậc. Chậc. Chậc.

Một tràn tặc lưỡi phát ra, thứ đó lại một lần nữa kề sát vào cổ hắn. Đấy là một vật thuôn dài và vô cùng sắc bén, chỉ với một cái chạm nhẹ nhàng, đã có vài giọt máu rỉ ra.

Không còn nghi ngờ gì nữa, hắn ta chính là…

- Đấy không phải câu trả lời tao muốn nghe. Suy nghĩ đi! Mày vừa có một phút ba mươi giây đó! Giờ thì ít hơn rồi.

Để ý mới thấy, trên cánh tay cầm “thứ đó” của hắn có đeo một chiếc đồng hồ điện tử hầm hố. Nó đã được chuyển sang chế độ hẹn giờ. Những chữ số phát quang đỏ thẫm như màu máu đang chầm chậm thay đổi. Thứ âm thanh tít tít vang lên, báo hiệu thời gian sống sót của kẻ xấu số đang cạn dần.

“1:24”

“1:23”

“1:22”

Ha ha ha ha ha ha!!!

Bỗng một nụ cười man rợ phát ra từ phía sau khiến hắn lạnh gáy, toàn thân hắn tê dại, nước mắt nước mũi chảy ra đầm đìa, trông đến tởm.

- Cậu… cậu cũng như tôi phải không? Cùng là… Mà thôi quên đi! Nếu thế thì dễ nói chuyện hơn rồi. Ý tôi là… Sao hai ta không làm một thoả thuận nhỉ? Cậu chỉ muốn “cái đó” thôi mà? Đúng chứ?! Vậy thì tha cho tôi đi, tôi sẽ đưa cho cậu hết. Chỉ cần chừa cho tôi một chút, một chút, một chút thôi cũng được! Làm ơn đi, tôi xin cậu đấy!

Mắt nhìn đã quen dần với bóng tối, kẻ xấu số cảm nhận rõ rằng tuổi tác của bóng đen sau lưng mình rõ không lớn. Chỉ là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch thôi, đây hẳn là lần đầu tiên của nó. Cảm giác khi phải chính tay tước đi một sinh mạng là thứ tồi tệ nhất hắn từng trải qua trong đời.

Dám cá rằng kẻ sau lưng hắn cũng vậy, nó đã bắt đầu nới lỏng thứ vũ khí nguy hiểm kia. Cuối cùng thì hắn đã có thể thở phào nhẹ nhõm được rồi.

“1:00”

Thế nhưng... hắn đã lầm.

- Đề nghị thú vị đấy. Nhưng đáng tiếc, đấy cũng không phải là câu trả lời mà tao muốn nghe, tiếp tục suy nghĩ đi.

Vật đó lại một lần nữa kề sát vào cổ hắn, máu tươi đã chảy thành dòng.

-Tôi xin cậu… gì cũng được… trừ cái đó…

“00:51”

Cái bóng gầm lên, giọng đầy giận dữ.

- Mày đang thử thách sự kiên nhẫn của tao đó hả?! Ngậm mồm lại và suy nghĩ đi!!!

Cơ thể của hắn run lên bần bật, chân đứng chẳng vững, mồ hôi lạnh túa ra như tắm. Sau lời cảnh cáo của bóng đen phía sau, kẻ xấu số chẳng dám nói thêm câu nào nữa. Hắn chỉ biết lặng im trong vô vọng, mắt nhìn đắm đuối vào những con số chiếc đồng hồ điện tử.

“00:30”

“00:29”

“00:28”

Một khoảng lặng dài trôi qua, không có chút động tĩnh nào cả. Con người là thứ sinh vật kỳ lạ như vậy đó, khi phải đối diện với cái chết cận kề thì hốt hoảng âu lo. Nhưng khi biết rằng thời gian của mình vẫn còn thì chúng lại bắt đầu có vài suy nghĩ điên rồ đến khó hiểu.

Mình phải chống trả.

