Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bia Đỡ Đạn

Tiểu thuyết gốc · 1968 chữ

Nhưng vào lúc này, âm thanh của một người thanh niên từ phía sau truyền đến.

-Liên. Em nói cho anh biết, thằng này là ai?

-Anh ta là bạn trai của tôi. Anh hỏi làm gì. Làm ơn đừng có làm phiền tụi tui ân ái có được không.

Không im lặng nhìn xem hai người này muốn diễn trò gì. Cô gái giữ chặt tay Không, nhìn chằm chằm tên kia quát, Sau đó lại lắc lắc cái tay của Không rồi nủng nịu nói:

-Ông xã. Tụi mình đi uống trà sữa đi. Ở đây phiền chết đi được.

Tên thanh niên vô cùng tức giận quát lên:

-Thằng kia, mày chán sống rồi sao mà dám giành Liên của tao.

Không không có trả lời hắn mà nhỏ giọng nói vào tai Liên: “Cô muốn làm gì?”.

Nghe Không nói, sắc mặt Liên tái mét. Con bé tức giận trừng Không nhưng cũng không có buông tay ra mà kề sát tai nó nói: “Anh có thể giúp tôi đuổi tên khốn đó không?”.

Liên chuẩn bị kề sát tai nó để trả lời thì bị thanh niên kia cắt ngang.

-Con bà nó. Còn dám ôm ấp tình tứ trước mặt tao. Thằng kia, nhìn mày chắc là sinh viên đúng không? Còn cái gì đại học Khoa Học Tự Nhiên. Nếu như mày chia tay Liên, tao cho mày hai chục triệu tiền bồi thường. Thế nào?

Lúc này cũng đã có kha khá người vậy xem. Nhìn thấy bộ dáng mập mờ của Không và Liên làm cho họ cũng rất hiếu kì. Thêm nữa, cô gái xinh đẹp, quần áo thì sang trọng đắc tiền, còn người nam thì bình thường, lại ốm nhom, quần áo thì là đồng phục thể dục của trường Khoa Học Tự Nhiên làm người ta liên tưởng ngay đến câu “Bông hoa lài cắm bãi cức trâu”.

Ai cũng xì xào bàn tán, chỉ chỉ trỏ trỏ làm cho cô bé Liên cũng có chút bực mình. Cô đứng dậy, nắm tay Không kéo đi. Mặc kệ người ta bàn tán và tên thanh niên kia khiêu khích. Nhưng mà cho dù cô dùng lực thế nào cũng không thể kéo nhút nhít được thanh niên ốm nhom như cây sậy đi được.

Không ngồi bất động trên ghế. Hai mắt có thần quét qua xung quanh. Tất cả những người đang cầm điện thoại quay phim đều tự động ném chúng xuống hồ Bán Nguyệt làm thức ăn cho cá. Sau đó, nó nhìn chằm chằm tên thanh niên làm cho hắn liên tục lui về phía sau. Rồi quay sang nhìn Liên khiến cô chột dạ, bất giác bỏ tay của mình ra.

-Thôi đủ rồi. Tôi nói hai cô cậu. Rãnh rỗi không có việc gì làm có đúng không? Một người thì lôi tôi ra làm bia đỡ đạn. Một người thì chỉ chỏ xỉ vả tôi, anh tưởng hai chục triệu của anh to lắm à, to như cái bánh xe bò luôn đó. Còn có mấy người nữa, rãnh quá há. Bộ tôi ăn hết của ông nội mấy người để lại hay sao mà xỉ vả tôi. Nói cho mà biết, đừng có chọc tôi điên lên. Tôi mà điên lên rồi đến cái nền nhà mấy người cũng không giữ được đâu.

Nói rồi, nó đứng dậy bỏ đi với sự kinh ngạc của tất cả mọi người. Sau đó từng tiếng chửi rủa vang lên sau lưng, nhưng mà Không đã không thèm quan tâm đến họ nữa.

Cô bé Liên mặc dù bị chửi đến sửng sờ nhưng sau khi trấn tĩnh lại thì lại chạy theo sau lưng Không. Còn tên thanh niên thì tức giận bỏ đi.

-Anh gì ơi. Cho em xin lỗi chuyện ban nãy nha.

