Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người tiếp ca

Phiên bản Dịch · 1104 chữ

Thời gian 3 năm học đại học, bây giờ đã trôi qua 1/3, dựa theo lời nói của tiền bối đời trước, đó chính là sinh viên đại học đi ra ngoài tìm việc làm cực kì dễ dàng.

Nhưng sự thực ra sao thì chỉ có bản thân sinh viên mới biết, và lại như vậy lại nói cho chúng tôi, không phải bất kì một cái học sinh từ đại học đi ra đều gọi là sinh viên.

Kì tuyển sinh năm đó, trường học đã xuất ra khẩu hiệu "bao việc làm tại 500 xí nghiệp lớn", kết quả đến bây giờ, trường học lại nói không quan tâm, sự tình này làm tôi không biết làm thế nào để bàn giao với người nhà.

Vì vậy, tôi bây giờ phải trân trọng thời gian nhàn rỗi này để kiếm tiền, tạo nền tảng khi ra trường, kể cả lập nghiệp, tôi cũng phải nhanh hơn so với người khác một bước.

Thực ra tôi thân là sinh viên đại học cũng muốn tìm một phần công việc nhẹ nhàng đơn giản, bởi vì nói như nào thì học lực cũng không được tụt lùi.

"tạp hóa phố, tuyển 1 quản lý ca đêm, lương tháng 3500 tệ có tích phần trăm, tháng thu nhập 5000 không phải là mơ"

Nhìn thấy tờ quảng cáo dán trên cửa trường học, không biết bởi vì bản thân quá bức thiết tìm việc làm hay là bị mê hoặc bởi thù lao kếch xù như vậy mà để bản thân thần sai quỷ khiến gọi điện thoại qua.

Kết quả nhấc điện thoại là một người đàn ông có đầy đủ đặc điểm của người Đông Bắc, nghe nói tôi muốn ứng tuyển vào làm quản lý của tạp hóa phố, nói đúng một câu buổi tối tới phỏng vấn xong cúp máy luôn lại không để người khác nói một câu gì.

Nhìn điện thoại, ngẩng lên nhìn lại tờ giấy tuyển nhân viên ở cổng trường, sau đó tôi trực tiếp xé ra, nói thực ra, đãi ngộ tốt như vậy, tôi thực sự sợ người khác cướp mất.

Bởi vì sinh viên giống như tôi, trường học gom một cái cũng được một nắm.

Thu hết cáo thị tuyển nhân viên, tôi đi sang quán đồ ăn đối diện trường học, gọi một suất mì xào, lúc tôi ăn xong, trời đã gần tối rồi.

Đã đến lúc tôi dựa theo cáo thị tuyển nhân viên để tìm tới địa chỉ đó, cái địa điểm này cách trường học không xa, cũng chỉ cần ngồi mấy trạm xe bus, buổi tối cơ bản là người cũng ít đi nhiều rồi.

Sau khi xuống xe bus, trên đường phố không ít người đang đốt giấy,bởi vì sau 2 tháng nữa là đến rằm tháng bảy, đối với những ngày lễ như thế này tôi không tin tưởng lắm, tránh né những ngọn lửa đang cháy bùng, tôi hướng đi vào một cái ngõ hẻm, ở tận đầu con hẻm, trong đêm tối nổi bật ra ba chữ.

"Xin chào, tôi tới ứng tuyển!"

Nhìn qua một người đàn ông trung niên đang ngồi trên quầy hàng xem tiểu thuyết, tôi trực tiếp nói ra một câu "tôi tới ứng tuyển"

"Trưa nay bởi cãi nhau với thằng bạn, thế nên mới cúp máy của cậu, bây giờ cậu có mong muốn gì thì nói đi" ông chủ tiệm tạp hóa thu lại cuốn tiểu thuyết rồi nhìn tôi.

Thực ra đứng cùng một chỗ với người đàn ông bỉ ổi này tôi cũng rất là sợ hãi, nói cho cùng đây cũng là xã hội, đàn ông thật muốn phạm tội, vậy thì bất phân nam nữ rồi.

Sau khi tôi nói ra hết những mong muốn, người đàn ông bỉ ổi này gật gật đầu, "mong muốn này cũng không quá đáng, nhưng mà cậu cũng nhìn thấy rồi, bởi vì đây là khu ngoại ô, thế nên làm ăn buổi tối quan trọng tối thiểu cần phải có là gan to, gan của cậu đủ to không?"

"cậu cũng nhìn thấy rồi, buổi tối ở đây cơ bản là không có bao nhiêu người."

Nhìn thấy tôi đang do dự, ông chủ quán tạp hóa phố tiếp tục nói "nhưng mà cũng bởi vì như vậy, thế nên cái phúc lợi và đãi ngộ mới tốt như thế, thời gian làm việc của cậu là buổi tối, nếu như có người tới thì cậu bán hàng, nếu như không có người thì cậu đi ngủ, vả lại cậu nói cậu là sinh viên, bởi vậy đối với tiết học buổi sáng cũng không ảnh hưởng"

"ngoài ra, có nhìn thấy chiếc xe đỗ ở dưới đèn cao áp không? Cậu có thể dùng chiếc xe đó, nếu như buổi sáng tan ca lái xe đi ăn gì đó với bạn bè thì có biết bao sĩ diện? Và lại ngoài tiền lương mỗi ngày ra, cậu vẫn còn ba trăm tệ tiền ăn uống bồi bổ, nếu như làm tốt, tôi sẽ thăng chức cho cậu lên làm trưởng tiệm.

Nghe tới đây, tôi đều không dám tin tưởng đây là sự thật, có tiền có xe lại có cả tiền tiêu vặt, đây có thể so với công nhân viên thoải mái nhiều.

"hút điếu thuốc!"

Nhìn thấy ông chủ tiệm tạp hóa vứt tới một điếu thuốc, tôi trực tiếp bắt.

"đúng rồi, cậu tên là gì?"

"Tiêu Ngũ!"

"tên rất hay, cái tên Ngũ này rất hợp với cậu!"

"Rút cục có làm không, cho tôi một câu trả lời, nếu không làm thì cút nhanh"

Nghe tới đây, tôi trực tiếp mở mồm nói "làm", dù sao cái chuyện tốt này cũng không phải ai cũng gặp được

"làm, làm, làm!"

Nghe tôi nói "làm", ông chủ tiệm tạp hóa phố cười lên một tiếng he he, vốn ông ta tướng mạo rất xấu, cười như vậy lại càng xấu hơn, nhưng mà một khắc sau, tôi lại cảm thấy ông chủ này đang cười âm hiểm.

Nhìn qua ông chủ lấy ra một phần hợp đồng, tôi trực tiếp viết lên tên tuổi, tại lúc tôi đang xoát lại kỹ càng nội dung hợp đồng, đối phương trực tiếp giật đi.

"bắt đầu từ bây giờ, cậu chính người tiếp ca của tôi rồi"

Nhìn xem ông chủ tiệm tạp hóa phố lấy hợp đồng ra đốt, tôi lập tức khắc cảm thấy hoài nghi, tên này không phải là tên ngốc đấy chứ?

Bạn đang đọc Tiệm Tạp Hóa Hoàng Tuyền Phố (Dịch) của Vu Môn Lão Cửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LâmMòi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 102

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.