Phải, đối thủ chỉ là một thằng nhóc thôi mà, sợ hãi cái quái gì chứ. Chỉ cần bình tĩnh kiểm soát lại tình hình, hắn vẫn có thể làm được điều gì đó.

Để xem nào, có thể dễ dàng suy ra được rằng cái bóng kia thuận tay trái, bởi hắn cầm ngược vật đó bằng tay trái. Chiều cao hai bên khá chênh lệch, phần hơn nghiêng về phía hắn, chắc phải đến cả một cái đầu. Chất giọng cố tình bị làm cho trầm xuống, thanh âm vang lên the thé cũng không giấu được tuổi thật của người nói.

Tự tin lên nào đối phương chỉ là…

Nhân lúc cái bóng vẫn chưa để ý, hắn luồn tay vào trong túi quần, lần tìm một thứ gì đó. Chỉ cần chạm được vào nó thì hắn sẽ có một cơ may.

Phải, chỉ cần có thế thôi.

- Mày đang tìm cái này hả?

Kẻ xấu số chết trân, mặt cắt không còn một giọt máu. Cánh tay còn lại của “cái bóng” đã luồn qua cổ hắn tựa bao giờ, phe phẩy chiếc điện thoại thông minh thoạt nhìn cũng biết là rất đắt tiền, miệng cười toe toét.

- “Không có gì phải sợ hết. Kẻ địch chỉ là một thằng nhóc mới lớn miệng còn hôi sữa thôi mà. Nó làm ra vẻ như vậy thôi chứ làm gì dám xuống tay.” Tao hy vọng rằng đó không phải là những gì mày đang nghĩ. Bởi nếu vậy thì mày chỉ đang lãng phí thời gian của tao thôi, mày hiểu chứ?!

Vật đó lại ghé sát cổ hắn, máu đã chảy thành dòng.

“00:18”

“00:17”

“00:16”

Ngừng lại mọi suy nghĩ chống đối, trong đầu hắn lúc này chỉ còn lại duy nhất một thứ thôi. Đó là cố để đưa ra lời đáp thoả đáng cho câu hỏi kỳ lạ kia, bằng không thì…

Chỉ mới nghĩ tới thôi mà đũng quần đã ướt, hắn không muốn chết, hắn không muốn chết đâu.

“00:03”

“00:02”

“00:01”

“00:00”

Những tiếng tít tít phát ra liên hồi, báo hiệu cho thời gian suy nghĩ của kẻ xấu số đã cạn sạch.

Bóng đen lên tiếng.

- Hết giờ. Và câu trả lời của mày là?

Bấn loạn tột độ, kẻ xấu số chỉ vừa kịp nhớ ra nội dung của câu hỏi ban nãy, hắn đáp lời vội vã.

- Sức mạnh… Sức mạnh… Sư tử mạnh… hơn trâu rừng rất nhiều!

Ha ha ha ha ha

Cái bóng phía sau bật một tràng cười sảng khoái.

Có gì đáng cười sao? – Kẻ xấu số không khỏi thắc mắc, nhưng mà để sau đi. Nếu thứ đó cứ di chuyển một cách thiếu kiểm soát thế này thì cổ hắn sẽ bị rạch nát mất thôi.

- Ra đó là suy nghĩ của những kẻ như mày. Tao cũng hiểu được phần nào đấy. Nhưng đáng tiếc, nó sai trầm trọng rồi. Xét về khía cạnh sức mạnh, sư tử hoàn toàn không có cửa để đọ với trâu rừng. Thử nghĩ mà xem: Da của trâu rừng rất dày, răng nanh của sư tử có sắc cũng không thể xuyên qua trong một sớm một chiều được. Xét về cân nặng thì trung bình một con trâu rừng trưởng thành thường sẽ nặng gấp ba lần so với một con sư tử cùng độ tuổi, thể trạng của bên nào hơn cũng dễ đoán quá mà. Ở chiều ngược lại, trâu rừng có thể xiên chết tươi một con sư tử chỉ bằng một cú húc, giẫm nát nội tạng của sư tử chỉ bằng một cú đạp… Chênh lệch như thế và mày vẫn nghĩ sư tử là loài mạnh hơn ư? Tại sao vậy?

