Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bàng Hoàng

Tiểu thuyết gốc · 3561 chữ

Đảo mắt quanh căn phòng với nội thất xa xỉ khác thường, Trà My vẫn chưa thể lấy lại được sự tỉnh táo, ánh sáng ám vàng từ chiếc đèn chùm phát ra mờ mờ ảo ảo.

Cô đang ở đâu đây.

Và quan trọng hơn, tại sao cô lại bị trói.

Nằm trên chiếc nệm bông êm ái, tay chân Trà My bị buộc vào bốn góc giường, chặt đến nỗi chẳng thể cục cựa.

May thay miệng cô vẫn còn tự do.

- Cứu tôi với! Có ai không?! Cứu tôi với!

Mất hơn mười phút để người con gái đáng thương nhận ra rằng, mọi thứ đều có lý do của nó.

Trong cơn hoảng loạn tột cùng, Trà My gắng sức vùng vẫy. Nhưng cô càng gắng sức bao nhiêu thì những sợi dây trói càng siết chặt bấy nhiêu. Chúng cứa vào da thịt khiến tứ chi người con gái đáng thương nhói lên từng hồi.

Chưa từ bỏ hy vọng, Trà My ngoái nhìn ra xung quanh, cố gắng định hình lại mọi thứ.

Căn phòng khá rộng, trên dưới năm mươi mét vuông, được trang hoàng lộng lẫy với hệ thống chiếu sáng được đầu tư công phu. Cô nằm trên chiếc giường lớn vốn dành cho hai người, trước mặt có treo một tivi màn hình phẳng. Bên phải là bàn con với cái đèn ngủ đã tắt và lọ nước hoa. Bên trái cách đó vài mét là hàng cửa kính lớn đóng rèm kín mít. Xa hơn chút nữa sẽ thấy cửa ra vào nằm gọn ở một góc, tay cầm mạ vàng trông rất sang trọng.

Một khách sạn ư?

Không.

Chẳng có khách sạn nào lại đi nhận một vị khách đang bất tỉnh nhân sự cả.

Vậy thì cô đang ở đâu, ở đâu được chứ.

Sự hoang mang bắt đầu xâm chiếm, tâm trí cô đang rít lên từng cơn báo động.

Và quan trọng hơn nữa... Ai đã làm chuyện này?

Câu hỏi ấy chỉ vừa thoáng qua tâm trí thì cánh cửa phòng bật mở.

- Á!!!

Trà My hét toáng lên. Cảnh tượng ấy quá đỗi hãi hùng với một cô gái trong trắng như cô. Kẻ vừa bước vào là một gã đàn ông loã thể, hắn trùm mặt kín mít, chỉ chừa hại cặp mắt và cái miệng.

- A tỉnh rồi sao? Chào mừng cô đến với xưởng phim của em.

Trà My nhận ra giọng nói này.

- Cường! Em đang làm gì vậy?! Mau thả cô ra!

Tên bịt mặt nghe xong, dửng dưng đến lạ, mặc cho việc cả người loã lồ không một mảnh vải che thân. Hắn đang bận rộn với cái giá đỡ điện thoại, thản nhiên huýt sáo.

- Xin lỗi cô nha nhưng đây không phải là trường học. Vả lại thằng đàn ông nào lại đi bỏ qua cuộc vui trời cho này chứ. Cô ráng đợi em xíu nha, nhanh thôi chúng ta sẽ bắt đầu.

Sau một hồi căng chỉnh góc quay, tên bịt mặt tỏ vẻ hài lòng trước khi tiến gần về chiếc giường của Trà My.

Đương nhiên với cái tuổi hai mươi bảy của mình, cô thừa biết “thằng nhóc” này đang muốn làm gì.

