Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ván Thứ Nhất (04)

Tiểu thuyết gốc · 1253 chữ

Bằng chất giọng the thé của mình, TL buông lời thắc mắc.

- Trước khi bắt đầu cắn xé nhau như thú vật thì cho tao hỏi câu này nhé! Thế quái nào mà mày vẫn sống được sau vụ đó?

Trong lần giao chiến cuối cùng giữa đôi bên, TL đã cắt đôi Đổ Tà theo đúng nghĩa đen. Việc gã vẫn còn sống, khoẻ mạnh và giờ thì dùng con tin dẫn dụ hắn tới đây quả là hết sức khó hiểu.

Về phía đối diện, Đổ Tà nhoẻn miệng cười mỉm, chất giọng trầm bổng của gã không hề thay đổi dù đã hai năm trôi qua.

- Chỉ có thể nói là tôi đã gặp may.

Ra là thế.

TL nghe xong cũng phì cười.

Thứ mà Đổ Tà ám chỉ là Nguyện Ước Thực Thời - quyền năng cơ bản của mọi Thực Thời Nhân, cho phép họ đánh đổi một lượng nhất định thời gian sống mình đang sở hữu để lấy một điều ước ngẫu nhiên do ứng dụng Time Eater đề xuất.

Tới đây thì Sát Nhân Thảm Đỏ đã có thể logic mọi thứ lại với nhau rồi, đó là ngay trong khoảnh khắc sinh tử hai năm về trước, “hệ thống” đã ban cho Đổ Tà một điều ước cứu mạng với nội dung đại loại kiểu: “Đổi X năm thể thoát chết”; “Đổi X năm để phục hồi các vết thương”; “Đổi X năm để có người tới cứu”... Các tình huống như trên tuy không xảy ra thường xuyên lắm nhưng suy cho cùng cũng chả phải chuyện hiếm.

Nhổ một ngụm nước bọt xuống nền gạch trắng, TL lạnh lùng nhận xét.

- Mạng mày lớn đó con trai.

Đáp lại hắn là cái cúi đầu lịch thiệp của Đổ Tà.

- Đã quá khen.

Ơ… Tao khen mày bao giờ? TL nhăn mặt trước lời đáp tỉnh bơ, mấy tên đã vứt hết liêm sỉ trong bụng mẹ đúng là khó nói chuyện.

Sát Nhân Thảm Đỏ buông một tiếng thở dài trước khi giơ thanh đoản kiếm của mình lên, lớn giọng đe doạ.

- Thế mà vẫn bạo gan quay lại thách thức tao cơ đấy? Chưa biết sợ là gì à?

Giữ trên gương mặt một vẻ điềm nhiên không chút cảm xúc, Đỗ Tà đáp lại.

- Chả là tôi thấy cậu đã yếu đi rất nhiều sau lần đó nên mới muốn thử một phen xem sao. Đằng nào thì PL cũng đang gác trước tôi một ván, cũng phải để cho người ta gỡ vốn đã chứ.

TL thở hắt ra một hơi đầy bực nhọc.

- Nếu đã thích cờ bạc đến thế thì cứ kiếm đại một sòng nào đó rồi chơi tới chết đi, chả ai cấm cản mày đâu. Tao đây thật sự không thể hiểu nổi, thắng thằng “mít ướt” đó thì mày được gì chứ? Số Thực Thời Nhân chết dưới tay mày lớn gấp rưỡi tụi tao đấy? Chừng ấy chiến lợi phẩm chưa đủ để thoả mãn mày à?

Đổ Tà bật cười khanh khánh, gã đáp lại TL bằng giọng cợt nhả.

- Đừng nói như thể tôi là tên điên duy nhất ở đây chứ. Chẳng phải với số thời gian mà mình có, cậu cũng thừa sức để kiếm một vé rời khỏi cuộc chiến này sao? Thế nhưng vì lẽ gì mà cậu không chịu dừng lại? Chừng ấy chiến lợi phẩm vẫn chưa đủ để thoả mãn cậu sao?

Bị chính câu hỏi của mình phản lại thế nhưng TL vẫn rất tự tin.

- Nhìn có vẻ giống nhưng mục đích của tao và mày hoàn toàn khác nhau. Tao không giết người chỉ để cho vui.

