Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

11% khoát hoạt

Phiên bản Dịch · 1588 chữ

"Đã phong ấn ma khí, vì cái gì lại không hủy đi?" Dung Chiêu không hiểu, mang đến tai họa ma khí như vậy, vậy bảo vệ nó để làm gì?

Vu Hoan đem quyển sổ kia thu hồi lại, mặt mày rũ xuống, thanh âm đờ đẫn, "Dục vọng chính là kẻ chi phối nhân loại. Muốn hủy một thanh ma khí, ngươi hẳn phải biết cần dạng năng lực gì, bọn hắn làm không được. Đồng thời, tận sâu trong đáy lòng, cũng không hy vọng nó bị hủy."

"Tại sao là Phong gia?"

"Khế ước a, thời điểm phong ấn thanh ma khí kia vẫn còn trong trạng thái khế ước, nói cách khác, là tại thời điểm phong ấn trên cơ thể người." Vu Hoan ngẩng đầu lên, "Đương nhiên, ta nói đều chỉ là suy đoán, không có cách nào chứng thực… Đoán chừng biết đến chuyện này, đều đã chết rồi, chân tướng như thế nào, ai cũng truy không ra."

Những chuyện cũ năm xưa, và cô cũng không có quan hệ gì, cô hoàn toàn là dựa theo tình tiết câu chuyện để nhìn.

"Nếu Liu Hồng kiếm chính là thanh ma khí kia, vậy trên đại lục này lần nữa lâm vào tình huống của ngàn năm trước." Thanh âm Dung Chiêu lạnh lẽo, lại không có chút lo lắng, không có chút tự giác của thân là sáng thế chi kiếm.

"Yên tâm đi, đấng cứu thế chắc chắc sẽ có." Vu Hoan đẩy cửa sắc ra, sải bước ra ngoài.

Thế nhưng đi ra liền trợn tròn con mắt, nơi này cũng với nơi vừa rồi đi vào không giống a...

"Dung Chiêu....ta có phải bị hoa mắt rồi không?" Vu Hoan lui về bên người Dung Chiêu, sắc mặt có hơi trắng bệch.

"Không có, chúng ta bị truyền đến bên trong huyễn cảnh." Biểu hiện của Dung Chiêu rất bình tĩnh, tựa như đối với cảnh tượng phía trước không chút để ý.

Thế nhưng nhìn kỹ vào trong con ngươi của hắn, sẽ phát hiện ra tận nơi sâu có cảm xúc đang dao động.

Trước mặt của bọn hắn chính là chướng khí mù mịt bao quanh một nơi đổ nát thê lương, trên mặt đất cháy đen một mảnh, bầu trời u ám tựa hồ như muốn sập xuống.

Mùi máu tươi nồng đậm xông thẳng vào mũi, Vu Hoan theo bản năng bắt Thiên Khuynh kiếm trong không khí, không nghĩ tới lại vồ hụt.

"Thiên Khuynh kiếm bị ngăn cách ở bên ngoài." Dung Chiêu đem Vu Hoan kéo vào trong ngực, một tay ôm lấy eo cô, một tay cầm lấy hai tay của cô.

Dạng mùi máu tanh nồng đậm này, hắn không biết bản thân có thể khiến cô tỉnh táo không.

Sắc mặt Vu Hoan rất khó coi, cô có thể cảm giác được luồng lệ khí bên trong cơ thể cô đang mạnh mẽ đâm thẳng, muốn lao ra ngoài.

Nơi này là nơi quỷ gì...

"Tây Lăng đế quốc." Ánh mắt Dung Chiêu nhìn về phía xa.

Sau tầng tầng lớp lớp sương mù, có tường thành đứng vững, trên tường thành hai chữ Tây Lăng loang lổ màu đỏ sậm, như ẩn như hiện.

"Ta nhổ vào..." Vu Hoan thầm mắng một tiếng, bọn hắn vậy mà nhìn thấy trận đại chiến của năm trước kia, thật là quá đủ!

Cô không muốn biết đến nội tình đen tối kia a!

Cô chỉ muốn làm một nữ hài tử đơn thuần đáng yêu, thả ta ra ngoài!

Dung Chiêu đi về phía trước một bước, hình ảnh liền chuyển.

Tường thành hoàn hảo, đám người hốt hoảng chạy đi...

Dung Chiêu dừng một chút, tiếp tục đi về phía trước một bước, hình ảnh lần nửa biến hóa.

Lần này có rất nhiều người vây lấy một người, trong tay hắn cầm một thanh trường kiếm đen nhánh.

Vu Hoan vẫn chưa thấy rõ bộ dạng của thanh kiếm kia, hình ảnh đột nhiên chuyển về đám người đang hốt hoảng vừa rồi.

Dung Chiêu tiếp tục lui về sau, lại là mùi máu tanh nồng đậm.

"Đi một bước liền chuyển đổi một cảnh tượng... cái này là huyền cảnh gì?" Vu Hoan vùi ở trong ngực Dung Chiêu, khí tức lạnh buốt bao lấy cô, cũng không còn cảm thấy khó chịu như trước nữa.

"Không biết." Trong giọng nói đạm mạc của Dung Chiêu mang theo một tia ngưng trọng.

Nữ nhân trong ngực giống như cái gì cũng biết nay lại không biết, chắc hẳn huyền cảnh này chưa lộ ra trước mặt người khác.

"Có thể phá giải không?" Vu Hoan nhìn quanh bốn phía, cái gì cũng không thấy.