Kẻ xấu số chỉ biết câm nín, hắn không hiểu cái bóng đang muốn nói gì.

- Đáp án đơn giản lắm: Trâu rừng là con mồi, sư tử là thú săn mồi. Con mồi là những kẻ suốt ngày chăm chăm vào cỏ cây hoa lá, mặc nhiên áp đặt nhu cầu của chúng lên trên sự cân bằng của tạo hoá một cách trắng trợn. Thú săn mồi thì khác, chúng lao mình vào những cuộc săn đầy rủi ro, đôi khi là một mất một còn với những đối thủ hùng mạnh không thua gì bản thân. Chấp nhận hy sinh cuộc sống của bản thân để gìn giữ sự cân bằng của tự nhiên, thứ mà đám con mồi ngoài kia đang ngày ngày chà đạp. Giờ thì mày đã hiểu rồi chứ? Ai là con mồi? Ai là thú săn mồi? Ai là kẻ đang phá hoại? Ai là kẻ đang giữ gìn? Mà… - Bóng đen cười khẩy một cái trước khi tiếp - … đối với một tên giết người không gớm tay, hình như tao nói hơi nhiều rồi thì phải.

Điều duy nhất hắn có thể chắc chắn ngay lúc này là gì ư.

Thằng nhóc này... điên rồi!

- Cứu… tôi… Á!

Vật đó dí sát vào cổ hắn hơn nữa thay cho lời cảnh báo sau cùng.

Suỵt.

- Ngắt lời người khác là không hay đâu nhé.

Vùng vẫy vô ích, kêu cứu không được, chống cự cũng chẳng xong, hắn đã cùng đường, cùng đường thật rồi.

Mình không muốn chết!

Gương mặt hắn nhăn nhúm, nước mắt nước mũi chảy đầm đìa, trông đến phát tởm. Nhưng nếu chỉ bấy nhiêu thôi mà có thể đổi lại được cái mạng này thì hắn sẵn sàng làm hơn thế nữa.

- Tôi… van… xin… van xin.

- Van xin luôn cơ đấy. Được! Tao cho mày toại nguyện, chỉ cần làm được đúng một việc này cho tao. Tao sẽ thả mày đi ngay.

Câu nói phát ra tựa như tia sáng hiếm hoi ở cuối con đường khiến hắn bừng tỉnh, mặt lộ vẻ mừng rỡ, hắn đã sẵn sàng chấp nhận mọi điều kiện.

Lời thì thầm êm dịu lại một lần nữa lay động màng nhĩ hắn.

Câu nói tuy nhỏ nhẹ nhưng đủ để hút cạn mọi hy vọng trong hắn, toàn bộ suy nghĩ của hắn dừng hẳn lại ngay trong khoảnh khắc ấy.

- Sao hả?! Không làm được chứ gì? Tao còn lạ gì mấy thằng như mày nữa. Biết ngay từ đầu là không thể sửa, tại sao còn làm? Hay là mày đã làm nó trong khi chẳng hề suy nghĩ? Như một đứa trẻ.

Thứ mà cái bóng yêu cầu nằm quá quyền hạn của một kẻ như hắn, hay nói đúng hơn thì chẳng có kẻ nào trên trần đời đủ sức để thực hiện điều đó hết.

- Luật lệ thế gian càng lúc càng nhẹ tay với tội ác, đó cũng chính là lý do khiến những kẻ như mày mặc sức lộng hành. Nên giờ hãy cùng nhau ôn lại thứ quy tắc cổ xưa khi mọi thứ hãy còn đơn giản, khi mà những điều lệ rườm rà tựa chung vẫn được tóm gọn trong một câu duy nhất. Thứ luật lệ đầu tiên, dễ học, dễ hiểu, không chút tình thương, không chút nhân từ, không chút cảm xúc… Những thứ đó, thừa thãi lắm. Thay cho lời tiễn biệt, tao sẽ nhắc lại nó một lần, mày đã sẵn sàng chưa?

