Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiên Ngoại Gia Cát Uyên 11

Phiên bản Dịch · 1050 chữ

“Hừ.”

Ông lão còn muốn nói gì, nhưng bị người khác cắt ngang.

“Ây dà, được rồi được rồi, nghịch tiên thuận nhân của tiền bối Vương Trường Tự đã nói kẻ ngày không vấn đề, thì tám phần không vấn đề. Sư thúc đến xem chữ đi.”

Người thanh niên tên Vũ Đình đó lại lên tiếng.

Giọng của hắn không giống như tương mạo của hắn, ngược lại vô cùng vang sáng hào sảng.

Ông lão và người thanh niên vây quanh chữ xanh đó lẩm bẩm một hồi, ngược lại mặc kệ Gia Cát Uyên ở một bên.

“Ta thực sự không tìm nhầm nơi sao? Nơi mà phu tử nói là nơi này sao? Sao cứ cảm thấy không đúng?”

Gia Cát Uyên nhìn ra bên ngoài phòng không biết đèn sáng lên trở lại từ lúc nào, trong lòng thầm nói.

“Chắc không sai chứ? Họ đều mọc ba cánh tay đấy.”

Gia Cát Uyên nhìn vào trong lại lần nữa, thì phát hiện cánh tay mọc thêm ra của đối phương đã biến mất.

Gia Cát Uyên phàn nàn trong lòng đi đi lại lại trong phòng, nhìn hòn đá kỳ lạ trên tủ trúc, nhìn bức tranh trên tường, điều này khác với ý chí lý tưởng khi hắn rời khỏi thôn.

“Vũ Đình, tối nay ngươi canh chừng trên nhóc này, ta đi mới sư phụ đến xem.”

Cùng với ông lão dùng tay áo vung lên chữ xanh đó, bốn hàng chữ xanh đó bay ra khỏi giấy rơi vào trong tay áo.

Ông lão dường như chẳng thèm để ý đến Gia Cát Uyên, lạnh lùng đi ra ngoài phòng.

Gia Cát Uyên muốn nói rồi lại ngừng, quay người sang người thanh niên tên Vũ Đình bất đắc dĩ chắp tay.

“Hay là ngươi mở cửa, thả ta ra đi? Ta đi tìm chỗ khác.”

“Ầy, không sao không sao. Tư Cung sư thúc là như vậy.”

So với thái độ của ông lão đó, người thanh niên tên Vũ Đình tỏ ra thân thiện không ít.

“Tối nay ngươi ở lại chỗ ta đi, ngày mai rồi tính, đúng rồi, cậu nhóc, ngươi tên là gì?”

“Ta là Gia Cát Uyên, phu tử đặt tên cho ta từ ngày nhặt được ta.”

“Hân hạnh, Gia Cát tiểu đệ, tiểu sinh Lý Cẩm Thư, tự Vũ Đình, đừng lo lắng, tiền bối Vương Trường Tự là Đại Nho, vẫn phải nể mặt hắn, ngày mai có thể cho ngươi nhập học, sau này ngươi cũng là đệ tử của Minh Luân Đường rồi.”

Gia Cát Uyên bắt chuyện với người thanh niên tên Lý Cẩm Thư đó, cảm giác thấp thỏm trong lòng dần giảm xuống.

Xem ra mình không tìm nhầm chỗ, chỉ là ông lão vừa nãy vô cùng hà khắc thôi.

Nói chuyện thêm một lúc, Gia Cát Uyên đi cả một ngày đường đã mệt, sau khi hỏi Lý Cẩm Thư chỗ ngủ, liền định đi nghỉ ngơ.

Gia Cát Uyên vừa đi, Lý Cẩm Thư bắt đầu cầm bút tiếp tục viết.

Gia Cát Uyên đi đến cửa hiếu kỳ nhìn từ xa.

“Bướm trắng vỗ cánh rung đài hoa, chuồn chuồn chạm nước ngửi phòng hoa.”

“Ầy…”

Đạo bào màu đỏ to rộng bay qua rừng cây ở Nam Bình như đám mây đỏ.

Nhìn có vẻ bay rất chậm, nhưng tốc độ lại cực nhanh.

Rất nhanh đạo bào đó dừng trước một sơn động, trên sơn động treo một bức hoành, viết ba chữ mạnh mẽ có lực, Thanh Phong Quan.

Huyền Tẫn ngắm thật kỹ chữ đó một lúc, trực tiếp đi vào trong.

Hai đạo sĩ Trường Minh, Trường Nhân vác kiếm canh giữ ở cửa, nhưng họ như bị mù, hoàn toàn không chú ý đến Huyền Tẫn đi vào.

Men theo hang động dốc đứng, Huyền Tẫn không ngừng đi vào trong, đột nhiên nàng dừng lại, các con ngươi chi chít sáng lên từ các chỗ trong đạo bào.

Dưới ánh nhìn mắt kép tầng tầng lớp lớp như ruồi nhặng, Huyền Tẫn thấy Du lão gia chui ra từ trong vách đá.

Du lão gia dường như đang giám sát, nhưng cùng với con mắt toàn thân Huyền Tẫn nhanh chóng thu lại, đối phương như bị một luồng lực kéo giật, bị hút vào trong ống tay áo bên trái của đạo bào, rồi lại đẩy ra từ trong tay áo bên phải. Các đường xiên trên người lập tức trở nên mềm mại hơn không ít.

Giải quyết xong những thứ không quan trọng này, Huyền Tẫn tiếp tục đi vào trong.

Rất nhanh trong phòng vật liệu, nàng thấy Lý Hỏa Vượng.

“Hắn là cái thá gì! Hắn chẳng là cái thá gì cả!”

Giọng của Lý Hỏa Vượng làm tất cả mọi người trong phòng chấn hãi, hắn lại dám nói Đan Dương Tử chẳng là cái thá gì.

Thấy khuôn mặt đó, Huyền Tẫn có cảm giác vừa xa lạ vừa thân thuộc, dù sao cũng đã qua hơn hai trăm năm kể từ khi mình từ Bạch Ngọc Kinh rơi xuống.

Cảnh tượng lại thay đổi lần nữa, Lý Hỏa Vượng quỳ dưới đất.

“Tại sao! Tại sao ta đã đến nơi này rồi! Bệnh này vẫn không buông tha cho ta!”

Thấy đối phương tuyệt vọng quỳ dưới đất, trong lòng Huyền Tẫn không có chút dao động, dù sao nàng đã không phải là Lý Tuế ban đầu, mà là Huyền Tẫn của Ti Thiên Giám hiện tại.

Bây giờ nàng không phải là con người, thậm chí cũng chẳng phải là tà tông, vì đồng hóa quá nhiều, thậm chí tư tưởng và cảm nhận bên ngoài của nàng cũng không phải đồng nhất, mà là trời đầy sao hỗn loạn không trật tự.

Phương pháp tư duy này đối với con người mà nói, đương nhiên vô cùng hỗn loạn, nhưng nàng lại thích ứng rất thuận buồm xuôi gió, dù sao bây giờ Huyền Tẫn đã có ba trăm mười hai cái đầu sử dụng.

Đợi khi Huyền Tẫn tập trung sức chú ý lần nữa, nàng phát hiện Lý Hỏa Vượng đã đến trong Am An Từ của những ni cô bẩn.

Bạn đang đọc Tiên Đạo Quỷ Dị (Bản dịch) của Hỗ Vĩ Bút
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.