Không không trả lời cô bé mà vẫn tiếp tục đi về phía trước. Liên bám theo không bỏ.

-Em thật sự xin lỗi mà. Tại vì tên Tài đó quá đáng ghét. Cứ bám riết lấy em nên mới ra hạ sách này.

Không đi vào một cửa hàng gần đó mua một ly cà phê, rồi nhìn cô bé Liên đang có gương mặt đang tỏ ra rất là oan uổng, đáng thương nói.

-Tại sao nhiều người như vậy mà em lại chọn anh là bia đỡ đạn.

-Thì tại vì có một mình anh là đi một mình thôi. Những người khác không quá lớn tuổi thì cũng có đôi, có cặp hết rồi. Chả lẽ em lại đi ôm một ông chú bốn chục tuổi hay sao?

Câu nói của Liên làm cho Không cứng họng rồi. Nó nhìn lại đoạn đường ven hồ Bán Nguyệt, chín phần là đi cặp hoặc là đi nhóm với nhau. Chỉ có một phần là đi một mình nhưng cũng là người lớn tuổi hoặc mấy chị gái mà thôi. Nó không khỏi cứng họng đỏ mặt.

Thấy cái bộ dạng lúng túng của Không, Liên cười đùa nói:

-Em còn chưa biết anh tên gì đây?

-Anh tên Không? Còn em?

Liên tròn xoe mắt nhìn Không, nghi ngờ hỏi lại:

-Anh nói anh tên gì cơ?

-Không. Tên của anh là Không.

-Đừng nói với em anh tên là Tôn Ngộ Không nha?

Cô bé cười vui vẻ trêu đùa. Không gãi gãi đầu nói:

-Anh họ Nguyễn, tên Không. Nguyễn Không chứ không phải Tôn Ngộ Không.

Cô bé cười khúc khích nói:

-Em biết. Nếu anh là Tôn Ngộ Không thì chắc đã theo Đường Tăng đi thỉnh kinh rồi còn đâu.

-Vậy còn em, tên là gì vậy?

-Em tên Trần Thị Tuyết Liên. Anh Không không có người yêu hay sao ra đây có một mình vậy?

-Tạm thời anh còn chưa có. Còn em sao ra đây có một mình vậy?

Sau đó Liên kể cho Không nghe chuyện hôm nay. Thật ra lúc đầu Liên đi cùng với cô bạn của mình, nhưng mà giữa đường không hiểu vì sao đi đâu mất rồi. Sau đó thì tên thanh niên tên Tài lúc nãy xuất hiện, hắn là con của đối tác làm ăn của ba Liên. Gặp mặt mấy lần liền đeo bám con bé không buông. Hôm nay gặp mặt liền bám theo làm cô rất phiền nên mới có sự tình hôm nay.

-Cũng trễ rồi. Em gọi cho bạn mình xem có liên lạc được không? Nếu không thì anh đưa em về?

-Dạ.

Nói rồi, Liên cầm điện thoại của mình ra ấn số gọi đi. Nhưng thực chất con bé chỉ giả vờ gọi không được mà thôi.

-Không có liên lạc được. Chắc là điện thoại bạn em hết pin rồi.

-Vậy để anh đưa em về đi. Con gái đi một mình ban đêm nguy hiểm lắm.

-Dạ. Cám ơn anh.

-Địa chỉ nhà em ở đâu?

Thì ra nhà cô bé cũng ở trong khu Phú Mỹ Hưng mà thôi nên hai người vừa tán gẫu vừa đi bộ về nhà.

Sau khi đi được một đoạn đến chỗ vắng người, không có camera quan sát. Hai người bị một đám thanh niên chặn lại. Tên nào tên nấy cầm theo gậy gọc.

Không nói một lời nào, cả đám hơn mười người xông vào đánh Không tới tấp. Nhưng mà đám rác rưởi trước mắt còn không có bằng được đám du côn đàn em của tên Dũng Xa Lộ thì làm sao chạm được vào người Không. Nó nhanh chóng hạ đo ván từng tên một dưới ánh mắt toả sáng, hâm mộ của Liên.

-Là ai sai tụi mày đánh tao hả?

Cuối cùng túm đầu một tên trong số đó tra hỏi. Tên này run cầm cập nào dám giấu giếm chuyện gì.

