Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hai điếm thúi gặp nhau.

Tiểu thuyết gốc · 2053 chữ

Một bóng lục nhạt đáp từ trên cao xuống bên cạnh y, cất giọng hóng hớt hỏi: "Ca, huynh làm gì ở đây vậy?"

Bóng liễu bên đường nhẹ nhàng đung đưa, bướm bạc đang đậu bên vai Vệ Đằng Diệp chợt đập cánh bay đi, y nghe vậy liền ngẩng lên nhìn Tu Vũ Phi.

Tu Vũ Phi cầm theo mấy gói bột mì thấp thoáng dưới tay áo, chợt nhíu mày trách: "Sao bảo huynh đợi đệ ở bên kia, huynh lại chạy qua tuốt bên này làm gì thế?"

"Ta đuổi theo một kẻ rắc rối tới đây thì bị mất dấu, chứ không phải cố ý chạy tới đây để lạc mất đệ đâu." Vệ Đằng Diệp nói rồi liếc xuống chiếc trâm ngọc hình phi ngư tỏa ra linh quang lấp lánh trên tay, vẻ mặt lơ đãng hỏi: "Thế còn đệ sao lại chạy qua bên này? Không phải nói cần lấy thứ gì đó rất quan trọng ở hiệu sức to to đằng kia sao?"

Không nhắc đến thì thôi, nhắc đến Tu Vũ Phi liền cả giận "hừ" một tiếng, nói: "Hôm nay đệ cũng thật xui xẻo. Lão chưởng quầy chết tiệt, rõ ràng đã nhận bạc của đệ, hứa sẽ giữ khối hồng ngọc vũ nữ đó cho đệ. Vậy mà hôm nay đã bán cho một tên quan gia khác mua đứt, còn nói gì mà sẽ đổi sang một thứ khác đắt đỏ hơn. Đệ muốn lão trả bạc lại, lão liền kì kèo bắt đệ ngồi đợi một hồi cũng không thấy quay lại. Nhưng khi đệ định ra ngoài hỏi thì mới để ý thấy có người đang canh giữ ở trước cửa, đệ cũng không thèm hỏi nữa mà nhảy ra từ cửa sổ bỏ đi luôn."

Vệ Đằng Diệp nghe vậy, không khỏi ngẩng lên ngạc nhiên nhìn gã. Tu Vũ Phi có hơi tránh né ánh mắt của y, đúng là gã tức giận thật. Vệ Đằng Diệp bèn nói: "Nhưng từ đầu đến giờ ta không thấy có tên nào đáng nghi đi ra ở đó cả."

Nói rồi y đưa tay lên gãi mũi, cảm giác như thể đã bỏ lỡ điều gì. Vệ Đằng Diệp chau mày ngẫm nghĩ giây lát, sau đó lắc đầu bỏ qua.

Tu Vũ Phi khoanh tay dựa lưng vào thành tường phía sau, gã buồn bực không muốn nhắc đến. Đảo mắt một cái, Tu Vũ Phi liền chú ý đến cây trâm trên tay Vệ Đằng Diệp, hỏi: "Cây trâm này?"

Vệ Đằng Diệp vừa liếc xuống, miệng hơi hé định trả lời thì một bóng đen bất ngờ vụt qua đoạt lấy cây trâm cầm lỏng lẻo trên tay.

"Cái...?" Vệ Đằng Diệp sững sờ thốt lên.

Tu Vũ Phi phản ứng nhanh nhất, lập tức giật đứt dây buộc gói bột mì trên cổ tay rồi tiện thể ném luôn túi bột mì vào tên cướp. Vệ Đằng Diệp chớp mắt mấy cái quay lại liền nghe thấy đám nữ tử ở trên phố đang hét lên. Túi bột trúng vào người tên cướp đã vỡ ra và vun vãi bột trắng ra khắp mặt đường, gã vẫn cứ bất chấp liều mạng chạy đi.

Tu Vũ Phi khẽ "chậc" một tiếng rồi chạy tới đuổi theo, cùng lúc đó một mùi hôi thối thoáng lướt qua, Vệ Đằng Diệp lập tức khựng lại đưa mắt nhìn dáo dác xung quanh. Tu Vũ Phi đuổi theo tên cướp vào trong đường lớn thì bất ngờ phát hiện gã cướp đã lẩn nhanh vào trong đám đông, đột ngột biến mất khỏi tầm mắt.

Từ đầu bên kia của đám đông, một luồng sương đen đầy âm khí thoăn thoắt len lỏi giữa kẽ hở lao đến tên cướp đang chạy đến. Chỉ thấy ngay sau đó, cơn âm phong lạnh lẽo lập tức phóng ra từ đám đông. Đúng lúc này, Vệ Đằng Diệp liền nắm vai Tu Vũ Phi kéo gã trở lại.

