Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Món Quà

Tiểu thuyết gốc · 3882 chữ

Quay trở lại hiện tại, trong căn phòng nhỏ đặt trên tầng hai của Trà My. Người con gái đáng thương đang bấn loạn tột độ.

Cô không nghe lầm đấy chứ?

Ý của cậu ta là gì khi nói…

- Yêu?

Bất giác thốt lên thành tiếng, Trà My lập tức lấy tay che miệng như thể mình vừa nói ra điều gì đó sai trái lắm.

Về phần TL, tên sát nhân từ đầu đến cuối vẫn yên vị một chỗ, hai tay khoanh trước ngực, mắt nhìn cô đắm đuối như thể bị bỏ bùa.

- Biết gì không gái? Em đẹp lắm đấy.

Thẩn thờ mất vài giây, Trà My đâm thẹn chín người.

Bằng cách nào đó, cô biết được rằng đấy không phải là lời nói dối vớ vẩn xuất phát từ miệng của tên điên hết thuốc chữa. Càng không phải một câu bông đùa bâng quơ vô thưởng vô phạt.

Đấy là ý niệm thuần khiết xuất phát từ trái tim chân thành.

Cứ thử nhìn thẳng vào đôi ngươi đen tuyền sâu thẳm đó xem.

Khác với Quốc Vinh, người mà trong giao tiếp luôn né tránh việc phải nhìn thẳng vào mặt đối phương. TL trái lại, chẳng ngại ngần gì cả. Thậm chí cậu ta còn cho đôi bên cảm giác như thể thứ gọi là khoảng cách giữa họ vốn dĩ không hề tồn tại. Mọi thứ cảm xúc hỉ, nộ, ái, ố,… đều được viết thẳng lên mặt. Kể cả đôi mắt, thứ thường được ví như cửa sổ của tâm hồn, nơi rất dễ bị tổn thương nhất cũng được thoả sức khoe khoang sự hùng dũng của nó, nét mặt hoan hỉ đính kèm với nụ cười nhếch mép đầy tự tin ấy...

Nếu nhìn kỹ lại thì… chàng trai trước mặt cô trông cũng khá bảnh bao đấy chứ.

Cứ như bị một thỏi nam châm vô hình tác động vậy, Trà My không thể rời mắt khỏi người thiếu niên.

Một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi dâng lên trong lòng, sự ấm áp đó khiến cô suýt chút nữa thì quên mất vị thế giữa đôi bên. Thậm chí quên luôn cả việc kẻ trước mặt mình là tên sát nhân hàng loạt đã chính tay tước đoạt hơn trăm mạng người.

Ánh mắt hai người chạm nhau trong vô thức, TL bất giác đặt tay lên đầu.

- PL này, tao có một đề nghị.

Câu nói ấy cắt ngang dòng suy tưởng trong cô.

Hú hồn, cứ tưởng cậu ta bực tức vì bản thân bị nhìn chằm chằm chứ. Trà My nghĩ đoạn trước khi hướng mắt đi chỗ khác, bụng bảo dạ rằng bản thân thật ngu ngốc khi để bị cuốn theo con người này chỉ vì một lời nói vớ vẩn.

Một tiếng tặc lưỡi vang vọng bên tai khiến cô chú ý.

- Biết ngay mà! Cái thứ như mày quả nhiên chỉ đến thế thôi.

Trà My chỉ có thể phỏng đoán những lời Quốc Vinh nói dựa trên vài câu lẩm bẩm của TL. Hình như họ đang bất đồng với nhau về chuyện gì đó.

- Em gái này, hỏi chơi thôi nhé. Nếu có cơ hội để sống tiếp, ý anh chỉ là nếu thôi nha. Em sẽ làm gì?

- …

Khuôn miệng yêu kiều bập bẹ ra được vài tiếng rồi im bặt.

Cô không tài nào trả lời được, phần vì những điều cô muốn làm thật sự quá nhiều. Phần còn lại là do Trà My chẳng muốn suy nghĩ về chúng nữa. Cô vốn đã từ bỏ cái tương lai nằm sau hai từ “nếu như” ấy rồi. Nghĩ nhiều về thứ ảo mộng xa hoa kia sẽ chỉ khiến người con gái đáng thương vướng bận thêm thôi.