-Dạ là anh Tài sai tụi em đến đây chặn đường đánh tên nhóc ... không là đánh đại ca. Sau đó bắt cóc chị Liên về cho hắn.

-Anh Tài là người nào?

Nghe được tên này nói, trên khuôn mặt đáng yêu của Liên hiện ra một chút tức giận nói.

-Là cái tên bám đuôi em bị anh đuổi đi ban nãy chứ còn ai vô đây nữa.

Không giờ mới nhớ ra là Liên có nói qua thằng đó tên Tài. Cho nên nó liếc mắt nhìn tên côn đồ hỏi:

-Mau nói cho tao biết thằng Tài bây giờ đang ở đâu? Nếu không thì đừng có trách.

Căn bản không cần hù doạ tên này cũng sợ mất mật rồi. Hắn vội vàng trả lời:

-Dạ em cũng không biết nữa. Nhưng mà em có nghe đại ca em nói, bắt được chị Liên xong mang đến biệt thự số XXX Hưng Vượng 2.

Vừa nói xong thì một bàn tay vỗ vào sau gáy làm cho hắn hôn mê bất tỉnh. Sau đó, Không lấy dây thừng mà bọn chúng mang theo trói cả đám thành một đoàn bánh tét. Tịch thu toàn bộ tài sản của bọn chúng ném vào nhẫn chứa đồ.

-Đi thôi. Anh đưa em về nhà.

Liên đồng ý một tiếng rồi chạy đến ôm lấy cánh tay của Không. Không lâu sau đó đã về đến nhà của Liên. Từ bên ngoài nhìn vào thì cũng là gia đình giàu có. Không không tiện ở lâu, sau khi trao đổi số điện thoại và facebook của nhau thì liền chào tạm biệt rồi chuẩn bị rời đi.

Trước khi trở vào nhà, Liên cũng kịp thời tặng cho Không một nụ hôn lên má rồi đỏ mặt chạy đi. Không nhìn theo bóng lưng con bé cười cười rồi quay lưng trở về nhà của mình.

“Cái thằng Tài này đúng là chán sống mà. Dám cho người đánh mình. Trước sau gì cũng cho hắn một bài học mới được. Nhưng trước mắt mình cần tìm hiểu kỹ hơn về không gian thần bí kia và còn cả tu luyện nữa. Mình cảm nhận được sắp có chuyện lớn sảy ra rồi”. Nghĩ như vậy nên Không không vội đi tìm tên Tài phiền phức mà trở về nhà tu luyện một lúc rồi đi ngủ sớm để xem có thể trở vào không gian kia không.

Sau khi tu luyện xong, Không tắm rửa rồi lên giường đi ngủ. Quả nhiên là không ngoài dự đoán, sau khi tiến vào giấc ngủ cũng là lúc linh hồn của nó xuất hiện ở bên trong không gian thần bí kia. Nhưng lần này lại khác một chút so với lần trước chính là ở phía trước bức tượng Hoàng Kim Thánh Long có một hư ảnh bóng người đang vô cùng uể oải ngồi ở đó.

Linh hồn Không vừa mới xuất hiện thì hư ảnh tức giận gầm lên:

-Con bà nó. Tên tiểu tử nhà ngươi cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi sao? Hại bổn Tiên Đế ngồi chờ ngươi cả ngày trời. Ngươi có biết chưa từng có ai dám để cho bổn Tiên Đế chờ như vậy hay không?

Vừa xuất hiện lại, chưa kịp nhìn ngó xung quanh đã bị người hét vào tai mà chửi làm cho Không có chút choáng váng. Sau khi trấn tĩnh lại nó nhìn thấy một hư ảnh mơ hồ trước mắt làm cho nó giật nảy. “Con bà nó. Chả lẽ mình gặp ma hay sao”. Trong lòng hoang mang tột độ, nó liên tục lùi về phía sau vừa nói:

-Ta cảnh cáo ngươi. Ta biết võ công. Cho dù ngươi là ma thì ta cũng không sợ ngươi đâu.

Vừa lui về phía sau nó vừa thủ thế tạo Long Quang Hộ Thuẫn rồi trốn ở phía sau.

-Hết Chương-

Bạn đang đọc Tiên Đế Trẻ Trâu sáng tác bởi lacthuakhong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lacthuakhong
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 199

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.