Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quá dễ

Phiên bản Dịch · 2009 chữ

Tác giả: Đả Nhãn

Dịch: Đỗ Gia Đại Thiếu

Âm Tiểu Cửu là một cô gái lương thiện, trước đó nàng không có kinh nghiệm thực chiến, lúc trước là nhờ vào dũng khí mà thắng được con trai của Trương Đồ Phu, không hề dùng kỹ xảo công kích, chỉ đơn giản đánh ngã đối phương. Thậm chí nàng còn không biết ý nghĩa của câu “Giả heo ăn thịt hổ”.

Nhưng.

Diệp Đồng lại hiểu được tinh tuý của câu nói này, hắn còn có thể vận dụng một cách nhuần nhuyễn.

Giả yếu để đánh úp kẻ địch.

Đây cũng là một kỹ năng sống.

Diệp Đồng cố ra vẻ do dự, lại có chút sợ hãi, hai chân run run lùi về phía sau, lớn tiếng nói: “Ta không dùng độc, nhưng ngươi không được hạ sát thủ. Bằng không, Đồng thiếu sẽ không để ngươi yên đâu.”

“Ồn ào…”

Bộ dáng cố ra vẻ trấn định của Diệp Đồng làm Trương Đồ Phu càng thêm vững tin, dù sao tu vi của Diệp Đồng cũng chỉ là luyện khí tầng một, thân thể trông lại ốm yếu, gã tự tin chỉ dùng bảy phần sức lực cũng có thể đập cho đối phương một trận nhừ tử.

“Hả?”

Trương Đồ Phu đánh một quyền về phía Diệp Đồng. Rõ ràng là không có đánh trúng Diệp Đồng, thế nhưng hắn lại ngã xuống.

Chuyện gì vậy?

Chẳng lẽ chưởng phong của mình mạnh đến mức đánh ngã nó?

Hắn ngây người trong chốc lát.

Tại thời điểm Trương Đồ Phu đánh quyền về phía Diệp Đồng, hắn liền thuận đà mà ngã theo, bàn tay chống xuống đất, thân hình vặn ngược lại, xoay người đá thẳng vào chân trái của Trương Đồ Phu làm gã ngã quỳ xuống dưới đất, hắn bật dậy, nện thẳng một quyền vào sau gáy Trương Đồ Phu.

“Hự…”

Trước mặt Trương Đồ Phu tối đen, lăn quay ra trên lôi đài.

Thừa dịp hắn bệnh, lấy mạng hắn.

Dựa vào kinh nghiệm phong phú đã từng thân kinh bách chiến của mình, Diệp Đồng lao đến chỗ Trương Đồ Phu, đạp liên tục vào mặt hắn không trượt phát nào, giống như du côn đánh nhau ngoài đường, trực tiếp đánh ngất Trương Đồ Phu.

Diệp Đồng phủi tay, không tấn công nữa.

Quá dễ, quá dễ dàng.

Chính hắn cũng không ngờ, chỉ hơi giả vờ chút, lại có thể giải quyết địch nhân dễ dàng, Trương Đồ Phu là luyện khí tam trọng thật sao?

Chung quanh lôi đài.

Mọi người hoá đá tập thể. Mặc dù những cường giả ở phía dưới biết Diệp Đồng cố ý ra vẻ yếu thế, nhưng không ai nghĩ đến cuộc chiến lại diễn ra như du côn đánh nhau ngoài đường thế này.

Sao lại dễ như vậy chứ?

Không thể tỷ thí như bình thường được sao?

Vô số ánh mắt nhìn Trương Đồ Phu bất đắc dĩ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hận không thể dựng hắn lên đánh nhau thêm lần nữa với Diệp Đồng.

Cách đó trăm thước.

Mục Thiên Lam nghẹn họng, nhìn chằm chằm cảnh tượng trên lôi đài, nội tâm nhộn nhạo. Thời điểm Diệp Đồng dùng độc, nàng đã bắt đầu để ý, vốn những chuyện như thế này không thể hấp dẫn được nàng, nhưng bởi có Diệp Đồng, nàng mới tĩnh tâm quan chiến. Thế nhưng, cứ đánh như vậy là xong rồi sao?

Công tử bột!

Mục Thiên Lam rủa thầm Trương Đồ Phu trong lòng.

“Công chúa, vào xe thôi.” Một thanh âm từ trong chiếc xe Kỳ Lân truyền ra.

Hai mắt Mục Thiên Lam sáng ngời, nhảy lên xe không chút do dự.

Trên lôi đài.

Nhìn vẻ mặt ngốc trệ của Đồng Khai Sơn, lãnh quang trong mắt Diệp Đồng loé lên, vui vẻ hỏi: “Đồng thiếu, ngươi tuyên bố kết quả được chưa?”

