Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương dẫn.

Tiểu thuyết gốc · 1229 chữ

Tôi không thể nhớ hết tất cả chúng, nhưng tôi biết chúng diễn ra như thế nào. Ký ức của tôi không phải là một đường thẳng, mà nó là một đường nét đứt với vô số các đoạn ngắn dài khác nhau. Đến bây giờ, tôi vẫn không có đủ dữ kiện để xâu chuỗi lại các mảnh ký ức đó.

Phần ký ức dài nhất, rõ ràng nhất mà tôi có thể nhớ được, là hình ảnh ở sân sau của một bệnh viện tâm thần. Nơi mà những kẻ bị cho là bệnh hoạn bị giải đi.

Có tên đang cười một cách điên loạn, có kẻ lại không ngừng chửi rủa. Người thì kêu gào, thét lên những tiếng man rợ.

Người thường nhìn vào hẳn sẽ thấy rùng mình.

- Sợ à?

Tôi quay sang, người vừa nói là Lucas, cũng là một bệnh nhân ở đây, cậu ta cùng phòng bệnh với tôi.

- Có một chút - Tôi hờ hững đáp lại.

Cậu ta nhìn tôi, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Cửa sổ của phòng bệnh này hướng ra phía sân sau, giường của Lucas ở ngay sát cửa sổ, của tôi thì cách cậu ta một khoảng nhỏ.

Lucas là một anh chàng có mái tóc màu nâu đậm, khuôn mặt rất điển trai. Nhưng cậu ta rất gầy, ngày ngày chỉ nằm trên giường bệnh.

Điểm mà tôi thích nhất ở cậu ta chính là đôi mắt, một đôi mắt màu nâu nhạt rất có hồn.

- Ngày mai là ngày cuối cùng rồi - Lucas thản nhiên, ánh mắt vẫn hướng về nơi xa xăm.

Tôi im lặng, Lucas mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, hơn nữa cậu ta còn bị ung thư phổi giai đoạn cuối, ngày mai chính là ngày mà cậu ta sẽ ra đi mãi mãi.

- Đôi khi tôi ngồi nghĩ về quá khứ, về những chuyện đã từng xảy ra, không khỏi cảm thấy có một chút nuối tiếc - Lucas nói đều đều, nghe man mác buồn.

Tôi vẫn không nói một lời nào, chỉ ngồi nghe cậu ta nói.

- Nhưng thiết nghĩ, những chuyện đã xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, vốn dĩ không thể nào thay đổi được. Có nuối tiếc, buồn bã cũng chẳng thay đổi được gì cả.

Tôi quay sang nhìn, cậu ta vẫn cứ giữ nguyên biểu cảm đó, không đau buồn, không sầu khổ, chỉ đưa ánh mắt hướng về chiếc cửa sổ kia.

- Nếu có thể một lần được làm lại, tôi vẫn sẽ lựa chọn là chính mình. Những gì tôi làm, tôi đều cảm thấy xứng đáng, bây giờ có chết cũng không nuối tiếc - Vẫn là chất giọng đều đều đó, nhưng lần này cậu ta quay mặt vào, đưa ánh mắt ấm áp ấy nhìn tôi.

Tôi cúi gằm mặt, một người sắp từ giã cõi đời như cậu ta mà có thể nói về cái chết một cách bình thản như vậy, quả là rất phi thường.

- Vậy còn cậu? - Lucas bất chợt hỏi tôi.

- Tôi thì sao?

- Nếu có kiếp sau, cậu có chọn lại lần nữa không?

- Chắc là không.

- Thẳng thắn vậy sao?

- Nói thật lòng thôi - Tôi xoa nắn hai bàn tay - Dù sao tôi cũng chẳng có gì để nuối tiếc cả.

- Haha - Cậu ta cười nhẹ - Cậu quả là một cô gái đặc biệt.

- Không có cảm xúc thì là đặc biệt à?

- Cậu nghĩ thế nào thì cứ cho là thế ấy đi - Lucas nhún vai.

Sáng hôm sau tôi dậy muộn, chắc là do tác dụng của thuốc ngủ.

Như thói quen, tôi quay sang bên cạnh để nói với Lucas: "Chào buổi sáng".