- Thì tôi cũng đâu có giết người chỉ để cho vui. Thử nghĩ kỹ một chút nhé, nếu tôi không lạm sát vô cớ thì liệu cậu có ở đây để chơi nốt canh bạc này với tôi không?

- Vậy nếu nói theo mày thì tao mới là người hại chết họ à?

- Không sai.

Đúng là lý lẽ của một thằng điên hết thuốc chữa.

TL giờ đã cạn kiên nhẫn, hắn chỉ đang chờ đợi thời khắc thích hợp để ra tay thôi.

- Xem chừng vũ lực là cách giải quyết vấn đề nhanh nhất nhỉ?

Sát Nhân Thảm Đỏ nói với vẻ đầy tự tin, rõ ràng xung quanh khu vực này không hề có bẫy. Tuy các hỗ trợ của Thợ Săn Bóng Tối đã bị vô hiệu bởi ánh sáng của ban ngày nhưng xét cho cùng thì TL vẫn là Thực Thời Nhân thuộc lớp cận chiến. Việc để thua kẻ thù lớp xạ chiến khi mục tiêu đã ở trong tầm mắt là chuyện chẳng thể nào xảy ra.

Đòn dứt điểm tới đây hẳn sẽ không đẹp đẽ gì cho cam nhưng chí ít nó sẽ hiệu quả. Rút kinh nghiệm từ lần trước, hắn sẽ chặt đầu rồi huỷ khế ước của đối phương luôn cho chắc vậy.

Như thể đã đọc vị được mọi suy nghĩ của TL, Đổ Tà giơ một tay lên, ra hiệu cho hắn hãy kiên nhẫn.

- Không cần phải vội, thắng ván này rồi thì mạng tôi sẽ là của cậu.

- Chẳng phải đã nói từ trước rồi sao? Tụi tao không có rảnh.

- Tin tôi đi, cậu sẽ có thời gian trống ngay thôi.

Đổ Tà nói đoạn rồi cho tay vào túi áo, lần tìm vật gì đó, TL thấy vậy thì lập tức thủ thế, phòng hờ một đòn tấn công bất ngờ.

Thứ gã lấy ra là bốn quân át thuộc bốn chất bài khác nhau.

- Đây chỉ mới là ván đầu tiên nên tôi muốn chơi cái gì đó đơn giản một chút.

Vút!

Vừa dứt lời, Đổ Tà tung bốn lá bài lên không trung. Chúng xé gió lao đi với tốc độ kinh hoàng, tẻ ra bốn hướng, nhằm thẳng bốn góc của sân thượng rồi từ từ rơi xuống.

Giờ để ý mới thấy ở mỗi góc của toà nhà này đều có mắc một sợi dây thừng đang bị kéo căng.

Không còn nghi ngờ gì nữa, tên điên đó đã cho bốn con tin vào vật gì đó dạng túi rồi treo lủng lẳng họ ở độ cao gần ba trăm mét.

- Đừng lo, bài được tráo một cách ngẫu nhiên, đến tôi cũng không biết chính xác thứ tự của chúng. Cờ bạn thì phải công bằng mới vui.

- Mày bị điếc hả thằng kia? Tao nói không có rảnh!!!

Thứ mà Đỗ Tà vừa bày ra là một biến thể của trò “tìm vật trong cốc” khi gã đặt ngẫu nhiên vào mỗi con tin một lá át và nếu TL đoán không nhầm thì...

- Ai bắt được át bích trước thì người đó thắng.

Đổ Tà đánh tiếng dõng dạc.

TL không hề nao núng, hắn phật mạnh thanh kiếm trên tay.

- Tao thì có luật này vui hơn: Ai chết trước thì thua.

Chẳng có nghĩa lý gì khi đánh cược với một gã tâm thần cả.

- Tôi thì lại nghĩ cậu không có đủ thời gian cho việc đó đâu…

Đồng thời với lời nói là một lá bài lệnh chẳng biết từ đâu xuất hiện, nhắm thẳng về phía của Đổ tà mà bay tới.

Gã điên nghiện cờ vươn tay chộp lấy nó một cách điệu nghệ.

- … vì chiến lợi phẩm của hai ta sẽ rơi rất nhanh đấy.

Bạn đang đọc Thực Thời Nhân sáng tác bởi baozaz007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi baozaz007
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.