Đồng Khai Sơn lấy lại tinh thần, nhìn Trương Đồ Phu đang nằm như chó chết trên lôi đài, lại liếc sang nhìn Diệp Đồng, vẻ mặt phức tạp gật đầu, lớn tiếng nói: “Ta tuyên bố, Diệp Đồng thắng.”

Diệp Đồng ôm quyền, dưới cái nhìn chăm chú của đám người, bắt đầu lục lọi quần áo của Trương Đồ Phu, lấy ra một chồng ngân phiếu, đếm đủ bảy trăm lượng lấy đi, làu bàu: “Ngựa không lén ăn cỏ thì không mập, người không làm chuyện phi nghĩa thì không giàu. Các cụ nói cấm có sai. Không nghĩ đến lên lôi đài đánh nhau có thể phát tài. Một nghìn hai trăm Lam Ngân mua được rất nhiều dược liệu, có lẽ có thể luyện chế thêm một ít độc dược mạnh hơn nhỉ?”

Một nghìn hai trăm lượng Lam Ngân?

Luyện độc?

Chung quanh lôi đài có không ít người đang nổi tham niệm với ngân phiếu trên người Diệp Đồng, một số đang tìm cơ hội để giết người cướp của. Nhưng những lời nói của Diệp Đồng vừa rồi như một đòn cảnh cáo, dẹp bỏ suy nghĩ của không ít người. Dù tu vi thằng nhóc này không cao, nhưng nó lại biết chơi độc đấy!

Chẳng may…

Hắn có loại độc dược nào mạnh hơn, trọc vào hắn không phải là muốn chết sao!

Nhất thời, hơn một nửa số người đã buông tha cho ý đồ giết người cướp của, thậm chí còn nghĩ sau này phải hạn chế cách xa tiểu độc vật này một chút. Những kẻ am hiểu dùng độc, cũng không phải là người tốt lành gì cả.

Lát sau.

Diệp Đồng và Âm Tiểu Cửu rời đi.

Hắn biết thế giới này rất tàn khốc, vừa rồi mình có thể uy hiếp một số người, nhưng chim chết vì ăn người chết vì tài, vẫn có kẻ bí quá hoá liều, vì ngàn lượng Lam Ngân mà ra tay giết người.

“Diệp tử ca, chúng ta đi đâu bây giờ?” Âm Tiểu Cửu nhìn con đường quen thuộc trước mắt mà khó hiểu. Nếu như nàng nhớ không sai, hai khắc trước, hai người đã đi qua con đường này.

Ừ!

Mặc dù không biểu hiện ra mặt, nhưng trong lòng Diệp Đồng lại cười lạnh. Hắn cố ý đi hai vòng quanh là để phát hiện xem có ai bám theo mình không. Quả nhiên, vẫn có người muốn đoạt Lam Ngân của hắn.

“Đi Ôn Dược Trai.”

Không cắt đuôi được đối phương, Diệp Đồng cũng không muốn mất thời gian nữa, cùng Âm Tiểu Cửu rẽ sang một đường khác, vừa đến cửa Ôn Dược Trai, hắn đã nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Thường Ngũ.

“Diệp tiểu ca, lần này không dẫn khách quý đến đây nữa sao?” Thường Ngũ mặt cười nhưng trong lòng lại thất vọng. Gã biết thừa Diệp Đồng nghèo kiết xác.

Diệp Đồng lấy xập ngân phiếu ra, nói: “Ta mua Thiết Hoàn Thảo.”

Nhìn đống ngân phiếu trị giá đến cả nghìn lượng trong tay Diệp Đồng, Thường Ngũ kinh ngạc: “Không ngờ trong thời gian ngắn như vậy mà Diệp tiểu ca đã có đủ tiền rồi.”

Diệp Đồng nói lời đầy ẩn ý: “Khách quý từ Tử Phủ quận có rất nhiều Lam Ngân. Tiệm thuốc nào có thể đáp ứng nhu cầu của họ, tự nhiên tiền bạc không thành vấn đề.”

Lời này?

Thần sắc Thường Ngũ khẽ động, suy nghĩ lời nói của Diệp Đồng vài lần, lập tức hào sảng nói: “Diệp tiểu ca cũng là khách quý mà! Lần này ngươi tới mua hàng, chính là nể mặt Thường Ngũ ta. Thiết Hoàn Thảo giảm giá một thành cho ngươi.”

Nói xong, hắn liền dúi vào tay Diệp Đồng tám mươi lượng Lam Ngân.

“Hắc hắc…”

Diệp Đồng cười thầm, lộ vẻ thoả mãn, đáp: “Đã như vậy, lần sau nếu có khách quý, ta sẽ dẫn đến Ôn Dược Trai đầu tiên. Được rồi, lấy cho ta thêm Bách Độc Nấm và Huyết Luyện Thảo, năm tuổi càng cao càng tốt!”