- Nếu em tính doạ cô sợ thì em thành công rồi đó. Đây là một trò đùa thôi phải không? Cô thua! Cô thua rồi! Được chưa! Làm ơn. Làm ơn đi…

Mỗi lần Trà My hét lên là mỗi lần cô cố gắng vùng vẫy trong vô ích. Những sợi dây trói tiếp tục siết sặt khiến cô đau đớn tột cùng. Nhưng bấy nhiêu vẫn chẳng đáng là gì so với nỗi sợ này, nỗi sợ bị làm nhục.

Nước mắt cô giàn giụa còn hơn cả ban sáng, toàn thân cô uốn éo làm tất cả mọi cách chỉ mong sao thoát ra được khỏi gọng kìm này.

Cơn ác mộng khủng khiếp nhất của Trà My xem chừng vẫn còn đẹp đẽ chán nếu so với tình huống tồi tệ trước mắt. Lý do khiến cô chắc đến mười mươi rằng đây là hiện thực. Nhưng mà tại sao, tại sao cơ chứ.

Tại chuyện tồi tệ này lại xảy ra với cô chứ không phải ai khác.

Tại sao một trong những học sinh ưu tú nhất trường lại làm ra cái trò đồi bại như thế.

- Tại sao… tại sao chứ?

Trà My nói trong tiếng nấc nghẹn ngào, tên bịt mặt đã bắt đầu sờ mó khắp cơ thể cô.

- Thì tại nó vui chứ sao.

Cổ họng nghẹn ứ, trong cơn hoảng loạn người con gái đáng thương vẫn cố để giao tiếp với con dã thú đội lốt người.

- Điều này là sai trái! Nếu còn tiếp tục thì em sẽ phải ngồi tù đó!

- Em nghe câu đó đến cả trăm lần rồi. Lũ người phàm đó làm sao bắt được thần linh chứ?

Lời đáp tỉnh bơ khiến cô kinh hãi tột độ. Một dự cảm đen tối từ đâu ập đến, Trà My không tài nào xua nó đi được.

Mình không phải là người đầu tiên ư?

Người con gái đáng thương tiếp tục vùng vẫy, máu bắt đầu rỉ ra từ những chỗ bị trói, chúng chẳng có gì quan trọng hết. Cô phải thoái khỏi đây, bằng mọi giá.

- Ai đó! Cứu tôi với! Có ai không! Cứu tôi với!

Điệu cười bán nước của gã bịt mặt hoà lẫn với tiếng hét, tạo ra thứ âm điệu rợn tóc gáy.

- Đúng rồi! Đúng rồi! Phải thế mới được chứ. Cô đang sắp bị hiếp đó, cho em thấy nhiều hơn nữa cái biểu cảm kích thích ấy đi.

- Không!!!

Trà My ngoảnh nhìn đi chỗ khác nhưng làm sao thoát được khỏi bàn tay của con dã thú hung tợn. Nó bóp chặt lấy cổ cô đến tắt thở, thè chiếc lưỡi dài hết hôn rồi lại liếp láp khắp nơi, thật đáng kinh tởm.

Nhắm nghiền hai mắt cũng không khiến cô thấy khá hơn là bao, từng tiếng vải vóc bị xé toạc cho đến cảm giác thông thoáng nơi ngực áo càng cho làm người con gái thêm phần hoảng loạn. Đôi bàn tay nhơ nhuốc bắt đầu lần mò đến những vị trí nhạy cảm của Trà My, báo hiệu điềm dữ.

- Mà nè em hỏi thật. Cô từng làm việc này bao giờ chưa?

Sự tim lặng và những tiếng nấc trong tủi hổ đã thay cô trả lời của Trà My.

Tên bịt mặt thấy thế cười vang khoái chí.

- Trời ơi tin được không?! Gần ba mươi tuổi đầu rồi mà còn con gái sao! Cô là người thời ở thời đại nào thế?! Hay là… - “Thằng nhóc” ghé sát tai cô - … cô để dành nó cho em hả?

Trà My gào lên, cố hết sức vùng vẫy để hất đối phương ra nhưng vô ích. Hành động ấy hình như còn khiến con dã thú ấy thêm phần hưng phấn.

