Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tám Nhảm (02)

Tiểu thuyết gốc · 3228 chữ

Tên sát nhân vừa kéo lên lại chiếc quần lót màu hồng phấn. Giờ thì cô đã hiểu cảm giác thoải mái ấy đến từ đâu rồi. Tuy cũng là động chạm thân thể nhưng tên sát nhân không hề lợi dụng tình hình để sờ mó các bộ phận nhạy cảm của cô. Mặc cho việc thực chất hắn có thể làm mọi thứ mình muốn nếu thích.

Suy đến cùng thì việc đem lòng nghi kỵ một người toàn tâm toàn ý giúp đỡ mình như thế khiến Trà My thấy tội lỗi hơn nhiều hơn xấu hổ.

Gương mặt thanh thoát chuyển đỏ ửng, cô đang muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

- Thảo nào thằng khốn đó lại vội vàng muốn “mần thịt” em bất chấp gã đồng bọn mất tích, người ngợm “nuột” thế này cơ mà. Tiếc thật đó, nếu không phải vì ám ảnh bởi cái mớ phim heo tởm lợm của nó thì chắc anh cũng làm một phát cho nó sướng.

Câu nói như sét đánh ngang tai, mọi ấn tượng tốt đẹp của Trà My về con người này bỗng chốc tan biến. Khoé môi của cô trưng ra một nụ cười gượng gạo cho hợp với hoàn cảnh.

Tên sát nhân không kéo nốt cái quần dài lên được vì như thế sẽ buộc hắn phải chạm vào những chỗ không nên chạm. Dù sao đi nữa thì cô gái đáng thương vẫn rất biết ơn con người này.

- Nói chuyện một mình mãi kể cũng chán, em gái đây có hứng thú tám nhảm với anh không?

- Hả?

Thứ âm thanh vô nghĩ phát ra, Trà My thực tâm chẳng thể hiểu nổi con người này. Liệu rằng nếu chỉ xem hắn như một gã điên đơn thuần thì mọi chuyện sẽ tốt hơn chăng. Cá nhân Trà My không nghĩ như vậy.

Mãi chú tâm vào những suy nghĩ đâu đâu, cô đã bỏ qua luôn màn trình diễn hết sức đặc sắc của tên sát nhân. Sau khi giải quyết ổn thoả tay cùng chân phải của Trà My, thay vì phải đi một vòng quanh chiếc giường lớn, hắn chọn cách bật nhảy và lộn một vòng trên không trung để băng qua, chắc là để tiết kiệm thời gian.

- Bắt đầu thôi nhỉ, luật ba ba nhé. Em hỏi ba câu. Anh hỏi ba câu. Bắt đầu đi?

Nhưng bắt đầu cái gì mới được?

Trà My ngớ người hồi lâu.

- Ý anh là em có quyền hỏi anh ba câu. Hỏi đi chứ, để lâu mất lượt ráng chịu nha.

Tên sát nhân hí hửng, đôi tay vẫn không quên tiếp tục công việc dang dở.

Đành chiều hắn vậy.

- Ờ… Cậu tên gì?

- TL, em chỉ cần không đọc thành tào lao là được. Câu kế tiếp đi.

TL ư? Trà My tưởng cậu ta tên là Quốc Vinh chứ nhỉ. Cô chỉ dám nghĩ thầm trong bụng, sau hàng đống chuyện xảy ra suốt mấy ngày qua, đấy là điều mà Trà My rút ra được.

- Cậu bao nhiêu tuổi?

Tên sát nhân buông tiếng thở dài ngao ngán.

- Ba mươi hai, từ lúc mới sinh. Trời ạ? Đây đâu phải tra khảo, chúng ta chỉ tám nhảm thôi mà. Làm ơn cho anh câu hỏi nào thú vị hơn một chút đi.

Tuy rằng câu trả lời kia khiến cô có đôi chút bất ngờ, nhưng kẻ kia xem chừng đã đạt tới giới hạn chịu đựng rồi. Tâm trí cô gái đáng thương căng ra hết cỡ, gắng sức để cho ra một câu hỏi “thú vị” nhất có thể.

- Tại sao… cậu… lại giết người?

Tên sát nhân giờ mới gật gù ra ra vẻ thoả mãn.

