Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộc chiến trong rừng Hoán Vũ

Tiểu thuyết gốc · 1886 chữ

Sáng sớm, trời lạnh căm, những con đường ở Vũ Phố dần náo nhiệt, tiếng chuông lanh lảnh vang, tiếng người hô to tìm tổ đội dần xua tan đi cái lạnh. Mưa vẫn rơi như trút nước xuống những lớp nhà tồi tàn dựng trên vách đá, nối với nhau bởi những cây cầu, những lối nhỏ, chen giữa những cành cây rộng lớn. Những cành cây rộng vươn khắp và những dây leo mọc dại là đặc điểm rất riêng của Vũ Phố, đôi khi ta có thể lang thang trên những nhánh cây và tìm thấy một vài ngôi nhà được dựng cẩn thận, nơi người ta có thể nhàn nhã nằm nghỉ nhìn từ trên xuống khu rừng Hoán Vũ đầy bí hiểm. Giờ này trên những phòng trà dựng trên cành cây khá đông người, đó là những tổ đội sắp tiến vào rừng đang thưởng trà chờ đợi thời khắc khởi hành, dù sao rừng Hoán Vũ mỗi ngày đều thay đổi, không ai có thể ở lại qua đêm cũng như không ai muốn mạo hiểm vào rừng trong sáng sớm. Vậy mà lúc này sâu trong rừng Hoán Vũ lại có hai bóng người đang không ngừng di chuyển. Hai người nọ đều khoác áo dài tay nhưng đã sớm bị xé rách đi vài chỗ, để lộ ra hình xăm một con dao găm nhỏ trên vai trái. Đây đúng là ấn kí của hội Dạ Vũ - do con trai Nguyễn Phi của tộc trưởng Nguyễn tộc lập ra. Hai người này một cao một lùn, nhìn cả hai đều khá mệt mỏi, cước bộ cũng không vững. Mỗi lần cả hai di chuyển đều làm tán cây rung lên, từng đợt nước từ trên cây rào rào rơi xuống cùng những tiếng hú rùng rợn lúc xa lúc gần làm người nhỏ con tức giận đến mức chửi lên vài tiếng.

Người còn lại nghe thấy tiếng chửi cũng chỉ biết cười khổ. Cậu là Nguyễn Phúc Hoàng, một người anh em của Nguyễn Phi. Cậu, Nguyễn Phi cùng Nguyễn Trường rời khỏi tộc Nguyễn cũng được một năm, cả ba cùng lập ra Dạ Vũ Hội. Vốn suốt đời những tộc nhân họ Nguyễn đều chỉ quanh quẩn trong Vũ Phố thế nhưng đến đời họ lại nổi lên tính ngang tàng, bỏ ngoài tai tổ huấn cùng lời nói của những tộc nhân khác mà tập hợp người cùng chí hướng đến Thành Phố Bắc Ngọc lập nghiệp. Nào ngờ chưa được bao lâu đã xảy ra chuyện, đến lúc này bọn họ mới hiểu được ý nghĩa của tổ huấn nhưng mọi chuyện đã xảy ra thì dù hiểu cũng đã muộn. Cả hội đành phải mở đường máu mới có thể giúp bọn họ thoát ra, chạy vào rừng Hoán Vũ. Vốn hai người chỉ cần lợi dụng sự quen thuộc với khu rừng để trốn về tộc đưa tin nhưng trên đường lại gặp phải lũ quái thú, chúng hung hãn đuổi theo họ gần cả tháng nhưng vẫn không dứt ra được làm cả hai trong vội vàng nhất thời lạc mất phương hướng. May mắn hai người đều có chút am hiểu về khu rừng nên vẫn có thể duy trì đến giờ. Tuy nhiên chạy suốt một tháng, người Hoàng cũng đã ướt sủng, cậu rất mệt, bởi mặc dù họ rất mạnh nhưng lại đi liên tục mà không nghỉ ngơi mấy, pháp lực tiêu hao gần hết, thảo dược gom vội trên đường chạy cũng cung không đủ cầu. Cậu nhìn ra phía trước, chỉ có màu xanh đen của cây cối um tùm vô tận và tiếng róc rách chảy của một con suối gần đó. Cậu im lặng, cố lắng nghe thanh âm của khu rừng, dường như mỗi gốc cây đều là một sinh mệnh có trí tuệ, điều mà cậu lờ mờ cảm nhận được trong những tuần gần đây. Nhưng tiếng quái gào mỗi lúc lại gần thêm, hai người đều đang dần kiệt sức, có lẽ vượt qua được khúc sông phía trước sẽ cho họ thêm chút thời gian. Hoàng thở hổn hển, trong đôi mắt xanh hiện lên vẻ tươi cười, chợt lộ ra khí phách ngang tàng.

