Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cướp Đi Long Nhãn

Tiểu thuyết gốc · 2030 chữ

Mặc dù không làm cho quái vật bị thương nặng, nhưng số lượng bom đạn khổng lồ lại ngăn được bước tiến của hắn. Mấy trăm quân Đặc công hợp tác chiến vô cùng nhuần nhuyễn làm cho tên quái vật tối tăm mặt mũi.

Nhưng suy cho cùng vũ khí nóng cũng không tạo ra được tổn thương cho tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh. Huống hồ đây còn là yêu quái có phòng ngự phi thường cao.

Nó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, sử dụng ra chân khí hộ thể, chăn hết toàn bộ công kích từ đạn bom. Một chân giẫm mạnh, hắn phóng đi như một quả đạn pháo về phía bộ đội Đặc công. Thế đi quá nhanh tạo tên âm thanh ầm ầm như một đàn voi đang đến.

Lúc này đây, có một cái bóng đen từ bên trong quân đội đặc chủng lao ra ngăn cản bước tiến của tên quái vật. Người này là người của nhà họ Đào tên là Đào Tiến bốn mươi hai tuổi, đang là Thiếu Tướng chỉ huy bộ đội Đặc công Lữ đoàn 476.

Hai quyền đối nhau vậy mà cả hai đều cùng lùi về mấy bước. Tên quái vật ngạc nhiên nhìn thấy người trung niên đối diện. Hắn khàn khàn cất giọng nói:

-Kim Cương Phục Ma quyền… Ngươi là người của Thiên Long Tự?

Nhưng mà người đối diện làm sao hiểu được là hắn đang nói gì bởi vì hắn dùng là tiếng Hoa từ thời nhà Tống. Phải nhờ đến một người phiên dịch thì Thiếu tướng Tiến mới hiểu được tên quái vật đang nói gì. Ông ta cũng không ngờ tên quái vật này còn biết đến môn phái của mình nên nhìn chắm chằm hắn rồi hỏi:

-Ngươi là thứ gì?

Sau khi người phiên dịch dịch lại lời nói của Thiếu tướng Tiến, tên quái vật có chút suy nghĩ nói:

-Ta là ai? Ta là ai… Lý Thường Kiệt là ai? A… A… A…

Không biết có phải do bị nhốt ở trong Tam Sinh Tháp quá lâu hay không mà tên này hoàn toàn không nhớ ra mình là ai. Trong đầu hắn ngoài điên cuồng giết chóc và tu luyện ma công ra thì chỉ có một cái tên Lý Thường Kiệt. Sau khi nói ra cái tên này, đầu óc hắn ong ong, máu huyết sôi trào làm cho đầu hắn vô cùng đau đớn. Hắn liên tục ôm đầu gào lên điên cuồng.

Thiếu tướng Tiến thừa cơ lao đến, một chưởng vỗ lên người của hắn:

-Kim Cang Chưởng.

Một chưởng đánh ra như ngàn cân đá lớn đập vào người tên quái vật, đánh hắn văng trở vào toà nhà đấu giá. Thiếu tướng Tiến tiếp tục truy kích vào trong. Từng quyền từng quyền nện trên người tên quái vật.

Nhưng tên quái vật chỉ chăm chăm ôm đầu gào lớn, còn quyền của Thiếu tướng Tiến chỉ tạo cho hắn tổn thương nhỏ ngoài da không đáng kể.

Một lúc sau, hai mắt của hắn trở nên đỏ hơn và phát ra ánh sáng chiếu lên tận trời. Một búa như thiên lôi chém thẳng lên người thiếu tướng Tiến. Ông ta vội vàng dùng chân khí của mình tạo thành một cái chuông lớn bảo vệ xung quanh mình.

-Kim Chung Tráo.

Thế nhưng Cự Phủ của tên quái vật vô cùng sắc bén, cương khí xe tan Kim Chung Tráo của Thiếu tướng Tiến. Từ trên bổ xuống chẻ ông ta ra làm hai nửa, chết ngay đương trường.

Lần này, tên quái vật trong trạng thái điên cuồng không có đi hấp thu máu huyết và linh hồn của Thiếu tướng Tiến mà lao ra bên ngoài đồ sát bộ đội đặc công.