- Hỏi thế mới được chứ. Nhưng đáng tiếc, anh có nói em cũng không hiểu đâu. Một đứa còn trinh như em sẽ chẳng bao giờ hiểu cả. Và… ờ… em biết đấy, hiểu để làm gì chứ?

Tên sát nhân miệng cười tươi rói, thật ra bỏ đi chiếc mặt nạ gớm ghiếc thì trông cậu ta cũng không đến nổi nào. Đây liệu có phải là hội chứng đồng cảm với kẻ bắt cóc không nhỉ, Trà My thoạt nghĩ. Nhưng cậu ta đâu phải người bắt cóc cô, vậy thì nên gọi đối phương là gì bây giờ.

Cứu tinh?

Bẵng đi một lúc, thì tên sát nhân đã ngồi lên chiếc giường lớn, làm động tác phủi tay. Công việc của cậu đã hoàn tất nhưng cái trò chơi gì đó hẳn chỉ mới bắt đầu.

- Đến lượt anh rồi ha. Bắt đầu bằng cái gì đó đơn giản đi. Nếu anh nhớ không lầm, em là giáo viên đúng không?

Muốn làm giáo viên đến vậy sao con điếm?

Lặng người trong khoảnh khắc, Trà My những tưởng rằng mình đã vượt qua được mặc cảm đó rồi chứ.

Thế nhưng nó vẫn ở đây.

Ở ngay đây.

Đôi tay giờ đã cử động được, người con gái đáng thương lập tức dùng chúng để che đi gương mặt cùng đôi mắt ngấn lệ.

Tại sao nhất định phải là câu này cơ chứ, là những điều cô muốn nói nhưng chẳng thể. Con tim nhói lên theo từng tiếng nấc, cảm giác an toàn đã khiến Trà My tháo lỏng phòng bị nơi tâm hồn.

Giờ đây thì những suy nghĩ tiêu cực lại bắt đầu giằng xé tâm trí cô.

Cô siết chặt bàn tay lại thành hình nắm đấm, đương nhiên vẫn chẳng đề làm gì cả.

Hoàn bất lực trước nỗi đau, Trà My cần phải nghĩ ngay đến một thứ gì đó khác. Phải, chỉ cần lờ nó đi rồi mọi thứ sẽ ổn. Cứ lặng im rồi mọi thứ cũng qua, dù sao cậu ta cũng đâu có vẻ gì là nghiêm túc đâu nào.

Hay chỉ do cô nghĩ vậy thôi.

Kề sát bên cổ của Trà My đã là cây thước kẻ học sinh loại ba mươi centimet.

- Này nhé, theo anh thì chỉ những thằng đàn ông tồi mới làm con gái khóc. Anh đây làm người thì đúng có hơi tệ một chút, nhưng đến mức tồi thì chưa đâu nha. Thế nên em gái à! Nín! Hay bay đầu, tự chọn đi!

Nỗi sợ cái chết vừa hay đã giúp Trà My tạm vượt qua được mặc cảm, dù bản thân đã không còn tỉnh táo, cô vẫn cố gật đầu lấy vài cái.

- Vậy mới ngoan chứ.

Cây thước lại được cất vào túi, nhưng chẳng có gì đảm bảo rằng nó sẽ nằm ở đó mãi.

Quả nhiên hắn vẫn chỉ là tên giết người tâm thần không hơn không kém. Trà My đã trông mong gì vào một kẻ như thế chứ, thật đáng hổ thẹn.

- Đáp án của em là?

Người con gái đáng thương thật chỉ muốn hét lên thật to. Nhưng cuống họng nào có chịu nghe lời.

- Không… tôi không phải.

Lời thú nhận phát ra từ tận đáy lòng. Lệ vẫn cứ rơi, người con gái đáng thương khóc không thành tiếng.

Công việc ấy, cô đã yêu nó đến như vậy, đã yêu đến như vậy cơ mà.

Trà My vẫn còn nhớ như in cái cảm giác hân hoan khi đậu vào trường sư phạm năm nào. Mặc cho bao lời can ngăn từ cha mẹ cùng sự bấp bênh của cái nghề này trong xã hội. Cố gắng hết sức, vừa học vừa làm lụng kiếm thêm để trang trải cho cuộc sống tự lập, suốt khoảng thời gian đó, Trà My không dám ca cẩm dù chỉ một tiếng. Cũng chưa từng ngửa tay xin thêm từ hai đấng sinh thành dù chỉ một đồng. Những tưởng sau bốn năm ròng rã sẽ thu được trái ngọt. Đôi khi cô vẫn tự hỏi, tại sao con bé ngày ấy lại có thể ngây thơ đến thế nhỉ.