Nhưng nếu đấy là yêu cầu của TL, thì cô sẽ cố thử một lần xem sao.

Một khoảng lặng sau đó.

Lời đáp được cất lên, nhẹ nhàng đến lạ.

- Tôi sẽ thử sống hết mình một lần xem sao.

Nụ cười hiền diệu trên môi TL lúc này trông rạng rỡ hơn bao giờ hết.

- Được! Anh đã quyết rồi. Giơ tay ra đi gái!

Trà My ngớ người mất vài giây.

- Suýt nữa thì quên, em là người mới nên chắc chưa biết tới vụ này. Cứ bắt chước theo anh là được rồi.

Tay trái của TL vươn về phía này, năm ngón duỗi thẳng.

Trà My y theo lời dặn, bắt chước làm theo.

- Tốt! Giờ đan năm đầu ngón tay của em vào tay của anh.

Khoảnh khắc khi tiếp xúc với làn da chai sần ấy, Trà My vẫn còn nhớ rất rõ.

- Liệu mà nắm cho chặt nếu không muốn chết.

Chỉ với một lời cảnh báo hết sức nửa vời đó, TL siết chặt năm đầu ngón tay, mạnh đến độ Trà My suýt nữa đã phải hét lên vì đau đớn.

Rất may là cô kịp lấy tay còn lại để bịt miệng.

Cậu ta đang muốn làm gì?

Về phía TL, nụ cười trên môi cậu vụt tắt, ánh mắt rơi vào trầm tư hệt như sắp quyết định một điều gì đó tối quan trọng.

- Time Eater mã số 0010102201, yêu cầu xác nhận bằng giọng nói.

Giọng nói vô hồn tưởng chừng như không có chút cảm xúc ấy khiến cô thấy ớn lạnh đến tận tâm can, cô cố không nhìn thẳng vào mặt cậu. Chiếc điện thoại thông minh cất trong túi quần của người thiếu niên đáp lại bằng một hồi chuông thông báo.

- Xác nhận thiết lập cầu nối…

Lời nói bị ngưng lại giữa chừng.

Trà My thậm chí có thể nghe được tiếng nghiến răng ken két phát ra từ phía đối diện.

- Mày im mồm giùm tao nhờ một cái đó được không?!

Đi kèm với đó là một tiếng thở hắt như đang chất chứa biết bao phiền muộn.

- Đừng quan tâm đến thằng đạo đức giả đó, chúng ta tiếp tục nào. Thử lại, xác nhận thiết lập cầu nối chuyển giao.

Giờ thì lại đến phiên chiếc điện thoại màu trắng sữa trên đùi Trà My đánh tiếng thông báo. Màn hình điện tử bất giác vụt sáng, một dòng thông báo kỳ lạ hiện lên.

“Tà Long muốn thiết lập cầu nối chuyển giao với bạn.

Chấp nhận hay Không chấp nhận.”

TL đánh tiếng.

- Em còn chờ gì nữa, không muốn sống tiếp sao?

Sẽ là nói dối nếu Trà My bảo rằng mình không biết phải làm gì tiếp.

Trong lòng còn khá nghi kỵ nhưng thiết nghĩ bản thân cô giờ đây cũng đâu còn gì để mất, thôi thì liều thêm một lần nữa xem sao.

Người con gái đáng thương nhắm nghiền mắt lại.

- Tôi chấp nhận.

Cảm giác như thể vừa có một luồng điện cao thế chạy dọc khắp người, xuất phát điểm của nó là từ bàn tay đang bị TL giữ chặt.

Mọi thứ diễn ra trong chưa đầy một giây đồng hồ.

- Xong rồi đấy.

Xong gì cơ?

Trong lúc Trà My còn đang nghiêng mình khó hiểu thì TL đã buông tay cô ra.

- Đừng làm anh thất vọng nhé. Hay đúng ra thì… - Một điệu cười nhếch mép trông khá đáng ghét - Đừng có lãng phí thời gian của anh.

Trà My tựa chung vẫn chả hiểu gì cả.

- Như anh đã nói, thật khó để giải thích vì ở đây chẳng có tấm gương nào.

Vậy chỉ cần nhìn vào gương là sẽ hiểu chuyện gì vừa xảy ra à?

Câu nói bâng quơ của TL khiến Trà My bất chợt nảy ra một sáng kiến.

