Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cướp đêm (2)

Tiểu thuyết gốc · 1529 chữ

- Các người chính là băng cướp đường phố mà báo đài đang đưa tin!!!

- Chị... chị nói sao? - Luis bàng hoàng nhìn Emma.

- Sao chị lại nói như vậy?

Cả hai người đàn ông đang ngồi trên xe kinh hoàng, đôi đồng tử căng ra hết cỡ.

- Em... em có ý gì vậy, tụi anh không phải là băng cướp...

- Để tôi nói cho các người biết, thực ra chiếc xe này không phải là của các người. Có lẽ sau khi gây án, các người đã để lại xe của mình ở trên núi rồi lấy chiếc xe này để di chuyển. Các người vốn không biết thói quen của người chủ, ông ta là người rất giàu có, ông ta không có thói quen hút thuốc trong xe nên đã tận dụng ngăn để tàn thuốc làm nơi để tiền. Nhưng các người thì không biết điều này, vậy nên các người cứ thế để tàn thuốc vào bên trong như bình thường.

Sau khi nghe Emma nói, Luis và Ethan không thể không nghĩ đến khả năng này.

- Em gái à... Em nói gì vậy? Chẳng qua là anh muốn ngăn không cho anh bạn này hút thuốc, nên đã để tiền vào đó, chỉ là hiểu lầm thôi... - Tên ngồi đằng sau xe vội bao biện.

- Anh không cần phải ngụy biện, tôi còn hai bằng chứng chứng tỏ hai người các anh chính là băng cướp đường phố...

Dừng một chút, Emma nói tiếp với gã lái xe:

- Thứ nhất, là thao tác lái xe của anh. Tôi đã quan sát anh kĩ hơn kể từ lúc anh bắt đầu rẽ phải ở con đường cao tốc, anh đã bật cần gạt nước thay vì bật đèn báo sang đường. Đây là một hành động vô ý nhưng chính nó lại tố cáo các người là băng cướp. Đây không phải là xe của các người, hơn nữa chiếc xe này còn được làm từ Nhật Bản, rất khác với những loại xe được chế tạo ở Mĩ, mà anh lại theo thói quen cũ, đinh ninh rằng chỗ đó phải là chỗ bật đèn báo, nhưng không phải. Cả khi anh lùi xe để nhường đường cho chiếc Container, thay vì nhìn gương chiếu hậu ở phía chính diện như bình thường, thì anh lại nhìn vào chiếc gương kế bên. Và khi anh lùi xe, đối với chiếc cần gạt phanh khẩn cấp ở bên cạnh, anh không hề quen với cấu tạo lắp đặt của nó, nên anh thực hiện rất gượng gạo.

Hít một hơi sâu, Emma lại bổ sung:

- Còn với anh - Emma nói với tên còn lại - Anh còn nhớ lúc lên xe chứ, anh đang ngồi ở phía bên phải của chiếc xe, nhưng thay vì mở cửa bên đó cho chúng tôi vào, thì anh lại bảo chúng tôi đi một vòng sang bên trái rồi mới vào bên trong. Nhưng cái gì cũng có nguyên nhân của nó cả...

Tên ngồi đằng sau rùng mình nuốt ực một cái.

- Anh không cho chúng tôi vào cửa đó, là vì ở đó có vết máu của đồng bọn các người. Trên người anh đã đủ thể loại áo tránh rét, vậy mà còn trùm thêm mền ở chân, mục đích là để che đi vết máu ở đó. Lúc tôi đi vòng ra sau, tôi còn thấy cốp xe động nhẹ, đó chính là đồng bọn của các người. Thật tội nghiệp hắn ta, chắc bây giờ hắn ta đang căn răng chịu đau ở trong cốp xe.

- Vậy... tại sao chúng vẫn cho chúng ta lên xe? Chúng làm vậy thì có ý gì chứ? - Ethan hỏi dồn dập.

- Những cái khác thì tôi không biết, nhưng cái này thì tôi chắc chắn với cậu. Cảnh sát đang truy lùng bọn chúng rất gắt gao. Nếu như bọn chúng lấy một chiếc xe sang trọng, rồi lại có thêm hai chàng trai và một cô gái, họ nhìn vào sẽ chỉ nghĩ rằng đây là một gia đình bình thường vừa đi du lịch về mà thôi. Còn trong trường hợp bất trắc, chúng sẽ lấy chúng ta làm con tin phục vụ cho mục đích tẩu thoát.

Hai tên cướp đang ở trong xe căng mắt lên biểu lộ sự kinh ngạc tột độ.

Nhưng rồi, hai con mắt kinh ngạc đó từ từ chuyển sang thâm hiểm...

- Hay lắm... - Tên ngồi sau xe bắt đầu lật mặt, hắn nhoẻn miệng cười.

Cả Luis và Ethan đều cảm nhận được mùi tử khí trên xe.