Cánh tay đang vòng qua cổ hắn có chút biến chuyển, vật đó bắt đầu xê dịch một cách có chủ đích. Tất cả như đang chuẩn bị cho điều tất yếu phải đến.

- Xin… hãy… xót thương…

Cái bóng đã chẳng còn để lọt lời nào của hắn vào tai nữa. Chất giọng the thé cất lên, nhẹ nhàng như cơn gió thoảng.

- Mắt đền mắt...

Âm sắc lạnh lùng tựa hồ băng thanh nơi địa cực lạnh giá.

- ... Răng đền răng...

Xoáy sâu vào tâm can của kẻ thù như một lưỡi dao sắc nhọn, xuyên thẳng qua tâm trí kẻ thù, giết chúng từ bên trong.

- Còn mạng… - Dừng lại một khắc, kẻ xấu số có thể nghe thấy một tiếng thở dài đầy mệt mỏi cùng với tiếng nghiến răng ken két -… Thì đền mạng!!!

Tại điểm kết thúc của câu nói, cái bóng thẳng tay cứa mạnh một đường.

Toàn thân kẻ xấu số đổ gục trong khoảnh khắc, máu từ cổ hắn tuôn ra như suối, nhuộm đỏ cả một vùng.

Vô cùng nhanh chóng.

Vô cùng dứt khoát.

Vô cùng sạch sẽ.

Sót lại tại hiện trường giờ đây chỉ độc một cái xác vô hồn nằm bệt trên vũng máu.

Vẫy mạnh thứ hung khí mình vừa sử dụng, một cây thước kẻ học sinh loại ba mươi centimet có thể tìm thấy ở bất kỳ cửa hàng văn phòng phẩm nào. Tên sát nhân ngắm nhìn cái xác hồi lâu trước khi cất tiếng.

- Tao biết là mày đang ở đó, như mọi khi, phần còn lại của mày tất.

Đáp lại hắn ta, dường như ngay lập tức là tiếng gầm gừ của loài mãnh thú hung tợn. Từ bên dưới vũng máu dường như có cái gì đó đang muốn trồi lên.

Một cảnh tượng hãi hùng diễn ra sau đó, cái xác của kẻ xấu số đang dần chìm xuống theo đúng nghĩa đen. Chỉ trong thoáng chốc nó đã biến mất hoàn toàn, để lại bằng chứng duy nhất là “tấm thảm” đỏ rực vẽ bằng máu tươi.

Tên sát nhân xem chừng chẳng mấy quan tâm đến điều đó, hắn đang bận rộn với chiếc điện thoại thông minh vừa lấy được. Sau vài thao tác trên một ứng dụng có biểu tượng hình chiếc đồng hồ, hắn tỏ vẻ hài lòng trước khi vứt luôn nó lại tại hiện trường.

Công việc đêm nay kể ra khá nhẹ nhàng, hắn vẫn nghĩ như vậy cho đến khi một thứ âm thanh lạ lùng phát ra gần đó.

Có kẻ thứ ba ở đây.

Rút ra cây thước kẻ vừa cất vào người, thủ thế sẵn sàng cho một đòn tấn công bất ngờ, tên sát nhân bắt đầu cợt nhả.

- Ồ! Chúng ta có một nhân chứng sao?

Đảo mắt ra xung quanh, bóng tối bao trùm lấy mọi cảnh vật, thật quá tiện cho hắn rồi.

- Ra là một em gái ngon nghẻ à? Không có gì phải sợ cả, ra đây cho anh xem mặt nào.

Bình tĩnh tiến về nơi phát ra tiếng động, chính xác là ở phía sau một thùng rác công cộng đặt gần đó. Từng bước hắn đi đều vô cùng cẩn trọng bởi rất có thể… Kẻ đang ẩn nấp kia hẳn cũng như hắn là một phần của trò chơi bệnh hoạn này.