Cô yêu công việc này thì đã sao, cuộc đời cho phép cô làm nó ư. Ông trời kêu ai thì người đó dạ, một cô gái nhỏ bé như Trà My thì làm được gì đây.

Đến phút cuối cùng, cô chỉ có thể dựa dẫm vào món quà trời cao đã ban tặng. Đi làm thứ công việc mà đến chính cô cũng không biết phải gọi nó bằng gì.

Muốn làm giáo viên đến vậy sao con điếm?

Răng cắn chặt môi, Trà My tìm đủ mọi cách để quên nó đi nhưng không thể nữa rồi. Nó đã ăn sâu vào trong tiềm thức của cô gái đáng thương, gặm nhấm trái tim cô từng chút từng chút một.

Cứ cười nhạo tôi đi nếu cậu muốn.

Chỉ cầu xin cậu, tôi muốn thấy mặt cha mẹ mình lần cuối. Nên là… nên là…

- Hãy tha cho tôi.

Câu nói bật ra trong tiếng nấc nghẹn ngào.

Ở chiều ngược lại, kẻ đang ngồi bên cạnh giường xem chừng đã hiểu ra cớ sự.

Một tiếng thở dài trong ngao ngán, một nụ cười tàng ẩn hiện trên khoé môi.

- Thôi thì không tọc mạch đời tư của nhau nữa. Câu thứ hai, đố em biết anh đây đã giết bao nhiêu người rồi?

Lời nói chạm tới màng nhĩ, cơn đau vẫn đang âm ỉ, chí ít thì cậu ta hẳn cũng không nổi đoá nếu Trà My trả lời sai.

- Bốn… bốn mươi bốn.

May mắn làm sao, lần này Trà My đã đúng.

- Ô la la, vậy ra cô em cũng có tìm hiểu về anh à? Đáng tiếc là... Nó sai trầm trọng rồi.

Kiểu nói năng úp úp mở mở này khiến cô thấy chán ngán hơn là sợ hãi. Tên sát nhân bật dậy khỏi giường, chắp tay ra sau lưng, quay mặt về hướng của Trà My mà cười ngặt nghẽo.

- Con số chính xác lên đến một trăm mười bảy cơ.

Dù đang chìm trong mớ cảm xúc hỗn độn nhưng lời thú nhận khủng khiếp ấy vẫn khiến Trà My giật nảy mình.

Tên sát nhân bắt đầu di chuyển quanh chiếc giường, câu hỏi thứ ba kéo đến sau đó.

- Vậy đố em biết, khi bị cây thước của anh kề sát cổ, bao nhiêu đứa trong số chúng dám buông lời sỉ vả không?

Trà My còn chưa kịp suy nghĩ thì lời đáp đã ập đến sau đó.

- Đáp án là: Không. Một. Đứa. Nào.

Ha ha ha ha ha

Tên sát nhân bắt đầu màn độc diễn.

- Tại sao vậy? Vì tụi nó sợ ư? Gần đúng rồi đấy. Nhưng nếu chỉ có bấy nhiêu thì chưa đủ đâu. Em thử nói anh nghe xem rằng điều còn thiếu là gì?

Trà My chết trân phải đến vài phút, cậu ta vốn dĩ chẳng cần đến câu trả lời của cô.

- Một lẽ thường tình thôi. Bởi chúng thừa biết anh đây là ai. Và anh đây là ai nào? – Nụ cười trên môi cậu hoác rộng đến tận mang tai. – Một con thú săn mồi không có nhân tính. Câu hỏi giờ sẽ chuyển thành: Tại sao chúng lại biết anh là một thú săn mồi không có nhân tính?

- Vì…

Trà My ấp úng nói thành tiếng.