Nhìn xuống chiếc điện thoại thông minh đặt trên đùi. Màn hình điện tử đã tắt tựa bao giờ biến tạo vật nhỏ bé thành một tấm gương nửa mùa nhưng dù sao cũng đủ để soi được bóng người bên trong.

- Sao… sao… có thể…

- Có gì phải bất ngờ thế, chuyện thường ở huyện ấy mà.

Số chỉ trên “đồng hồ sinh mệnh” của cô đã thay đổi.

“3 năm 0 tháng 3 ngày 5 giờ 13 phút 21 giây”

“3 năm 0 tháng 3 ngày 5 giờ 13 phút 20 giây”

“3 năm 0 tháng 3 ngày 5 giờ 13 phút 19 giây”

Lặng người hồi lâu trước diễn biến bất ngờ, Trà My chẳng biết phải nói gì nữa cả, cô chỉ đơn giản là ngồi đơ ra như tượng đá.

Phải mất một lúc sau thì người con gái đáng thương mới bập bẹ được một câu ra hồn.

- Cái này là…?

- Quà sinh nhật của anh. PL đã chọn cho em một món rồi, nó vớ vẩn lắm. Anh đây thì thích cái gì đó thực tế hơn.

TL cười khẩy đáp lại.

- Nhưng… tại sao?

Trà My lẩm bẩm trong miệng, định bụng sẽ dò hỏi TL bằng một câu khác dễ nghe hơn.

Chắc cô không cần phải làm điều đó nữa, cậu ta nghe cả rồi.

- Ủa! Chẳng phải anh đã nói rồi sao? Anh yêu em, vậy thôi. Bộ tặng quà cho người mình yêu là việc gì đó kỳ quặc lắm à?

- …

Suýt chút nữa Trà My đã quên béng mất lời “tỏ tình” ban nãy. Vốn đã xác định từ đầu rằng đấy không phải nói đùa rồi.

Cơ mà sao?

Trống ngực cô gái đập dồn dập tựa như muốn nhảy ra ngoài đến nơi, gương mặt nóng ran đỏ như gấc chín.

- Nè em gái, em không sao chứ?

Đập vào mắt cô hiện là gương mặt tếu táo của TL.

Nhận ra khoảng cách giữa đôi bên vừa được rút ngắn, Trà My thất thần giật lùi ra sau. Nhưng lùi đi đâu được nữa khi lưng cô vốn đã chạm tường.

Gần quá rồi đấy!

- Cậu… cậu muốn gì?

Trà My chỉ muốn tự vả vào mặt mình sau câu hỏi quá chi ngớ ngẩn đó.

- Ờ hen! Anh đang muốn làm gì nhỉ? Em đoán thử xem?

Ánh nhìn sâu hoắm ấy, rõ không phải của một con người mà.

Kỳ lạ thay, Trà My lại không hề sợ hãi.

Không hề sợ dù chỉ một chút.

Không sợ nhưng tại sao cô lại run?

Nhịp thở của người con gái rơi vào bất ổn, toàn thân cô co cứng lại như thể bị đã bị dây trói chặt. TL không hề giở trò, Trà My có thể chắc chắn điều đó. Nhưng thế thì phải giải thích sao về tình trạng này đây.

Trà My giật bắn mình khi những ngón tay thô kệch bắt đầu vuốt ve gò má, chúng dừng lại ở cằm rồi khẽ nâng đầu cô lên.

- Anh nhớ ra rồi. Trong trò chơi lần trước, em còn nợ anh một thứ thì phải.

Lưng vẫn dựa tường, hay tay buông thõng tựa hồ chẳng còn tí sức lực.

Cô không thể chống cự được, hay chính xác hơn là cơ thể đang “không muốn” Trà My chống cự lại.

Thế này là sao hả trời?

- Giờ thì anh đã biết thứ mình muốn ở em là gì rồi.

Gương mặt hai người đã gần nhau đến nỗi Trà My có thể cảm nhận được từng hơi thở đều đặn từ phía đối phương.

Cơ thể cô vẫn cứng đờ, đến cả chớp mắt cũng không thể.

Đừng bảo là mình…

Thật sự đã…

Cảm giác như một nhúm kẹo bông ẩm ướt tan đều nơi đầu lưỡi, TL bất ngờ đặt một nụ hôn nên môi cô.