- Ra đây đi. Anh không cắn đâu, cùng lắm thì chỉ hơi đau chút xíu thôi à.

Điệu cười khả ố nở rộ trên môi thật chẳng hợp với những giọt mồ hôi đang lăn dài trên trán. Một nước đi sai có thể biến kẻ đi săn thành con mồi trong chớp mắt, hi vọng rằng mấy câu khiêu khích này có thể khiến mục tiêu mất bình tĩnh và để lộ vài sơ hở.

...

Một bóng người vụt chạy khỏi vị trí ẩn nấp, cố tìm tới nguồn sáng gần nhất là cây đèn đường cách đó phải đến cả trăm mét.

- Đừng có ngây thơ thế chứ.

Trúng mánh rồi.

Tên sát nhân tự tin như thế là có lý do, bởi lẽ trong màn đêm tăm tối này, không ai có thể so đọ với hắn về khoảng tốc độ cả.

Con mồi lần này xem chừng khá dễ nuốt, tốt nhất nên giải quyết trong một đòn, tránh việc để lại nhiều manh mối.

Nghĩ là làm, hắn lao nhanh theo như một cơn gió, miệng cười vang đắc chí. Với cái lối phản ứng đậm chất bản năng như thế, đề phòng con mồi này làm chi cho mệt người. Tay vẫn cầm chắc cây thước kẻ, khi khoảng cách giữa cả hai chỉ còn vài mét ngắn ngủi, hắn giậm nhảy để tung đòn kết liễu. Một cú đâm chí tử nhắm thẳng vào đỉnh đầu đối phương.

- Tạm biệt nhé.

Bíp. Bíp. Bíp.

Thứ âm thanh báo hiệu điềm dữ.

- Thôi xong… - Hắn chỉ kịp lẩm bẩm có vậy.

Bùm!!!

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, kéo theo vài miếng nhựa đường bị thổi bay văng tung toé. Sẽ chẳng có gì đáng ngại nếu kình lực từ nó không vô tình quăng luôn cái thùng rác công cộng về phía hắn.

Nếu là trường hợp bình thường thì né nó khá dễ, nhưng vụ nổ bất ngờ đã kéo theo một thứ vô cùng nguy hiểm khác.

Ánh sáng.

Tia lửa loé lên chỉ trong khoảnh khắc nhưng bấy nhiêu là đủ để khiến hắn chậm lại một nhịp, lãnh trọn cú đâm trời giáng.

Cơ thể hắn theo đà, đâm sầm vào bức tường gần đó trước khi rơi xuống mặt đất đánh lên một tiếng “Bịch” đau điếng. Đấy là còn chưa kể đến việc sát thương từ đống nhựa đường bay tứ tung kia cũng không nhỏ chút nào.

Đây là lần đầu tiên hắn phải đối mặt với loại kẻ thù này.

Tác chiến tầm xa loại đánh bom à? Sơ ý quá.

Mình đầy thương tích, may sao vẫn còn toàn mạng, phải mất nửa giờ sau thì hắn mới gượng dậy được.

Tựa lưng vào chính bức tường mình va phải, từng hơi thở hổn hển cứ thế trút ra, hắn lẩm bẩm trong miệng, giọng đầy giận dữ.

- Tệ rồi đây... Con ả thấy mặt chúng ta rồi. Giờ làm gì tiếp?... Hả?! Trốn đi trước khi có người phát hiện ra á!? Đúng ý tao rồi đó… Biết rồi! Biết rồi! Lần sau tao sẽ không quên mặt nạ nữa, được chưa?! Đừng có lải nhải nữa, nhức đầu quá!

Chẳng rõ là hắn đang cố biện bạch với ai, chỉ là xung quanh khu vực này không có một ai ngoài hắn cả.

Bạn đang đọc Thực Thời Nhân sáng tác bởi baozaz007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi baozaz007
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.