- Vì anh và những hành động của anh đã thay anh định nghĩa chính anh: Một tên giết người tâm thần? Một nghệ sĩ điên khùng với sở thích quái dị? Một kẻ thừa hơi thích lo chuyện bao đồng? Thậm chí là một đứa trẻ chỉ giỏi pha trò giấu mình sau chiếc mặt nạ? Và thú thật đi, dù chúng có nghĩ anh là cái gì đi chăng nữa. Anh cũng chỉ có thể là chính anh mà thôi. Vậy thì rốt cuộc anh là gì nào?

Điều lạ lùng nhất ở đây là từng câu từng chữ của tên sát nhân đều thấu tận tâm can của Trà My.

- Đáp án đơn giản lắm: Bất cứ cái gì, miễn là anh muốn. Việc anh là ai không quan trọng bằng việc anh muốn trở thành ai.

Cậu ta, đang an ủi mình sao?

Không.

Những lời ấy nào có dành cho Trà My đâu.

Thế thì còn ai vào đây nữa chứ.

- Vấn đề kế tiếp có thể đặt ra ở đây là: Vậy nếu anh thất bại giữa chừng trong việc trở thành thứ mà ta muốn trở thành thì sao? Câu trả lời là: Có sao đâu. Cuộc đời tựa chung cũng như một canh bạc mà thôi, phỉnh là của anh, anh có quyền đặt nó vào bất cứ cửa nào anh muốn. Miễn sao thua rồi thì đừng có ngồi đó khóc lóc than thở cái kiểu - Hắn giả giọng ẻo lả - “Ôi anh chia bài ơi! Mới nãy em đã định đặt vào cửa thắng rồi! Tại thằng kế bên nó chỉ em qua đây đó! Cho em đặt lại nha anh!”... Ôi trời cái thứ khôn như mày, quê tao xích đầy! Vô sòng bài ghét nhất cái thể loại đó đấy! Mà... Ờ... Anh nói tới đâu rồi ta?

Tên sát nhân đưa tay gãi đầu.

- Quên bố nó rồi. Thôi kệ, nói chung đại ý của anh đơn giản thế này thôi: Anh đây là kẻ dám chơi dám chịu. Ở đời ngoài thứ khốn nạn ra thì chả ai ghét một đứa dám chơi dám chịu hết. Em gái đây thì sao? Em đã chơi rồi? Thế có dám chịu không? Ý anh là em có muốn thay đổi câu trả lời của mình chăng? Đáp án của chính em ấy.

Con muốn làm cô giáo, con muốn học sư phạm.

Cô bé ngây thơ của năm nào đã khẳng khái tuyên bố điều đó giờ đi đâu mất rồi. Cuộc sống khó khăn đã biến Trà My thành cái gì thế này.

Ra thế, cô luyến tiếc cuộc sống không phải vì không có cơ hội làm điều đúng đắn.

Mà là vì cô đã có rất nhiều cơ hội để khẳng định bản thân với cuộc đời nhưng lại hèn nhát đến mức chẳng chịu làm gì. Cứ đãi bôi cho qua mọi thứ để rồi cuối cùng “cho qua” cả cuộc đời.

Cô cứng họng trước Quốc Cường không phải vì cậu ta nói đúng.

Cậu ta đã sai nhưng Trà My còn sai hơn thế khi đã để cái xã hội méo mó này uốn cong chính mình. Đây mới thật là thứ khiến cô thấy hổ thẹn, tiếc rằng thời gian chẳng thể nào quay ngược. Giờ muốn sửa chữa mọi thứ cũng đã quá trễ rồi.

Nhưng nếu đến cả tâm tưởng cũng bị nghịch cảnh làm cho khuất phục.

Thì cô quả chỉ như con bé hèn nhát dám chơi không dám chịu thôi.

Nước mắt đã ngừng rơi, nhịp thở đã ổn định nhưng tại sao trái tim của Trà My lại đập rộn ràng thế này. Cô đang cười ư, nhưng vì sao vậy.

Có gì đáng cười đâu cơ chứ?

Câu trả lời thực ra vô cùng đơn giản. Ngay từ đầu kẻ luôn tự làm khó bản thân, chỉ biết nhìn lại phía sau, luyến tiếc quá khứ xa xăm để rồi vuột mất cả cơ hội cuối cùng để là chính mình ấy. Kẻ mà đến một việc đơn giản như thừa nhận bản thân cũng không dám, quy chụp tất cả tội lỗi cho số phận thì thử hỏi… Còn gì trên đời này buồn cười hơn không?