"Ca, huynh thật bất cẩn. Đồ của mình mà lại cầm không chắc." Tu Vũ Phi quay lại khẽ trách, hoàn toàn không nhận ra điều gì.

Vệ Đằng Diệp liếc gã một cái: "Cũng đâu phải đồ của ta."

Tu Vũ Phi nhíu mày: "Hả?"

Vệ Đằng Diệp đang định trả lời, phía trước đã có tiếng bách tính sợ hãi kêu lên. Hình bóng "đầy bột mì" của tên cướp chợt ngã uỵch một tiếng, chúi mặt xuống đất. Một bóng hành y thấp thoáng xuất hiện liền chụp lấy cánh tay cầm trâm của gã vặn ngược về sau, một chân hắn dẫm lên khuỷu chân gã vang lên tiếng xương gãy răc rắc. Ngay lập tức, một tiếng gào thét thảm thiết liền vang lên, đồng thời dọa cho đám đông hiếu kỳ xung quanh khiếp sợ lùi lại. Đa số thì hóng hớt, liền vô thức giữ một khoảng cách với têp cướp tội nghiệp và vị thiếu niên hành y ở giữa. Còn một số khác sợ tai bay vạ gió hơn, thấy xô xát đã vội vã bỏ đi.

Vệ Đằng Diệp và Tu Vũ Phi đưa mắt nhìn nhau, sau đó nhanh chóng chen vào gần. Ở đầu bên kia của đám đông, tiếng bước chân cùng áo giáp của quân binh vang rầm rập, quan nhân cưỡi ngựa uy vũ từ xa đang hét lớn: "Tránh ra! Tránh ra! Quan phủ đang truy nã phạm nhân, người không liên quan tránh ra!"

"Á!" Tiếng nữ tử bất ngờ kêu lên chợt lướt qua tai Tu Vũ Phi, gã theo bản năng liền quay lại nhìn. Từ khóe mắt chợt bắt gặp một tên gia nhân mang gương mặt khắc khổ đang nhìn gã chằm chằm, có điều ánh mắt của gã lại khiến Tu Vũ Phi có cảm giác như gã không chỉ nhìn mình mà còn muốn xẻ da lóc thịt trên mặt của mình để tìm kiếm thứ gì đó.

Một cảm giác quen thuộc chợt trỗi dậy, Tu Vũ Phi vừa hiểu ra liền giật mình quay đầu nhìn sau lưng. Đám đông còn đang muốn hóng hớt xem chuyện gì thì đã bị quan binh mới đến gắt gao đuổi đi, vẻ mặt ai nấy đều thất vọng chán chường, bước chân miễn cưỡng rời khỏi. Tiếng nói chuyện xen kẽ tiếng bước chân vội vã, một vài ánh mắt trầm trồ của nữ tử hướng vào Tu Vũ Phi, gã hoang mang nhìn trái nhìn phải, trong khoảnh khắc chợt thấy thấp thoáng một cái đầu nhỏ đang chen lấn chạy về hướng ngược lại.

Là nàng ta!

Một bàn tay liền đặt lên bên vai của Tu Vũ Phi, Vệ Đằng Diệp giữ gã lại hỏi: "Đệ đang nhìn gì vậy?" Dứt lời liền buông tay ra.

Tu Vũ Phi quay đầu lại y, ánh mắt liếc ra sau Vệ Đằng Diệp, quả nhiên tên gia nhân đầy sát ý vừa rồi đã bỏ đi. Gã chưa vội trả lời Vệ Đằng Diệp mà đưa mắt nhìn xung quanh, trong đầu còn đang nghĩ: Vừa rồi tên gia nhân đó đứng cách mình không quá hai mét, nhưng gã chỉ đứng im tại chỗ nhìn mà không đuổi theo. Có nghĩa là gã đã lạc mất con mồi?

Tu Vũ Phi nhíu mày suy tư, trông gương mặt của tên gia nhân đó quen lắm, hình như hôm nay gã đã gặp qua ở đâu đó...

"A Phi, mau cúi đầu xuống." Vệ Đằng Diệp vội nấp phía sau người khác, vừa che miệng vừa cố gắng hét lên với Tu Vũ Phi thì chợt thấy đám người phía trước gã đang tách nhau ra.

Tu Vũ Phi chớp mắt ngẩng lên.

"Ta còn tưởng mình nhìn nhầm. Đây đúng là Tu đại thiếu gia của Tu phủ, thật hiếm có, thật hiếm có." Gương mặt của Lưu Hà Vỹ đổ đầy mồ hôi ngồi trên lưng ngựa nhìn xuống gã nhếch môi nói.

Tu Vũ Phi nhìn Lưu Hà Vỹ mà thấy toát cả mồ hồi lạnh, biểu cảm cứng đờ, miệng sượng sùng đáp: "Ha ha... Lâu rồi không gặp, Lưu bổ đầu..."