Thật giống như bọn hắn chính là ở nơi này.

Dung Chiêu trầm mặc không nói gi, Vu Hoan nhìn thấy biểu tình kia của hắn cũng biết không đùa, liền có chút bất đắc dĩ.

"Đi lên phía trước đi, đã không phải huyền cảnh có tính công kích, vậy xem xem chủ nhân của huyền cảnh này muốn chúng ta xem cái gì!"

Không có đường lui, chỉ có thể lựa chọn đi về phía trước.

Dung Chiêu nhẹ gật đầu mang theo cô về phía trước, mỗi bước đi, hình ảnh trước măt bọn họ đều không giống nhau.

Không có âm thanh, bọn hắn giống như đang nhìn một vở kịch không tiếng động.

Mà thanh kiếm kia, chính là Liu Hồng kiếm.

Những hình ảnh này cùng với trên quyển sổ ghi chép rất ăn khớp, thẳng cho đến khi phong ấn Liu Hồng kiếm mới phát sinh sự cố.

Một cô gái mặc áo màu lam, đột nhiên xuất hiện trong trận phong ấn, phong ấn bị cưỡng ép cắt đứt, người tiến hành phong ấn đều bị phản phệ, có mấy người bất tỉnh ngay tại chỗ.

Người vẫn chưa ngất, lớn tiếng chất vấn nữ tử kia, nữ tử cực lực giải thích cái gì đó, thế nhưng phản ứng của những người kia lại càng lớn.

Trận cãi vả này kéo dài rất lâu, Vu Hoan nhìn có hơi mất kiên nhẫn, thúc giục Dung Chiêu tiếp tục đi về phía trước.

Hình ảnh lại thay đổi, nữ tử mặc áo lam cầm viên đá màu xanh nhìn đến thất thần.

"Ly hồn thạch..." Vu Hoan kinh hô lên một tiếng, nữ tử này là người của Diệp gia sao?

Một hồi lâu, nàng ta mới thở dài, cầm lấy bút trước người bắt đầu viết lên trên một cuốn sổ.

Quyển sổ kia cũng là nàng ta lưu lại...

Lại lần nữa chuyển đổi, là một số người đang nói chuyện, cuối cùng có người cầm lấy Liu Hồng kiếm trước đó rời đi.

Hình ảnh phía sau cũng không có tin tức gì quan trọng, là cảnh tượng sau khi Tây Lăng đế quốc hủy diệt.

Dung Chiêu tiếp tục đi về phía trước, hình ảnh thoáng một cái, có chút lấp lóe không yên, cuối cùng dừng lại tại một gian mật thất.

Gian mật thất kia, Vu Hoan rất quen thuộc, chính là nơi để Ly hồn thạch.

Nữ tử áo lam từ một nơi đi tới, đem Ly hồn thạch trong tay thả lên vị trí trung tâm, Ly hồn thạch chậm rãi nổi lên không trung.

Nũ tử áo lam ngẩng đầu lặng im nhìn Ly hồn thạch, cách môi khẽ nhúc nhích, cơ hồ là đồng thời Vu Hoan nghe được thanh âm.

"Ta không biết ngươi là ai, thê nhưng ngươi tìm thấy huyển cảnh ta bày ra này, hẳn là người ta muốn tìm." Thanh âm kia lúc ẩn lúc hiện, giống như đứng cách tầng tầng dãy núi.

Vu Hoan: "..."Tình huống gì đây?

Dung Chiêu: "..." Không biết

"Đừng hoảng hốt, đây chỉ là ta lưu lại huyền cảnh, các ngươi đi tới cuối cùng, tự nhiên liền có thể nghe thấy được giọng của ta." Nữ tử rất nhanh liền giải thích.

Vu Hoan mím chặt môi, tầm măt nhìn chằm chằm vào nữ tử trước mặt, nàng ta đứng trước mặt cô, thế nhưng tầm mắt lại nhìn xuyên qua cô, nhìn về phía đằng sau.

"Ngươi đến nơi này, chứng minh thanh ma khí kia đã bắt đầu hồi phục. Nguyên nhân hậu quả, ta đều dùng huyền cảnh để giải thích rõ. Ta không biết ngươi có hay không tâm muốn cứu thế, thế nhưng ngươi phải nhớ kỹ, thanh ma khí kia nếu không hủy đi, thế giới này liền sẽ sụp đổ."

"Quyển sổ kia cùng Ly hồn thạch có ghi chép phương pháp hủy diệt ma khí..."Thanh âm nữ tử đột nhiên đưt quãng, "Năng lực của ta không còn nhiều...chống đỡ...ngươi nhất định...giải cứu..."

Thanh âm và hình ảnh đột nhiên ngừng lại, bốn phía lâm vào bóng tối, một lát sau lại sáng rõ lại.

Bọn hắn đang đứng bên ngoài cửa đá,cảnh vật phía xa giống như thời điểm lúc tiến vào.

Vu Hoan và Dung Chiêu hai mặt nhìn nhau.

Đây là cái quỷ gì a?

Cô chỉ là tới lấy Ly hồn thạch, vì cái gì lại nhìn thấy hình ảnh kỳ quái như vậy?

Ma khí liên quan rắm gì cô a!

Cứu thế lại là cái thứ gì?

Cô không hủy diệt thế giới đã rất tốt rồi, ai muốn đi cứu thế a!

Bạn đang đọc Thượng Vị Công Lược: Bà đây đem vai ác dương oai (Mặc Linh) của Mặc Linh - 墨泠
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Maxnt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.