Người ta thường nói nụ hôn đầu đời thường tạo cho con người ta dư vị ngọt ngào và ngây ngất, chúng tuyệt vời đến mức suốt cả cuộc đời cũng chẳng thể quên. Nụ hôn của Trà My trái lại mang trong mình một vị đắng đến khó tả. Đấy chắc chắn không phải là dư âm từ món canh khổ qua cậu ta đã ăn lúc chập tối, càng không phải do thói quen lười chăm sóc răng miệng lâu ngày.

Nhưng mặc kệ vị đắng ấy rốt cuộc đến từ đâu, vẫn có một điều Trà My chẳng thể nào phủ nhận được.

Rằng cô đã bị nó cuốn hút lúc nào không hay.

Nụ hôn kéo dài chưa đến mười giây, thật khó mà tin Trà My lại có thể thích thú được khi bản thân là kẻ thụ động từ đầu đến cuối.

Một khoảng cách nhỏ được tạo ra giữa hai khuôn mặt, từ đây cô có thể nhìn rõ đến từng cọng lông mi của đối phương, chúng khá dày nhưng lại không đậm lắm, mái đầu đen sạm chẻ ngôi ba bảy đang có vài sợi bị chẻ ngọn, làn da thô kệch gần với màu bánh mật hơn là vàng, nếu nhìn thật kỹ còn có thể phát hiện ra vài vết sẹo nhỏ…

Và trên tất cả phải là chiếc cằm nhẵn nhụi sạch sẽ không có lấy một cọng râu.

Trẻ quá!

Phải đến khi gần nhau như thế này thì chênh lệch tuổi tác giữa đôi bên mới dần lộ rõ.

Đây chẳng qua chỉ là một thiếu niên thôi mười bảy tuổi đầu mà thôi.

Suy nghĩ ấy lập tức bay khỏi đầu cô ngay sau động tác lấy lưỡi liếm môi đầy khoái chí của TL.

- Đối với một đứa còn trinh như em thì vậy cũng khá.

Lại nhắc tới chuyện đó nữa, giữ ý giữ tứ một chút không được sao?

Ánh mắt của cô lại cứ vô cớ dính chặt vào con người này mới khổ chứ.

Giờ thì phải làm gì tiếp đây?

Một câu hỏi đơn giản đến mức con nít cấp hai cũng trả lời được.

Trà My gồng mình lên hết cỡ, đã sẵn sàng cho điều phải đến với mình rồi.

Đừng cười nữa! Đừng cười nữa! Xấu hổ chết đi được!

- Ây da! Hôm nay chị hai của em cũng biết thức khuya nữa ha không sợ nổi mụn à?

Một giọng nói quen thuộc khiến cô chú ý.

Kẻ đương đang đứng trước cửa phòng là một thanh niên vừa tròn hai mươi. Cậu cao tầm một mét bảy, trên mặc áo sơ mi cổ nhọn, dưới đi quần tây đen bó lại còn đóng thùng nữa nên trông rất chỉnh tề. Tay trái vẫy chào, tay phải xách theo đôi giày thể thao trắng tinh khôi. Mặt mũi sáng sủa tuy chẳng thể gọi là đẹp được nhưng ít ra thì vẫn có nét gì đó hao hao khí chất của một lãng tử ẩn sâu bên trong. Đấy là với điều kiện cậu ta phải tháo cặp kính cận dày cộm đó xuống cơ, chứ thoạt trông ngoại hình ấy khiến người ta liên tưởng tới một tay nghiện game lâu năm hơn là một sinh viên ưu tú, một thằng mọt sách đúng nghĩa.

Tên đầy đủ của thằng bé là Nguyễn Văn Hải, đứa em trai thua cô bảy tuổi. Tại sao cô lại quên không tính đến chuyện tối quan trọng ấy chứ.

Giờ tan ca làm thêm của Thằng Hải có thể sẽ thay đổi tuỳ theo tiến độ công việc.

Trà My đã quá tự tin với những tính toán quá ư vội vàng của mình.

Nên giờ đây rất có thể cô phải trả giá đắt.

Ngoái nhìn về phía cửa chính dẫn ra hành lang tối tăm, thằng bé chết lặng trong khoảnh khắc, cái này thì Trà My có thể hiểu bởi nếu đổi lại là cô thì kết quả cho ra có khi còn tệ hơn nữa kìa.