Ánh mắt vừa liếc ra sau Lưu Hà Vỹ, Tu Vũ Phi chợt giật mình nhớ ra chỉ vào thiếu niên hành y nói: "Là ngươi."

Phàm Huân Trác đang vặn tay tên cướp, biểu cảm không mấy thay đổi, nhướng mày hỏi lại: "Ta quen ngươi sao?"

Giọng nói của hắn vang lên rất êm tai, hơn nữa lại có cảm giác hiên ngang khó cưỡng.

Vệ Đằng Diệp đứng tránh phía sau kẻ khác, nghe vậy lập tức liếc nhìn Phàm Huân Trác một cái. Thiếu niên khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi mặc hành y trông rất tuấn lãng. Ngoại hình công tử cùng nét thư sinh non nớt khi nhìn từ xa, ánh mắt lại mang theo tính công kích mạnh, toát lên vẻ lạnh lùng và trầm tĩnh hiếm có như ngọc quý của thiếu niên. Có thể nói hắn là kẻ có ngoại hình xuất chúng nhất mà y từng gặp. Nếu không phải để ý thấy chế bài Cẩm y Hiệu Úy khắc ba chữ Phàm Huân Trác sáng loáng bên hông, có lẽ Vệ Đằng Diệp cũng suýt quên mất kẻ phía trước chỉ là một tên Cẩm y Vệ.

Chợt y nhíu mày, âm thầm lặp lại, Phàm Huân Trác?

Đảo mắt một cái, sự chú ý của Vệ Đằng Diệp liền đặt lên người Tu Vũ Phi. Gã nhìn Phàm Huân Trác một lúc nhưng không trả lời mà đột nhiên quay đầu ra sau lưng. Đám đông còn chưa di tản hết, nhiều người còn hiếu kỳ vẫn thỉnh thoảng quay lại theo dõi động tĩnh phía sau. Lúc này, bỗng nhiên có một người lảo đảo ngã xuống, những người gần đó thấy vậy, trong vô thức ai cũng tránh sang một bên. Người kia vừa nằm sấp xuống đất, ngay sau đó chợt có người thấy máu tươi chảy ra, lập tức hoảng sợ hét lên: "Có người bị đâm!"

Lưu Hà Vỹ vừa nghe liền đảo mắt đi, cũng không có thời gian mà để ý đến Tu Vũ Phi nữa. Gã vội rút ra lệnh bài của Từ Diêu giơ cao liên tục hét lớn: "Mọi người không được phép di chuyển! Ai chuyển tức là nghi phạm! Có bổ đầu ta ở đây, không cho phép các người làm loạn!"

Đám binh nha phía sau Lưu Hà Vỹ nhanh chóng rút đao ra chạy đến bao quanh khu vực có người bị thương, Tu Vũ Phi biết thân biết phận liền đứng tránh sang một bên. Chợt có kẻ kinh sợ hét lên: "Lưu bổ đầu, không ổn rồi. Là Lưu Anh cô nương!"

Lưu Hà Vỹ nghe tới đây, mặt mũi tái mét xuống ngựa: "Cái gì?"

Vệ Đằng Diệp đi tới chỗ Tu Vũ Phi, nghe vậy cả hai cùng ngẩng lên nhìn Lưu Hà Vỹ cầm theo lệnh bài bỏ ngựa vội vã chạy tới, cực kỳ hoảng sợ nói: "Biểu muội? Là biểu muội? Mau, mau, mau đem ngựa lại đây! Ta phải đưa nó đi trị thương gấp."

Từ khóe mắt Vệ Đằng Diệp chợt liếc ra sau, y liền thấy Phàm Huân Trác đang cúi xuống rút lấy cây trâm ngọc hình phi ngư trong tay tên cướp. Một cánh bướm bạc bất ngờ đáp trên vai hắn, Phàm Huân Trác liếc sang con bướm kỳ lạ một cái, sau đó hắn ngẩng đầu, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào Vệ Đằng Diệp.

"Cây trâm này là của ngươi?"

Vệ Đằng Diệp nhíu mày, bỗng nhiên lại ngập ngừng không biết nói thế nào.

Phàm Huân Trác nhìn y cười cười không nói gì, hắn xua tay đuổi con bướm trên vai đi sau đó gọi một tên nha dịch lại cầm cây trâm sang cho Vệ Đằng Diệp. Hắn nhấc tên cướp đứng dậy, cùng đám nha dịch áp giải về nha môn.

Vệ Đằng Diệp nhận lại cây trâm ngẩng lên, sắc mặt chợt sa sầm nhìn theo Phàm Huân Trác đang rời đi. Vừa rồi, cái tên đó mới cười nhạo y sao?

Bạn đang đọc Thuyết Yêu Người sáng tác bởi reyansselm

Truyện Thuyết Yêu Người tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi reyansselm
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.