- Khá khen cho sự thông minh, nhạy bén của cô em. Nhưng đôi khi thông minh quá thì lại không tốt đâu... - Nói rồi, hắn ta rút ra một khẩu súng rồi dí vào bên đầu của Emma - Cái này gọi là phản ứng ngược!!!

- Chị... chị Emma!!! - Luis kinh hãi.

- Đừng... đừng làm hại chị ấy!!! - Ethan kêu to.

- Anh phải có lời khen cho em đấy em gái, em rất thông minh khi để ý đến những chi tiết nhỏ như thế. Thật quả là nhân tài hiếm có, và nhân tài như em thì sống để làm gì? Đối với cướp đường phố tụi anh, em là cái gai cần phải bị diệt trừ - Tên lái xe đắc ý.

- Này, cô em này cũng rất xinh đẹp đấy. Hay là... mình đem chúng đến một nơi vắng vẻ nào đó, rồi thủ tiêu hai tên này, còn em gái, thì mình đùa vui với em ấy một chút?

- Ý hay đấy!!! Cũng sắp đến ga Cozy rồi, triển khai đi! - Tên cầm lái bắt đầu dở giọng đểu giả. Hắn đóng cửa kính xe lại.

Nãy giờ, Emma chỉ im lặng với vẻ mặt bình tĩnh làm người ta phát bực, trong khi họng súng đang dí sát đầu mình, cái chết có thể tìm đến ngay và luôn nhưng cô vẫn giữ vẻ mặt như thế, bình thản, không sợ cái chết.

- Này em gái, trước khi đến ga Cozy "chơi" với tụi anh, anh muốn hỏi em một câu. Sao lúc nãy em không báo cho lũ cảnh sát kia biết đi? Nếu làm như vậy, thì Em và hai tên nhãi ranh này sẽ không cần phải chịu một kết cục bi thảm như vậy rồi - Tên đằng sau xe hỏi cô.

- Tôi cần gì phải làm vậy? Nếu như để trậm trễ mà lỡ mất việc quan trọng của tôi, thì thật sự không đáng. Tôi không cần phải nhờ đến cảnh sát để thoát thân làm gì cả. Còn việc bắt bọn cướp các người, thì tôi muốn làm lúc nào mà không được? - Emma chỉ nói với giọng điệu thản nhiên.

- Hay lắm, em đang dọa tụi anh hả? Để xem đến ga Cozy thì em còn có thể nói được như thế này nữa không? Hay lúc đó chỉ biết khóc lóc cầu xin?

Emma tĩnh tâm lại một lúc, sau đó, cô bắt đầu thực thi nhiệm vụ của mình. Nhanh chóng, cô dùng "Lạc phách" để khiến cho tên lái xe đổi hướng di chuyển sang khu đường quốc lộ đông đúc.

- Này!!! Tên kia, ngươi làm gì vậy? Lái sang khúc đường khi nãy, nhanh lên!!!

- Gọi hắn cũng vô ích - Emma hăm dọa - Hắn đã bị ta đoạt phách rồi.

- Chơi bời nãy giờ đủ lắm rồi đấy, giờ thì ta sẽ xử hết ba người các ngươi!!!

Vào khoảnh khắc hắn ta chuẩn bị bóp cò, Emma đã đi trước hắn một bước. Cô sử dụng ma lực "Vô Trú Niết Bàn" để dừng hành động của hắn.

- Sao... sao lại thế này? Thân thể... không cử động được!... Rốt cuộc... mày là ai vậy hả? - Tên đó kinh hoàng nhìn xuống dưới chân mình, rồi đưa con mắt kinh hoàng ấy sang chỗ Emma.

- Emma Waston, tôi là một thám tử.

- Cái... cái gì???

- Yên tâm, sắp đến phần của ngươi rồi đấy! - Emma không chần chờ thêm, cô tiếp tục dùng "Lạc phách" để khiến hắn bị tê liệt thần trí tạm thời. Tiếp theo, cô làm cho tên lái xe kia lái xe đến ga Cozy. Rồi ba người xuống xe ở đó.

- Báo cảnh sát đi - Emma nói với Luis.

Luis mau chóng lấy điện thoại ra để báo cảnh sát.

- Chị... có sao không vậy?

- Không sao cả, chúng ta rời khỏi đây trước đã! - Emma nói với hai cậu trợ lý của mình.

Ba người cùng nhau đi về phía nhà ga. Một cảm giác lạnh sống lưng kéo đến, Emma cảm thấy như có ai đó đang theo dõi mình, trực giác của cô gần như không bao giờ phán đoán sai, ga Cozy hiện giờ đang rất vắng, chắc chắn có kẻ đang theo dõi họ. Nhưng để làm gì?

Từ sau những thân cây của khu rừng trúc phía xa, có một ai đó đang quan sát bọn họ. Đúng hơn là quan sát Emma. Hắn ta mỉm cười nhẹ và từ từ lùi về đằng sau. Loang loáng mờ nhạt dần rồi biến mất.

Bạn đang đọc Tia chớp lục (Fiction 3) sáng tác bởi Hikari2028
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hikari2028
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.