Cái tư thế giữa cô và TL lúc này quá ư nhạy cảm.

- Nếu em đã làm phiền hai người thì… Xin lỗi nha.

Thằng bé bật cười hề hề rồi từ từ quay lưng lại.

Đừng chạy Hải ơi! Đừng Có chạy!

Những tiếng bước chân dồn dập rõ ràng đang rất bấn loạn.

- Đừng có vội thế chứ oắt con.

Dứt lời, TL lao nhanh ra khỏi căn phòng ngủ nhỏ hẹp. Vừa tiếp cận với hành lang tối tăm thì tốc độ của cậu tăng nhanh một cách kinh hoàng, chỉ trong chớp mắt đã vụt khỏi tầm mắt của Trà My.

Cơ thể vẫn còn tê dại, cô bám lấy chiếc bàn con chất đầy sách làm điểm tựa, cố gắng gượng dậy tấm thân nặng nề.

Vừa bước ra khỏi cửa thì một cảnh tượng hãi hùng đập vào mắt Trà My.

TL đã bắt được thằng Hải, chàng trai đáng thương bị nhấc bổng lên chỉ bằng một tay duy nhất, cổ họng bị bóp chặt đến mức ú ớ cũng không được.

- Xin… đừng!

Chỉ nội hai từ đơn giản ấy thôi cũng khiến người con gái đáng thương phải huy động toàn bộ sức lực còn lại trong cơ thể, cánh tay yếu ớt cô gắng với tới vị trí của hai người.

Suỵt!

TL giơ ngón trỏ lên trước miệng ra hiệu im lặng, từ phía dưới nhà có tiếng người nói vọng lên.

- Khuya rồi! Làm gì mà ầm ầm vậy mấy con?

Trà My nhận ra giọng nói của mẹ mình, đang bấn loạn chẳng biết phải giải quyết ra sao thì bắt gặp ánh nhìn kiên định của TL. Nếu để ý kỹ thì tuy nhấc bổng cả người thằng Hải lên bằng một tay nhưng cậu ta rõ không có ý muốn tổn hại đến thằng bé. Lý do rất đơn giản vì nếu chỉ muốn giải quyết nhân chứng thì một cái bẻ cổ hay chặt gáy khiến mục tiêu chết ngay tại chỗ mới là lựa chọn sáng suốt nhất.

Em trai cô vẫn sống, vẫn đang giãy giụa hết sức mãnh liệt.

Được một lúc sau, thằng bé dần lịm đi do thiếu dưỡng khí.

TL cũng nhanh chóng hạ “nhân chứng” xuống, chuyển sang bồng em trai cô bằng cả hai tay.

Ánh mắt cậu ta lúc này như đang muốn nhắc khéo cho người con gái rằng: “Làm việc của mình đi!”.

Trà My hiểu ý, cô nói vọng xuống tầng trệt.

- Con lỡ tay làm đổ chồng sách thôi, không có gì đâu mẹ.

- Vậy hả? Nhóc Vinh ngủ chưa con? Nhớ nhắc thằng Hải đừng có thấy con nhà người ta hiền mà ăn hiếp nghe chưa.

Nhìn lại đứa em trai đang bất tỉnh nhân sự trên tay TL, gương mặt yêu kiều méo xệch đi.

- Mẹ đừng lo, hai đứa nhỏ hợp nhau lắm.

- Vậy thì mẹ cũng mừng. Thôi! Bảo tụi nhỏ đi ngủ sớm đi, thức khuya không tốt đâu.

- Dạ.

Không gian trở lại với sự tĩnh lặng vốn có, TL bồng thằng Hải vào lại phòng của Trà My, đặt cậu nhóc nằm lên chiếc giường đơn nhỏ nhắn, miệng thở phào.

Dường như đã nhận ra sự bất an từ phía đối diện, cậu cất lời.

- Khỏi lo đi, coi vậy chứ anh đây là người sống có quy tắc. Thằng lỏi này chưa đáng chết nên anh sẽ không giết nó đâu.

Nhìn thấy lồng ngực vẫn đang phập phồng của em trai mình, Trà My mới tạm tin vào những lời đó.

- Giải thích mất giời gian lắm, anh không rảnh đến mức ngồi đây cả đêm đâu. Nhà còn bao việc, bận tối mắt tối mũi rồi.