Không lâu sau đó toàn bộ lính đặc công và nhân viên Phòng đấu giá Nam Phương đều đã bỏ mình. Chỉ còn một mình quản lý Hoàng Nam là trốn chạy được nhờ một tấm Thuấn Di phù tầm gần.

Buổi chiều, ngay giữa trung tâm thành phố Hồ Chí Minh, một trận gió tanh mưa máu không kiểm soát được đang diễn ra. Đoàn người liên tục tháo chạy khắp bốn phương tám hướng, mà đuổi theo săn giết họ là một con quái vật khủng bố với thanh Cự Phủ trên tay.

Không và mọi người cũng không thể giúp được gì cho họ bởi vì nó còn quá nhỏ yếu. Với tu vi của nó hiện giờ không đủ để cho tên quái vật kia nhìn đến. Vì chỉ với ánh mắt của hắn cũng đủ làm cho nó bị thương rồi.

Nhưng mà vào lúc này, Không nhìn thấy một thanh niên mười tám, mười chín tuổi đang chạy trong đám người. Mà tên quái vật cũng đang đuổi theo hướng đó.

Thằng nhóc nó nhìn thấy không ai khác là đứa em ruột của nó. Mặc dù tình cảm anh em không mấy tốt đẹp, nhưng nó cũng không thể bỏ mặc thằng em ruột của mình chết dưới tay tên quái vật này được.

Chỉ để lại cho Vy một câu nó lập tức mở cửa xe phóng về hướng đó.

-Em và mọi người chạy trước trở về nhà hoặc đến nhà của anh chờ anh. Anh phải đi cứu thằng em của mình.

Du Long Bộ thi triển đến mức cực hạn, nó lướt đi như một con gió. Dao găm Cuồng Huyết được lấy ra, sát khí ngút trời toả ra bốn phía làm kinh động đến cả tên quái vật.

Đang đuổi theo đám người, hắn đột nhiên dừng lại nhìn về hướng Không. Hắn vậy mà lấy lại được bình tĩnh của mình, miệng lẩm bẩm nói nhỏ:

-Thì ra là tên ban nãy. Không ngờ con kiến hôi này lại có được Long Nhãn.

Nó quay người phóng đến hướng Không. Một rìu bửa đến nhanh như kinh lôi. Nó chỉ kịp thấy được một đạo sát khí loé lên liền lách mình né qua được một kiếp. Thấy được mình đã dụ được tên quái vật đi nó cũng yên tâm trong lòng một chút. Nhưng mà chưa kịp định thần lại thì một nấm đấm khổng lồ từ bên trái đánh tới người nó.

Không kịp né tránh một quyền đánh vào bụng làm cho nó bay đi mấy trăm mét, đâm vào mấy chiếc xe hơi mới dừng lại.

Cú đấm trời gián đó làm cho nội tạng và thân thể của nó như nổ tung, toàn thân toàn là máu tươi. Thân thể không còn chút sức lực có thể hôn mê bất cứ lúc nào. Cũng may thần hồn của nó bây giờ khá mạnh cho nên còn giữ lại được chút tỉnh táo.

Từ trên xe nhìn sang thấy được Không bị đánh văng, lòng Vy đau như dao cắt nàng la thất thanh:

-Không! Không được tôi phải đi cứu anh ấy. Mau dừng xe…

Nhưng mà lời còn chưa nói xong, thì Không đã bị tên quái vật chộp lấy. Một tay nắm lấy cổ của nó đưa lên cao. Hai ngón tay nhanh chóng móc lấy mắt của nó ra bên ngoài.

Cái áo trắng của nó bây giờ đã nhuộm thành một màu đỏ tươi. Nó thảm thiết kêu lên một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh.

Hai cô gái ở trong xe khóc vô cùng thương tâm. Ngay cả cứng cỏi như Kiên cũng có chút không đành lòng mà rơi lệ.

Liêm Tàn cả đời không phục ai chỉ phục mỗi Không, nhưng hôm nay Không chết, anh ta cũng vô cùng khổ sở. Nước mắt không kiềm được giàn giụa mà ra. Anh dùng tiếng nói đứt quảng của mình nói.

-Chị Vy. Chúng ta tránh xa một chút. Đợi tên quái vật đó đi thì quay lại nhặt xác cho đại ca. Chúng ta phải tu luyện thật tốt để báo thù cho anh ấy.

-Không được. Chị phải đi cứu anh ấy. Không thể để tên quái vật đó giết ảnh được.