- Đợi em một chút, phải chỉnh lại tít cái đã.

Thân thể trần như nhộng nhảy xổ khỏi giường, quay lại với chiếc điện thoại đặt gần đó.

- Ô hô hô hai ngàn người xem rồi này! Kỷ lục mới được thiết lập.

Người xem! Đừng nói là.

- Cường!!! Em... phát… trực tiếp cái này sao?

Nụ cười hợm hĩnh của hắn đã thay cho lời khẳng định.

Trà My thêm một lần nữa gào lên trong vô vọng.

- Đồ đốn mạt! Cặn bã! Rác rưởi! Sao cậu có thể làm cái chuyện con thú cũng không bằng ấy hả?! Lương tâm của cậu đã đi đâu? Cậu có còn nhân tính không vậy?!

Đáp lại những lời thoá mạ nặng nề của Trà My vẫn là sự thờ ơ đến đáng kinh ngạc của Quốc Cường. Thằng bé cười khẩy đáp lại, giọng cợt nhả.

- Thú thực với cô. Em cũng chả biết liệu mình có còn là con người hay không nữa. Nanh Độc đã nói sao nhỉ, trò chơi này đang giúp chúng ta tiến hoá.

Toàn thân “thằng bé” run lên vì vui sướng trước khi tiếp.

- Em nghĩ mình đã bắt đầu nghiện nó rồi.

Tuy những gì thằng bé nói ra có hơi mông lung nhưng Trà My cũng đã nhận ra vài điều tối quan trọng.

- Cái này không phải trò chơi đâu Cường à? Em đang phạm pháp đó, một khi chuyện này bị phanh phui thì em sẽ mất hết tất cả. Tuổi xuân, danh dự, nhân phẩm, … tất cả mọi thứ đều sẽ bỏ em mà đi. Nên làm ơn, dừng lại đi. Bây giờ vẫn chưa phải quá muộn đâu.

Cười cái gì chứ?

Tay vẫn đang thao tác trên chiếc điện thoại thông minh, “thằng bé” ngoái nhìn về phía cô. Một thân thể bán khoả với nhiều bộ phận nhạy cảm lộ hết ra ngoài, quần áo trên người bị xé toạc chỉ còn là những mảnh vụn chẳng ra nổi hình thù.

- Đến tận bây giờ vẫn còn dạy đời người khác cơ đấy! Muốn làm giáo viên đến vậy sao? Hả con điếm?

Trà My muốn nói gì đó, nhưng chẳng có từ ngữ nào thoát khỏi đầu môi.

- Ứ á cái gì? Em có nói sai chỗ nào hả. Đừng nói là cô không biết mục đích của cái trường này khi nhận một đứa như mình vào là gì nhé?

- Ư… ư…

Phủi tay như kiểu xong một việc gì đó hết sức nặng nhọc, cơ thể loã lồ lại tiến về phía chiếc giường lớn. Ngồi xuống bên cạnh Trà My, hắn bắt đầu huyên thuyên về những điều cô luôn giấu kín.

- Ai lại không biết do áp lực từ phía Bộ Giáo Dục nên các trường ở cấp ba ở cái thành phố này mới miễn cưỡng thêm cái môn học thừa thãi của em vào. Họ cố tình không xét tới năng lực mà chỉ ưu tiên ngoại hình chẳng qua cũng do muốn làm tươi mới dàn giáo viên trên những bức ảnh quảng bá thôi. Thế thì có khác gì bình hoa di động không? Cũng như gái ngành thôi chứ khác quái gì.

Nước mắt cô rơi lã chã ướt đẫm cả một khoảng giường.

Lời lẽ thì quá mức xúc phạm nhưng từng câu từng chữ đều đánh thẳng vào điểm yếu nhất trong tâm trí Trà My, khiến cô như muốn phát điên.