Vừa dứt lời thì âm báo tin nhắn lại vang lên inh ỏi, TL rút điện thoại ra kiểm tra.

- Xem chừng chúng ta phải tạm biệt nhau ở đây thôi.

Hệt như bao lần trước, cậu luôn khiến Trà My phải bất ngờ trước những quyết định chớp nhoáng đậm chất tự phát.

Trong lúc người con gái vẫn còn đang thơ thẩn, thì người thiếu niên đã đi đâu mất hút. Trà My tức tốc đuổi theo, nếu để cha mẹ cô nhìn thấy một Quốc Vinh “thế này” thì biết giải thích thế nào đây.

- Giày đẹp đấy.

Rất may là người thiếu niên vẫn chưa rời khỏi tầng hai, cậu đang ngồi xổm trên mặt sàn, mắt nhìn không rời đôi giày thể thao của thằng Hải.

- Anh lấy nó được chứ?

TL quay sang hỏi cô, câu trả lời đã quá rõ rồi còn gì.

Trà My chỉ biết gà gật trong lúc nhìn người thiếu niên nọ trưng dụng món đồ của em trai mình.

- Cảm ơn nhé, hơi chật tí nhưng thà thế còn hơn phải đi chân đất.

Thắc mắc trong đầu cô giờ lại chuyển thành: “Tại sao phải đi chân đất?”.

Chẳng phải giày của cậu ta vẫn đang yên vị dưới nhà hay sao.

Trừng phi…

TL vốn chẳng có ý định rời đi theo đường đó.

Quả đúng là vậy, thay vì tiến về chiếc cầu thang bằng gỗ cũ kỹ, người thiếu niên nhắm hướng ban công tầng hai để cất bước. Cậu nhảy xổm lên lang cang bằng sắt cao hơn một mét dễ dàng như không.

- Cuối cùng cũng chịu lên tiếng. Tao tưởng mày chết trong xó xỉnh nào rồi chứ? Gì hả? À…

Cậu toan chưa vội nhảy xuống.

- Em gái này, chắc anh không cần phải nhắc em về cái gì nên làm và cái gì không nên làm đâu ha?

Trà My khẽ gật đầu: Nào là giữ bí mật tuyệt đối về những chuyện đã xảy ra trong đêm nay; Viện một cái cớ nào đó cho sự biến mất của cậu ta vào sáng mai; Giải thích đầu đuôi mọi chuyện cho thằng Hải nếu chẳng may không lừa được nó… Đến cô cũng thấy bất ngờ trước khả năng tư duy chớp nhoáng của mình.

- Rất tốt! Nhưng để cho chắc thì anh vẫn phải nói thêm. Đầu tiên là nội trong bảy ngày tính từ hôm qua, em phải trở lại Vole Hai. Sớm chừng nào, hay chừng đó. Anh biết sau vụ này, em sẽ muốn giành nhiều thời gian bên gia đình mình hơn nhưng đấy đã là luật bất thành văn rồi. À! Mà nếu em có hứng thú với việc bị Hội Thanh Trừng sờ gáy rồi chết trong xó xỉnh nào đó thì cứ việc.

- Hội Thanh Trừng…?

TL lấy tay phủi vai.

- Cách tụi anh dùng để gọi mấy thằng lưu manh giả danh trí thức ấy mà. Thôi bỏ qua đi, sống sót sau vài tháng thì em tự biết thôi. Việc thứ hai… - Dù không quay mặt về hướng này như cô vẫn biết rằng cậu đang cười -… Chúc mừng sinh nhật nhé, tình yêu của đời anh.

Trà My lập tức quay mặt đi chỗ khác.

Trời ạ.

Con người này không biết ngượng là gì sao?

TL ngoái đầu nhìn lại, ở vị trí này cô chỉ có thể nhìn thấy một nửa gương mặt của người thiếu niên. Thẳm sâu trong đôi mắt ấy, dường như chất chứa cả sự thương cảm giữa những người cùng cảnh ngộ.

- Thứ ba, quan trọng nhất.

Đi kèm với đó là một tiếng cười sảng khoái.

- Chào mừng em, đến với thế giới của các Thực Thời Nhân.

Bạn đang đọc Thực Thời Nhân sáng tác bởi baozaz007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi baozaz007
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.