- Đi nào, chú Trường. Chúng ta sẽ băng qua khúc sông và đứng lại mai phục, nếu chú muốn thế.

- Được lắm, anh đừng lo, em sẽ ở lại cùng anh. Em cũng đang định nói với anh điều này, thay vì cứ chạy rồi chết dần chết mòn thì ở lại chiến một trận cho thống khoái - Trường cười to.

- Haha, tốt. Vậy anh với chú thi xem ai sẽ giết được nhiều con hơn nào - Hoàng cũng cười đáp lại rồi lần theo tiếng nước chảy, vội băng qua dòng suối, nước suối lạnh ngắt.

Dưới cơn mưa âm ỉ, cả hai núp vào trong những tàn lá bên kia sông. Bọn họ đã sống chung với thời tiết này từ bé nhưng chưa bao giờ cảm nhận được nỗi khó chịu của sự ướt sũng và cái lạnh của những ngày mưa kéo dài như lúc này. Nhưng cái cảm giác khó chịu ấy dần trôi đi, trước mắt các cậu là Vũ Phố với những mạo hiểm giả phong trần, những người thợ có nụ cười chất phát với lớp da trắng bệch của miền tây bắc mưa gió quanh năm, là không khí lúc nào cũng tươi mát và trong lành của Vũ Phố. Ừ, đây là những hình ảnh bình yên nhất trong kí ức, mình cũng sợ chết đấy - Hoàng nhủ thầm... Nhưng chưa kịp để họ suy nghĩ nhiều, bầy quái thú đã dần đuổi kịp, tiếng gào đã rõ mồn một. Trong ánh mắt xanh lục của Hoàng và Trường dần thu hồi đi vẻ tưởng niệm thay vào đó sát khí ngang tàng. Cả hai thu mình lại ép sát người vào tán cây, ngay cả hơi thở cũng biến mất.

Trong phút chốc chăm chú, hai người nhìn thấy lúc nhúc những hình thù đen tối, những cặp mắt sáng rực đang dần tiến tới. Trong lũ chúng có những con to béo, thân hình phủ bởi lớp lớp lông dày cũng có con gầy nhưng để lộ ra hàm răng và móng vuốt sắt nhọn. Và nghe một tiếng chói tai, cả đàn quái dừng lại trước con suối lộ ra ánh mắt cảnh giác, bắt đầu tản ra, nhưng cũng không lâu chúng tìm ra được khúc cạn và bắt đầu bì bõm lội qua sông. Vậy mà lũ quái còn có thể tìm ra được khúc cạn, hóa ra chúng có một con đầu đàn, có lẽ là con đã thét lên tiếng kêu kia. Hoàng và Trường đều cảm thấy quái lạ nhưng ai biết hết được còn điều gì kì quái trong khu rừng này?

Rồi bỗng dưng, một bóng người thấp bé từ trên cây lao xuống, đó là Trường, trên tay cậu cầm một thanh kiếm sáng lấp lánh, thanh kiếm quét ra, ba con quái gục xuống mất đầu. Đồng thời từ một nơi nào đó, Hoàng đang uốn cong cây cung, những mũi tên lao ra vun vút kèm theo ánh sáng phù phép , lại thêm ba con nữa bị gục.

"Ba con." Trường hô lên và tiếp tục chém ra những đường kiếm.

"Ba con à?" Hoàng hỏi. " Cũng ngang nhau thôi, anh cũng ba con rồi đấy."