“Diệp tiểu ca, Huyết Luyện Thảo hai mươi năm chỗ ta có rất nhiều. Còn Bách Độc Nấm, ta chỉ có hai cây ba trăm năm…”

“Ta mua!”

Diệp Đồng quả quyết nói.

Thường Ngũ trầm mặc một lát rồi đáp: “Hai cây Huyết Luyện Thảo giá hai trăm sáu mươi Lam Ngân, hay cây Bách Độc Nấm giá một nghìn một trăm Lam Ngân. Tổng cộng là một nghìn ba trăm sau mươi Lam Ngân. Ta lại giảm giá một thành cho ngươi nữa, vậy tổng cộng là một nghìn hai trăm hai mươi bốn Lam Ngân.”

Diệp Đồng nhăn mày, mặc dù hắn có đủ tiền trả, nhưng liệu có bị ép giá một lần nữa không?

Tiền bán tử quan được năm nghìn lượng, hắn đã giao cho dược nô hai nghìn lượng đi làm việc. Sau khi trừ đi tiền mua Thiết Hoàn Thảo, hắn vẫn còn hai nghín chín trăm sáu mươi lượng.

Thường Ngũ nhìn vẻ mặt Diệp Đồng, trong lòng khinh thường, vẻ tươi cươi trên mặt cũng mất đi, nói: “Diệp tiểu ca, giao tình là giao tình, sinh ý là sinh ý, không thể lẫn lộn. Ngươi mua hay không thì nói đi…”

“Hắn không mua thì để đấy, ta mua.”

Giọng nói từ ngoài cửa truyền vào, Đồng Khai Sơn chân bước chữ bát (八), khuôn mặt anh tuấn treo nụ cười ngạo nghễ bước đến.

Là gã?

Trong chớp mắt, Diệp Đồng đã biết hoá ra người theo dõi mình trên đường là Đồng Khai Sơn. Thằng nhóc này tính cách tham lam, chắc chắn không bỏ qua Lam Ngân trên người mình.

Đáng chết!

Trong nội tâm Diệp Đồng nảy ra sát ý với Đồng Khai Sơn, nhưng biểu hiện vẫn lạnh lùng như sương, nói: “Thường quản sự, hiện tại Lam Ngân trên người ta không đủ, chờ ta nửa canh giờ, ta về lấy tiền.”

Thường Ngũ biết rõ Đồng Khai Sơn là ai, nghe câu trả lời của Diệp Đồng, gã không do dự mà lắc đầu: “Nếu Đồng thiếu muốn mua, ta ưu tiên bán cho hắn, dù sao cũng chỉ có hai cây bách độc nấm ba trăm năm.”

Giọng Diệp Đồng trầm xuống: “Ta đến mua trước.”

Thường Ngũ đáp: “Nhưng ngươi không mang đủ Lam Ngân.”

Diệp Đồng cả giận, nhìn chằm chằm Thường Ngũ, sau đó cười lạnh: “Thường quản sự, mệnh ngươi hôm nay và ngày mai sẽ gặp phải tai hoạ thấy máu, ta đang nghĩ mua dược liệu xong sẽ giúp ngươi hoá giải, không nghĩ ngươi lại không trượng nghĩa đến vậy, ta cũng không xen vào việc này nữa. Ta đi, hi vọng ngươi tự giải quyết cho tốt.”

“Ngươi…”

Thường Ngũ không nghĩ tới, Diệp Đồng không mua được dược liệu lại còn nguyền rủa hắn. Nếu không phải vì Diệp Đồng còn có thể dẫn khách đến mua dược liệu, hắn thật muốn tát cho Diệp Đồng một cái.

“Cáo từ!”

Diệp Đồng kéo tay Âm Tiểu Cửu chuẩn bị rời khỏi Ôn Dược Trai.

Hai mắt Đồng Khai Sơn nheo lại, vươn tay chặn đường, cười cười nói: “Diệp thiếu chủ, hình như ngươi quên mất chuyện gì nhỉ? Dược liệu của ta bao giờ có?”

“Ngày mai.”

Diệp Đồng đáp mà không cần suy nghĩ.

Đồng Khai Sơn nhíu mày, nói tiếp: “Trên lôi đài hôm nay ta đã giúp ngươi, vậy mà ngươi lại còn muốn kéo dài đến ngày mai sao? Hôm nay phải có, nếu ngươi lãng phí thời gian của ta, kết cục sẽ không dễ chịu đâu.”

Hiện tại Diệp Đồng vẫn chưa muốn cùng Đồng Khai Sơn vạch mặt, nhất là thời điểm này lại có người ngoài, hắn lạnh nhạt đáp: “Tối nay ngươi đến Trân Dược Phường lấy đi.”

Đồng Khai Sơn nghĩ một lát, đáp lại: “Vậy số lượng phải tăng gấp bốn.”

Bạn đang đọc Tiên Cung (dịch) của Đả nhãn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐỗGiaĐạiiThiếu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.