Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tựu Trường

Tiểu thuyết gốc · 1045 chữ

Tôi đi dọc con đường đầy những cây đổ sắc vàng nhàn nhạt, ánh nắng chiếu rọi xuống nền đất, hắt lên những học viên đang đứng trên sân. Thu đến rồi đấy, thế mà đã một năm phượng nở trôi qua rồi. Gió thổi khiến tóc tôi bay bồng bềnh, từng lọn tóc rối lơ lửng giữa nền trời xanh thẳm. Tôi cứ bước như thế, tiếng gió nhè nhẹ vờn qua tai, tan trong từng kẽ lá, lá cứ mải mê cùng gió nhảy múa mặc kệ những nhánh cây yếu ớt cố gắng níu giữ lấy mình, rồi lặng lẽ rụng xuống, thơ mộng giữa không trung đầy chông chênh, dạo một bản nhạc nhẹ nhàng thật kiều diễm để rồi khi đặt mình xuống đất thật bi ai. Chậm rãi bước đi trên con đường trải dài những giọt nắng như ngọc như ngà, giẫm lên những chiếc lá nhỏ nhắn úa sắc vàng bi thương, từng tiếng kêu rào rạc thảm thiết kẽ rơi theo nhịp chân tôi. Bước chân tôi vẫn nhẹ tênh, lơ đãng, âm hưởng ấy từ đầu đến cuối chưa từng dừng lại, nó dường như không lặp đi lặp lại mà mỗi giây mỗi phút đều mang sắc thái nào đó khác nhau. Tôi cứ chầm chậm lắng nghe âm thanh dịu nhẹ ấy. Tôi hít, hít căng bờ phổi toàn hơi thở của lá úa. Chậm rãi cảm nhận mọi thứ, đã lâu lắm rồi tôi chưa thong dong bước trên con đường quen thuộc này. Tôi cứ bước đi, con đường phía trước lờ mờ dựng lên một ngôi trường cổ kính.

Hôm nay là ngày tựu trường thứ 10 trong đời tôi, cũng là ngày tôi bước vào một ngôi trường mới. Đâu đó le lói những sợi nắng chảy dài trên tán lá hoen úa, rót xuống đất những nàng tiên lấp lánh nhảy múa một điệu Van nhịp nhàng. Bận tận hưởng bầu không khí dịu dàng êm ả, ánh mắt lơ đãng bay theo mây xanh cuốn lấy làn gió mắc trên cành cây rung rinh đong đầy những nắng. Tôi bước vào cổng trường, ánh nắng vẫn chẳng chịu tắt, rọi khắp mặt sân, sáng chói, từng giọt nắng nhảy nhót trên khuôn mặt trắng ngần, tôn lên nước da trắng trẻo vốn có. Bước một bước, rồi một bước nữa, không phanh kịp nữa, người tôi đập thẳng vào người ai kia. Vai người ta rất rộng, mặt tôi úp thẳng vào ngực người ta. Hồn còn chưa kịp về, mải chơi lắm. Tôi vẫn còn ngơ ngác, anh đã giữ lấy hai vai tôi, đẩy tôi đứng xa anh ra một chút, mặt đối mặt. Lúc ấy tôi mới chợt tỉnh khỏi cơn mơ màng. Mặt thoáng nét đỏ, tôi cúi thấp đầu, đưa tay lên xoa xoa cánh mũi:

-"Xin lỗi anh..."

Bước chân tôi gấp gáp hơn, trống ngực rung lên từng hồi thảng thốt, má vẫn còn chưa hết nóng hổi. Tôi cứ chạy mãi, chạy mãi đến một dãy phòng học dài đằng đẵng không người. Mệt lử rồi, tôi không thể chạy thêm được nữa, lồng ngực tôi bấy giờ vẫn chưa thôi tắt những hồi cảm xúc rối ren, ôm lấy tôi vẫn là những giọt nắng loang lổ trên bờ vai gầy. Cảnh vật thay đổi, nhưng trái tim ấm nóng vẫn vương vấn bóng dáng ai. Cái bóng dáng gầy gò cao lớn in dưới nền gạch, cớ sao ấm áp đến thế? Tôi ngẩn người hồi lâu, vẫn không biết nên đi hướng nào. Đột nhiên hình bóng đang luẩn quẩn trong đầu lại hiện ra trước mắt, ngỡ như mơ, lại như là thật, hiện ra ngay trước tôi. Giọng nói trầm ấm pha lẫn tiếng cười vang lên:

-"Lạc rồi à?"

Anh chẳng nói gì thêm nữa, nắm cổ tay tôi, chạy về khuôn viên trường, nơi sắp diễn ra màn diễn văn mở đầu. Buông tay tôi ra, anh cười một nụ cười tỏa nắng, nắng ấm, anh còn ấm hơn nắng. Nụ cười anh như ôm lấy trái tim tôi, tôi như không thở nổi nữa, đầu cúi thấp xuống.

Được một lúc, anh đột nhiên lên tiếng:

-"Anh là Tú, Lê Anh Tú."

-"Em là Nguyễn Nhật Hạ. Sau này mong được giúp đỡ ạ."

Rồi cả hai lại chìm trong im lặng, tôi cũng ngập ngừng. Một lúc sau anh bảo:

-"Năm nay anh ra trường rồi, chúc em học tốt, mong là sau này sẽ còn gặp lại."

Rồi anh đi mất, tôi nhìn theo bóng lưng anh từ từ khuất dưới ánh nắng ngập tràn, đi về phía tập trung học sinh dự buổi khai trường.

Cả một buổi sáng tôi ngồi ngẩn ngơ, chẳng biết mọi người đã làm những gì, nói những gì trên sân khấu. Chỉ là trong khoảng thời gian ngẩn ngơ ấy tôi đã có cách tìm lại anh. Tan học, tôi chạy thật nhanh về nhà, vội vã vào phòng chị tôi, thấy người chị đốn mạt đang nằm chềnh ềnh lướt Facebook, tôi mới hỏi:

-"Lớp chị có ai tên Anh Tú không?"

Chị tôi là Ngọc Bích, hơn tôi ba tuổi, cũng học trường cấp ba giống tôi, năm nay chị thi vào Đại Học Bách Khoa. Chị vừa nhai snack vừa bảo:

-"Lớp chị có một người, hình như lớp anh rể mày cũng có một người. Chị cũng không nhớ rõ còn ai nữa không nhưng mày muốn hỏi ai?"

-"Chị có ảnh không? Chụp chung hay riêng cũng được."

-"Mày nghĩ anh rể mày sẽ để chị lén chụp ảnh ai khác hay chụp chung với ai khác hay sao?" - Chị tôi trưng ra bộ mặt "dĩ nhiên là không" vẫn nhìn chằm chằm máu tính cào phím loạn xạ.

-"Tìm cho em đi chị..."

Tôi nũng nịu nhì nhèo một hồi, cuối cùng chị cũng tìm ảnh lớp của người yêu chị với lớp chị cho tôi, chỉ mặt người có tên "Anh Tú" cho tôi xem. Cuối cùng mới biết, người ta là lớp phó học tập lớp chị, hai người còn là bạn thân nữa. Cái này có nên gọi là duyên phận không nhỉ?

Bạn đang đọc Thương Nhầm Học Trưởng sáng tác bởi nmiin0812
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nmiin0812
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.