Thật cay đắng nhưng cũng thật dịu dàng. Vậy ra đây là cảm giác của cậu sao? Kẻ đã phóng đi ngọn lao mang tên lựa chọn và bị buộc phải chạy theo nó đến phút cuối cùng. Chẳng thể làm gì hơn ngoài cười nhạo chính mình.

Nhưng khác với cô, cậu quyết liệt với sự lựa chọn của mình.

Dù nó có khiến trái tim mỏng manh kia không ngừng rỉ máu. Dòng suy nghĩ ấy chạy vụt qua tâm trí cô. Thoại nhìn vẻ ngoài đáng sợ này, ai lại dám nghĩ cậu ta chỉ là một đứa trẻ mới lớn cơ chứ.

Nếu có thể cô Trà My muốn nói lời cảm ơn với cậu. Người đã nhắc cho cô nhớ, rằng mình là ai. Dù chẳng thể phủ nhận việc cô đã thất bại thảm hại trên chặn đường theo đuổi nó, nhưng nếu đến tận lúc này rồi vẫn cứ muốn trốn tránh thì chết quách đi cho rảnh nợ.

- Tôi… (là một giáo viên.)

Ngón của cậu ta đặt giữa môi cô, câu nói còn chưa kịp thành hình.

- Em thua rồi nhé.

Thua gì cơ? – Trà My thắc mắc.

- Anh quên chưa nói đủ luật nhỉ, xin lỗi nhé. Trong trò chơi này, kẻ có thể làm đối phương thay đổi dù chỉ một câu trả lời thì xem như thắng.

Vậy ra tất cả xúc cảm cô có từ nãy đến giờ chỉ là cuộc vui trong mắt cậu ta thôi sao. Giờ thì đến phiên cô gái đáng thương buông tiếng thở dài. Cậu ta không hề giả điên, cái này là điên hết thuốc chữa luôn rồi.

Nhưng ít ra thì… cô không còn ghét nó nữa.

- Chuẩn bị nhận lấy sự trừng phạt chưa? Theo luật thì kẻ thua phải trao một thứ cho kẻ thắng đấy.

Khẽ thở hắt ra một tiếng, Trà My thả lỏng người, trên môi vẫn một nụ cười.

- Tuỳ cậu thôi.

Trà My nhắm nghiền mắt lại, thật khó mà tin cô lại có thể thấy an toàn được khi ở cạnh con người này.

Sao cũng được, miễn là giữ được cái mạng Trà My sẵn sàng đánh đổi tất cả.

- Tệ thật. Từ đầu đến chân của em, chả có cái quái gì anh muốn hết.

Trà My đâm ngượng, cô đã quá tự cao khi nghĩ bản thân hẳn vẫn còn một chút giá trị nào đó. Tệ thật đấy, nhưng…

Tại sao mình lại thấy vui khi nghe điều đó nhỉ?

Cô gái “đáng thương” bật cười như một đứa ngốc.

- Thôi thì đợi khi nào em có thứ mà anh cần đi. Anh sẽ tới để lấy nó. Và khi ngày đó đến, tốt nhất là đừng có chạy.

Ụp lấy mặt cô là chiếc áo sơ mi ố vàng, tên sát nhân vừa cởi nó ra để lộ chiếc áo phông mỏng dính bên dưới.

Trà My tháo nó xuống, tay chân cô đã có thể cử động được bình thường.

- Cái… này…

Tự dưng đưa cô cái áo để làm gì.

- Chứ em định ra đường với bộ dạng đó sao? Ừ thì quả thực nó rất bổ mắt, nhưng lạng quạng coi chừng công an gô cổ hai đứa luôn thì khổ.

Giờ để ý mới thấy, thân trên của Trà My đang hoàn toàn trống trải.

Việc bị mắc kẹt trong tình trạng thiếu vải quá lâu có vẻ đã khiến cô quen dần với cảm giác thông thoáng khác thường. Nhìn chung thì thoát khỏi sự gò bó của chiếc áo ngực chật chội cũng thoải mái thật đấy.

Nhưng nó chỉ đúng khi cô đang ở một mình mà thôi.

Á!!!

Bạn đang đọc Thực Thời Nhân sáng tác bởi baozaz007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi baozaz007
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.