Bị đánh bất ngờ khiến đội hình bầy quái trở nên tán loạn nhưng tiếng thét chói tai lại vang lên, lũ quái lại ùa đến sát Trường, gầm gừ và táp những cú mạnh, những con nhỏ hơn thì lén ra sau định tiếp cận nhưng bị mũi tên của Hoàng chặn lại. Trường chạy kịp và rút sang bên kia bờ sông nhưng mũi kiếm vẫn không ngừng chém ra từng luồng gió sắt bén chém đứt hết mọi thứ trên đường đi của nó. Mũi tên của Hoàng cũng không thua kém, chúng xuyên thấu từng con một và phát nổ sát thương cả những con chung quanh.

"Bao nhiêu con rồi." Hoàng hét lên.

"Haha, nhiều lắm, em cũng không đếm nổi nữa." Trường lại vung một đường kiếm.

"Tốt!" Hoàng nói.

Cả hai chiến đấu cũng khá lâu nhưng tiếng gầm gừ của bầy thú vẫn không dứt, chúng cứ như vô cùng vô tận mà tràn đến. Đúng lúc này một bóng đen khổng lồ từ trên trời lao xuống phun ra những làn khói độc vào chỗ Hoàng đang đứng, may mà cậu luôn cảnh giác nên tránh kịp khỏi làn khói. Bóng đen vung ra đôi cánh to và thét lên chói tai. Hóa ra con thủ lĩnh chính là nó, nãy giờ vẫn luôn trốn trên trời. Nhìn thấy con thủ lĩnh, Hoàng và Trường cảm thấy tuyệt vọng thật sự rồi, áo quần của Trường đã rách nát và dính đầy máu, cả hai đều rất mệt mỏi nay lại đến thêm một con quái mạnh mẽ, Trường cũng không thể ẩn nấp mà bắn cung trước mặt nó được. Tưởng chừng như cả hai sắp chết thì bỗng dưng máu huyết của hai người đều sôi trào, pháp lực dần hồi phục. Lũ quái dường như cũng bất ngờ trước biến cố này, chúng bỗng sững người lại. Trường và Hoàng vui mừng nắm chặt thời cơ, hét lên một tiến, Trường chém những đường kiếm khí vào con thủ lĩnh, Hoàng cũng lấy ra một lưỡi rìu xông vào và vung rìu lên người lũ quái đang ngây dại. Lũ quái chỉ ngơ ngác trong chốc lát rồi trong mắt lại hiện lên nét điên cuồng và hưng phấn như nhìn thấy mĩ vị khó tìm, chúng lại ùa lên tấn công. Về con thủ lĩnh, kiếm khí của Trường vậy mà bị nó vung đôi cánh chặn lại, tuy nhiên nó cũng thét lên một tiếng đau đớn rồi tức giận bay vút lên, lông vũ nhọn hoắt từ hai đôi cánh bay ra bắn về phía Trường. Vội vàng vung kiếm chặn được một đòn nguy hiểm, sau lừng Trường cũng đổ mồ hôi lạnh. Đúng lúc này, Hoàng tuy đang vung và quét những lười rìu trong đám thú nhưng chợt ngạc nhiên khi thấy từ xa có bóng người đi đến.

"Không lẽ có người có thể ở sâu trong rừng giờ này sao? Nhưng mình cũng vậy thôi nếu có người khác có lẽ cũng không lạ" Hoàng thầm nghĩ rồi dần lui về hướng người đó mà chạy tới. Trường thấy thế cũng hiểu ý, hai người vừa đánh vừa lùi mong tìm được sự hỗ trợ. Dù sao người có thể ở trong rừng giờ này thì cũng không tầm thường.

  • Lời tác giả: Trong truyện, mỗi địa điểm đều có một ý nghĩa riêng của nó, nên tui sẽ cố chăm chút tìm ý tưởng cho từng nơi riêng. Giống như Vũ Phố, nơi những lớp nhà tồi tàn trên vách đá, những cành cây thô to....
  • Mọi người ngủ ngon, chắc sắp tới vào học với phải tìm tài liệu để viết nên sẽ ra chương lâu hơn*
Bạn đang đọc Tiên Chủ sáng tác bởi removed_4yGjh3Cjd4
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi removed_4yGjh3Cjd4
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.