Phải, đúng như Quốc Cường nói, cô là một con điếm thối tha lợi dụng vẻ ngoài của mình để có được công việc này. Trà My biết chứ, biết từ rất lâu rồi. Chỉ là… cô không dám nói ra, không dám thừa nhận nó mà thôi.

Sau phép màu của ngày đó khi mẹ của cô được cứu sống khỏi căn bệnh ung thư quái ác. Thứ đập vào mắt Trà My là khoản nợ ngân hàng khổng lồ gia đình đã vay để chi trả viện phí cho bà. Cuộc đời thật lắm éo le, thoát khỏi cái này thì lại rơi tiếp vào cái khác. Nhà cửa thế chấp đã đành, dòng họ hai nhà ai cũng khó khăn riêng nên chẳng dám nhờ cậy gì, cha thì đang tuổi cao sức yếu không thể làm việc nặng, em trai cô lại vừa đậu vào đại học. Gánh nặng kinh tế gia đình do đó dồn hết trên vai người con cả này. Đáng buồn thay, công việc đầu tiên Trà My có được chỉ là một chân giáo viên hợp đồng với đồng lương bèo bọt.

Đấy chính là lúc công việc đầy hứa hẹn này tìm đến cô.

Thú thực chỉ mới vào làm chưa đầy một tuần thì Trà My đã hiểu, rằng cái mác “giáo viên” cô khoác lên mình mới thật giả dối biết bao. Đây hẳn là lý do chính khiến cho giáo vụ trường lại dễ dãi với cô như vậy.

Ô hô! Thảo nào tôi cứ thắc mắc tại sao cô đẹp thế, ra là làm việc ở đây à?

Phải chăng đằng sau nụ cười chất phác kia, bác tài đang thầm cười nhạo Trà My cùng công việc của cô. Từ lúc đặt chân đến thành phố này, cô đã đắn đo không biết bao nhiêu lần xem liệu bản thân có nên theo cái nghiệp này nữa hay chăng, khi ước mơ trở thành một giáo viên của Trà My đâu phải thế này. Đáng tiếc là chúng đều bị vùi lấp sau khoảng lương hậu hĩnh hàng tháng, thứ giúp gia đình cô không phải ngủ ngoài đường.

Nếu chỉ dừng lại ở đấy thì đã tốt.

Đến Vole Hai rồi phải ráng làm sao vớ được anh nào cỡ ông Vinh thì nhà mình không còn gì phải lo nữa.

Lời đùa vui ấy thật ra đã đánh trúng tim đen của Trà My. Với lượng thời gian ít ỏi còn lại, cô biết rằng dù có lao lực đến đâu cũng chẳng thể trả nổi khoản nợ kia. Một khi Trà My không còn nữa, gia đình cô sẽ lâm vào thảm cảnh.

Người con gái đáng thương bấy giờ đã nảy ra một ý tưởng. Rằng nếu cô kiếm được một người bạn trai “đủ tốt” trước lúc ấy thì sao nhỉ. Một suy nghĩ ngây thơ, nhưng đấy là tất cả những gì Trà My có thể làm lúc này. Kể từ khi đặt bước chân đầu tiên đến Vole Hai, cô đã tìm đủ mọi cách gây dựng các mối quan hệ lãng mạn.

Nói ra có hơi xấu hổ, dù được trời ban cho nhan sắc nhưng Trà My lại cực kỳ tệ trong khoảng giao tiếp. Đến mức mà suốt thời đi học và sinh viên, cô chỉ kiếm được một người bạn thân duy nhất. Thành ra kế hoạch ấy đã phá sản từ sớm.

Bình tâm nghĩ lại, Trà My thấy mình cũng thật ngốc. Thử hỏi làm gì có ai chịu gánh vác gia đình của cô người yêu đoản mệnh mới quen có vài tuần chứ. Nhưng dù nói gì chăng nữa, đấy cũng từng là mong muốn của cô. Lấy tình đổi tiền, lợi dụng cảm xúc khi yêu của người khác để trục lợi.