Nhưng đó chỉ là chiếc giường trống không.

Tôi hỏi cô điều dưỡng, và nhận được câu trả lời không ngoài dự đoán.

- Cậu bé mất rồi, vừa mới được chuyển đi vào sáng sớm ngày hôm nay.

Tôi sững sờ, dường như vẫn chưa tin được đây là sự thật.

Tôi nhìn về chiếc giường đó, nhớ về tất cả mọi thứ.

Tôi nhớ lại, về khoảng thời gian mà chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên.

"Chào cậu, tôi là Lucas"

"Tôi có ít Chocolate này, ăn cùng không?"

"Trăng đêm nay đẹp thật đấy"

"Cậu lấy cho tôi ly nước đi"

Ngoài cái tên, tôi chẳng biết một chút gì về cậu ta. Nhưng cậu ta cho tôi một cảm giác rất lạ.

Tôi không biết nên nói đó là cảm giác an toàn, hay cảm giác yên tâm.

Trước giờ tôi chưa bao giờ hoàn toàn đặt niềm tin vào ai đó. Có cách nhìn nhận rất tiêu cực về thế giới.

Nhưng tôi biết rằng, cậu ta là một con người tốt.

Tôi thẫn thờ, tựa lưng vào thành giường, bỗng dưng tôi cảm nhận được thứ gì đó dưới gối.

Một mẩu giấy nhỏ...

"Vera, được gặp cậu tôi rất vui"

Tôi giữ mảnh giấy trong tay, cứ như vậy, bất động. Đột nhiên tôi cảm thấy một thứ chất lỏng gì đó chảy trên gò má.

Là nước mắt.

Khi tôi lớn hơn 1 chút, tôi đã biết điểu gì xảy ra với bản thân mình, và tôi khác mọi người ở điểm nào.

Tôi không có chút ngạc nhiên khi bố mua cho tôi bộ quần áo mới, tôi không chút vui vẻ khi biết mình đạt bằng giỏi của trường, tôi chẳng hề cảm thương khi thấy một con mèo nhỏ bị chết đuối ngoài hồ nước.

Tôi không có bất kỳ cảm nhận, hay bất cứ cảm xúc nào với sự vật và tất cả những điều diễn ra xung quanh tôi.

"Hội chứng không cảm xúc , là một căn bệnh tâm lí không xác định", đó chính xác là những gì tôi nghe được từ cuộc nói chuyện của hai vị trưởng khoa bệnh viện. Như vậy là... tôi đã biết trước giờ mọi người nhìn nhận tôi bằng con mắt như thế nào.

Gia đình tôi có thái độ hoàn toàn tiêu cực với căn bệnh mà tôi đang mang trong người, họ tìm mọi cách để khiến tôi được vui vẻ, nhưng chẳng có cách nào hiệu nghiệm cả.

Ở trường, tôi hoàn toàn bị cô lập với mọi người xung quanh, tôi không có lấy một người bạn, tôi không thể phân biệt được giữa "độc lập" và "cô lập".

Tôi bị coi là kẻ khác người, là tâm điểm cho mọi người chỉ trỏ, bàn tán.

Tôi nhận ra rằng, để được yêu thương, tôn trọng, hoàn đồng. Tôi phải là một con người bình thường.

Và từ đó, tôi ép mình cười nhiều hơn, ép mình phải là một con người đa sầu đa cảm. Vờ như mình là một con người bình thường.

Nó thực sự có hiệu quả! Tôi được mọi người, quý mến, yêu thương một lần nữa.

Nhưng đó chỉ là chiếc mặt nạ mà thôi.

Tôi vẫn không biết "hạnh phúc" thực sự là gì.

Cảm giác ấy, cái cảm giác mất mát đau thương về cậu bạn trong quá khứ, không bao giờ xuất hiện lại lần nữa. Đó là lần đầu tiên tôi rơi nước mắt, lần đầu tiên, tôi ảm thấy tiếc nuối, đau thương.

Nhưng nó chẳng bao giờ xuất hiện nữa...

Bạn đang đọc Tia chớp lục (Fiction 3) sáng tác bởi Hikari2028
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hikari2028
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.