Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiên Ngoại Gia Cát Uyên 9

Phiên bản Dịch · 962 chữ

Ánh nhìn của Gia Cát Uyên chuyển từ bến tàu sang bức tường rêu xanh đầy dây leo hòa quyện với non xanh nước biếc xung quanh. Kết hợp với sương mỏng hôm nay, giống như cảnh trong tranh.

Khoảng cách dần được kéo gần, Gia Cát Uyên nhìn thấy nhiều chi tiết hơn, nhà tháp nguy nga trên tường thành và các con thú điêu khắc mang hương sắc cổ xưa trên tường thành, còn có lá cờ trên tường thành.

“Oa, đây là Bạch Hạ Thành ư!”

Gia Cát Uyên kinh ngạc nói, từ lúc hiểu chuyện đến bây giờ, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy thành trì lớn như vậy.

Khi hắn lên bến tàu, lập tức vác sọt trúc sau lưng chạy về phía tường thành khổng lồ đó.

Qua cổng thành, một cảnh sắc phồn hoa ập vào mắt, bên đường dòng người qua lại như con thoi, ngoại trừ cửa hàng hai bên, còn có các hàng quán sạp hàng nhỏ hỗn loạn xếp bên đường.

Đối với Gia Cát Uyên chưa từng nhìn thấy nhiều người như này mà nói, đôi mắt vốn không thích ứng nổi.

Hắn không ngừng quan sát, cũng dần tìm hiểu được một vài chân thực của sự vật trên sách của mình.

Mùi hương khói bay qua thu hút Gia Cát Uyên nhìn sang điện thờ trong nhà bên trái, một tượng thần đầu rắn mặc giáp ngọc trắng, đứng phía sau pháo hoa đung đưa, trông vô cùng thần bí.

Có một thần vị đen xì đặt trước mặt thần tượng, bên trên viết bảy chữ cuồng thảo, bài vị đại tướng quân Ngọc Lê.

Hai bà cô đang quỳ trước thần vị, miệng vừa niệm đọc, vừa lắc thẻ trúc trong ống trúc trong tay.

“Ừm, dân chúng Bạch Hạ Thành còn tin vào những cái này sao? Trên sách nói đã không còn ai tin nữa rồi mà? Phu tử nói đúng thật, quả nhiên đọc hàng ngàn cuốn sách cũng không bằng đi ngàn dặm đường.”

Gia Cát Uyên tiếp tục đi về phía trước, gặp được nơi nào thấy có hứng thú còn thỉnh thoảng đứng lại xem, vẻ đặc sắc của thế giới bên ngoài khiến hắn hối hận mình không đến sớm vài năm.

Vừa đi vừa ngắm, khi Gia Cát Uyên định thần lại, thì phát hiện mặt trời treo trên bầu trời đã lơ lửng trên tường thành rồi.

“Hỏng rồi hỏng rồi, quên mất việc chính rồi.”

Gia Cát Uyên đổ hết đậu phụ bọc trong lá trong tay vào miệng mình, nhai nhồm nhoàm chạy về phía Minh Luân Đường.

Đi dạo cả nửa ngày, thực ra hắn sớm đã hỏi thăm được Minh Luân Đường ở đâu, chỉ là Gia Cát Uyên cảm thấy vẫn có thời gian, nên dạo chơi trước rồi tính.

Chỉ là không ngờ, thời gian lại trôi nhanh như vậy.

Hoàng hôn giáng xuống, tường thành Bạch Hạ Thành cùng với chút ánh nắng chiếu xuống dần trở nên ảm đạm, cuối cùng Gia Cát Uyên đã đến Minh Luân Đường trước khi sắc trời tối hoàn toàn.

Đúng lúc cổng lớn cót két ầm ầm đóng lại, tay của Gia Cát Uyên đập mạnh lên tấm đồng tròn ở cửa lớn.

“Đợi đã!”

Khi hộ viện đóng cửa nghi hoặc kéo mở cửa, thì thấy một thiếu niên dung mạo tuấn tú hai tay chống đầu gối, thở hổn hển không ra hơi.

“Ngày mai rồi đến, đã hết giờ rồi.”

Hộ viện nói với thái độ cứng rắn, rồi định đóng cửa lại.

“Vị đại ca này, đừng mà! Sắp đến giờ giới nghiêm rồi, phu tử của ta có giao tình cũ với Vương Trường Tự của Minh Luân Đường, xin các ngươi linh hoạt châm chước.”

Gia Cát Uyên nói xong, vội vàng lấy thư của phu tử mình cho mình từ trong sọt trúc ra, mau chóng đưa qua.

Hộ viện nhận lấy thư, chần chừ nhìn hai cái, sau đó lại nhìn Gia Cát Uyên.

Cổng lớn phập một tiếng đóng lại lần nữa.

Gia Cát Uyên dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, thở dài một tiếng, hắn ngẩng đầu nhìn bức hoành khổng lồ của Minh Luân Đường trên đỉnh đầu một cái, thầm nhủ trong lòng:

“Sau này ta thực sự phải xin học ở đây sao?”

Nhìn trái phải không có người, hắn lén lút nhìn trộm qua khe cửa.

Qua khe cửa là một tòa nhà hùng vĩ, các góc mái hiên tinh tế cân đối, có thể thấy rõ ràng hàng cột và bức tường, xung quanh tòa nhà trồng không ít trúc kiếm, vang lên xào xạc cùng với làn gió nhẹ thổi qua.

“Khụ!”

Tiếng ho nhẹ phía sau dọa Gia Cát Uyên sợ giật mình, hắn vội vàng quay người, thì thấy một ông lão búi tóc mặc áo dài trắng đen, cau chặt mày nhìn chằm chằm mình.

Nói thật, người này trông tướng mạo vô cùng bình thường, mắt còn không sáng bằng ông lão trên thuyền mộc, nhưng hắn đôi mắt hắn tỏa ra hào quang, khiến ngươi ta không dám nhìn thẳng.

“Cậu nhóc, gia sư của ngươi có giao tình cũ với Vương Trường Tự?”

“Ừm?”

Gia Cát Uyên ngạc nhiên nhìn cổng lớn đóng chặt một cái, rồi lại nhìn ông lão trước mặt, vội vàng đứng lên hành lễ với hắn.

Gia Cát Uyên còn chưa lên tiếng, một câu nói của đối phương khiến hắn không thốt ra lời.

“Tiền bối Vương Trường Tự qua đời một trăm năm rồi, gia sư của ngươi thực sự có giao tình với tiền bối Vương Trường Tự chứ?”

Bạn đang đọc Tiên Đạo Quỷ Dị (Bản dịch) của Hỗ Vĩ Bút
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.