Thế… thì có khác gì gái bán hoa đâu chứ?

Đương nhiên Trà My rất muốn phản pháo, cô muốn gào lên bằng chút sức lực cuối cùng rằng một kẻ như mình nào quyền được chọn con đường khác. Cô sinh ra đã chẳng có tài năng, lớn thêm ít tuổi thì không chịu phấn đấu, đến cuối cùng tất cả những gì người con gái đáng thương ấy có chỉ là cái vỏ ngoài này. Dùng nó là sai ư? Việc cô muốn dùng vài tháng ngắn ngủi còn lại để phụ giúp gia đình là sai ư?

Đến cuối cùng, Trà My đã chọn con đường của kẻ vô trách nhiệm. Quyết định sống nốt những ngày cuối cùng cho riêng mình, chờ đợi cái chết trong vòng tay của người thân.

Để mặc họ ở lại, vật lộn với cuộc đời đầy sóng gió.

Những điều Trà My gắng sức chôn giấu, mọi thứ đều được phơi bày trong khoảnh khắc. Cô chỉ khóc, khóc và khóc, chẳng biết phải làm gì hơn cho nguôi ngoai thứ cảm xúc tồi tệ này.

Đây là hình phạt mà ông trời dành cho đứa con bất hiếu này chăng. Kẻ bán rẻ danh dự “vì gia đình” để rồi cuối cùng chọn một cái chết như một sự giải thoát thanh cao. Tự lừa dối bản thân rằng mình đã làm mọi thứ có thể.

- Thú thực với cô, em thích làm người cầm máy hơn là tự mình diễn xuất. Nói thật thì đây cũng mới lần đầu em đứng đây thôi, hơi run tí. Chẳng biết thằng kia biến đâu biệt tích mấy ngày nay nữa.

Trà My ấp úng.

- Muốn… làm…

- Sao hả?

- Cậu muốn làm gì thì làm. Xong chuyện, xin hãy thả cho tôi đi. Tôi muốn gặp cha mẹ mình lần cuối. Làm ơn…

Lại một lần nữa, Trà My muốn buông bỏ.

- Cái đó thì không được rồi.

- Tôi sẽ không nói gì hết. Tôi sẽ không tố cáo cậu đâu. Xin cậu, tôi cầu xin cậu.

Đằng sau lớp khăn trùm kín mít, Trà My có thể cảm nhận rõ được một vẻ đăm chiêu quái gở.

- Lạ à nha, cái này lạ.

Quốc Cường chạy vội ra ngoài, mặc cho cơ thể loã lồ trông đến tởm.

Quay lại với chiếc máy tính xách tay đời mới, cậu mở một trang web kỳ lạ rồi đưa cho Trà My xem.

- Cô coi cái này đi. Ôi chao, cứ nhắc tới là anh lại nhớ cái cơ thể đó ngon không chịu được. Tiếc là phải đóng máy xong em mới được hưởng. Nó la ghê lắm. Tường chỗ này cách âm rồi mà đứng ngoài vẫn nghe được khe khẽ đó. Con bé cũng thiệt, nhỏ người mà hơi dai kinh. Lần đó quay xong em bị ù tai hai bữa luôn. Thôi bỏ qua đi mấy cái thừa thãi đó. Cô coi, biểu cảm của nó là tổ hợp của đau đớn, sợ hãi và tuyệt vọng.

Trên màn hình đang chiếu một bộ phim khiêu dâm với nữ chính là một cô bé xinh xắn đang khóc thét.

- Cô coi cái này nữa. Nhắc tới bả là anh muốn nổi khùng luôn, thằng bạn em đợt đó mém mất lưỡi luôn đó. May là em nhanh trí doạ đạp nát cái thai trong bụng bả, không thì lần đó chắc không làm ăn được gì rồi. Đó! Mặt bả nè, thứ cảm xúc pha lẫn giữa tức giận, đau đớn cùng tủi hổ.

Trên màn hình đang chiếu một bộ phim khiêu dâm khác với nữ chính là một thai phụ xinh đẹp.

- Còn cái này nữa…

Trà My chết lặng trước những hình ảnh ghê tởm, nếu có thể ngồi thẳng lưng thì cô đã nôn mửa mất rồi.

Nhưng mà khoan đã, hình như ban nãy “thằng nhóc” vừa nói gì đó.

- Khoan! Mấy… mấy cái này do cậu quay ư?

Quốc Cường đáp lại bằng nụ cười tươi rói.

- Ây da, nói ra nó ngại thiệt chứ. Đúng! Em làm tất, từ quyết định nội dung, tuyển diễn viên cho tới chỉnh sửa hậu kỳ. Cô không tưởng tượng nổi khối lượng công việc khổng lồ ấy đâu. Thôi quay lại vấn đề chính đi, biểu cảm của cô ấy. Sao lại kỳ lạ đến thế? Giận không ra giận? Sợ không ra sợ? Buồn cũng chẳng ra buồn? Tức quá trời luôn! Đáng lẽ em phải là người cầm máy để quay cận trường hợp quý hiếm này chứ. Uổng quá sức!

Trà My tưởng chừng có thể nghe được tiếng trống ngực dồn dập.

Cô đang sợ hãi, vô cùng sợ hãi.

Nhưng không phải do những hành động sắp tới của Quốc Cường.

Thứ khiến Trà My kinh hãi tột độ chính là con người này.

Một kẻ thản nhiên khoe mẽ tội ác như kiểu đấy là thứ gì đó hay ho lắm, lại còn là với chính nạn nhân kế tiếp của mình nữa. Không chút áy náy, không chút ái ngại, không chút tình thương, không chút tính người.

Thằng bé kể cũng mới có mười mấy tuổi đầu thôi. Điều gì đã khiến cậu ta lầm đường lạc lối đến nhường này.

...

Dòng suy nghĩ của cô bị cắt ngang.

- Thôi chết! Lượt xem bắt đầu giảm rồi. Em thông cảm nha, khán giả của anh kém khoảng kiên nhẫn lắm. Dù sao đây cũng là lần phát trực tiếp đầu tiên, không thể để lại ấn tượng xấu cho họ được.

Bỏ chiếc máy tính xách tay qua một bên, bàn tay nhơ nhuốc lại bắt đầu sờ mó khắp cơ thể cô. Chiếc quần tây quá dày nên không xé được, “thằng bé” đành phải chậm rãi kéo nó xuống. Điều đó thậm chí còn khiến Trà My thấy tồi tệ hơn. Hai tay đã vịn vào chiếc quần lót màu hồng phấn, lần cuối cùng có người nhìn thấy thứ phía sau nó đã là chuyện của hơn hai mươi năm trước.

- Kỳ thực em cũng tiếc cho cô lắm. Chịu thôi, Ma Thú Khế Ước của em đã mấy ngày không được ăn rồi. Nó mà điên lên thì thằng này lãnh đủ. Xin lỗi cô nhé. Mà… hình như cô cũng đâu còn sống được bao lâu đâu, thôi thì cứ cho nó là định mệnh đi. Chí ít cô sẽ không phải xuống dưới khi còn con gái nhỉ?

Điệu cười hoan hỉ cùng ánh mắt dâm tà đó, tuy không hiểu hết những điều hắn nói như mọi thứ hẳn đã an bài. Trà My chỉ đành nhắm đôi mắt lại, răng cắn chặt môi, gồng mình lên cứng như tượng đá, chờ đợi điều tồi tệ xảy đến.

Cha ơi, mẹ ơi con xin lỗi.

Ánh sáng từ đèn điện bỗng nhiên vụt tắt.

Bạn đang đọc Thực Thời Nhân sáng tác bởi baozaz007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi baozaz007
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.