Nói xong, Vy chuẩn bị lao ra bên ngoài thì bị Kiên lôi lại. Nhiệm vụ của anh ta là bảo vệ an toàn cho nàng. Cho nên anh ta không thể để nàng chạy vào nơi nguy hiểm được.

-Em bị điên hả Vy. Anh ta đã chết rồi. Cho dù em đến đó thì cũng chỉ thêm một cái mạng thôi. Còn không bằng chờ tên đó đi, em đến nhặt xác anh Không về chôn cất tử tế cho anh ấy an lòng nơi chín suối.

-Nhưng mà anh ấy còn chưa có chết… hu hu … buông em ra, để em đi cứu người em yêu.

Vy vừa khóc vừa liên tục vùng vẫy, nhưng Kiên làm sao dám buông tay. Ở một bên Liên Tàn cũng giữ chặt nàng lại nói:

-Chị Vy nghe lời anh Kiên đi. Chị mà đi rồi, không ai chôn cất đại ca đâu.

Còn tên quái vật sau khi móc mắt của Không xong thì mọc ra hai cánh ở sau lưng rồi cầm theo cái xác của nó bay đi mất.

Cuối cùng, nàng thấy được cảnh đó liền bất lực ngồi bệt xuống như kẻ mất hồn, nước mắt chảy liên tục không ngừng.

Cả ba người liền được Kiên đưa về nhà. Nhưng Vy không muốn về nhà mình, nàng nhớ Không nói là đến nhà chờ nó cho nên nhất quyết muốn đến đó để chờ.

Chỉ vài phút sau đó, trên trời xuất hiện hai vị cao thủ một nam, một nữ đều là cảnh giới Địa Tiên. Người nam là Tổng Tư Lệnh Đinh Văn Cao bảy mươi tuổi. Còn người nữ là Công Tằng Tôn Nữ Hoàng Yến sáu mươi tuổi. Sau khi dò hỏi hướng đi của tên quái vật thì trực tiếp đạp phi kiếm đuổi theo.

-Nghe nói tên quái vật có mang theo một người thanh niên trẻ tuổi. Tư lệnh Siêu có nghe được người này là ai không?

Nghe được bà Yến hỏi, Tư Lệnh Cao mới lắc đầu đáp:

-Chỉ nghe nói thằng nhóc đó khoảng mười mấy tuổi và đi đến hội đấu giá cùng với cháu gái của ông Siêu. Chứ chưa dò ra được nó là ai nữa. Không rõ vì sao tên quái vật lại móc mắt rồi bắt nó đi nữa.

-Có lẽ trên người nó có huyết mạch cao quý, giúp hắn khôi phục công lực nhanh hơn.

-Vậy vì sao hắn lại móc mắt của thằng bé?

-Cái này chắc phải bắt được hắn dò hỏi mới biết được.

-Ừa. Tăng tốc nhanh đuổi theo. Hắn ở ngay phía trước chúng ta vài cây số thôi.

Sau đó, hai người tăng tốc đuổi theo. Lúc này, tên quái vật đã bay ra khỏi địa phận thành phố Hồ Chí Minh theo hướng lên Đồng Nai.

Nó tìm lấy một khu rừng vắng người trên núi gần chỗ giao nhau giữa Bình Phước và Đồng Nai rồi hạ xuống.

Sở dĩ hắn giữ lại Không là bởi vì hắn cần máu của nó làm vật dẫn để thay Long Nhãn.

Vừa đáp xuống một tảng đá to, hắn đã ném Không qua một bên. Dùng máu của nó vẽ ra một phù văn có đường kính gần một mét. Sau đó, dùng tay kết ấn kích phát phù văn bằng máu. Sau khi phù văn sáng lên màu đỏ tươi, hắn dùng tay móc ra hai mắt của mình để sang một bên rồi lắp mắt của Không vào đó. Miệng bắt đầu tụng niệm khẩu quyết bằng Long Ngữ:

-Lấy máu Rồng làm vật dẫn, lấy mắt Rồng làm vật liệu. Ta và mắt Rồng hoà chung làm một. Ta là Rồng, mắt Rồng là của ta!

Sau khi niệm xong, hắn ngồi ở giữa phù văn dùng chân khí điều động cho các đường mạch máu trong cơ thể mình nối vào với Long Nhãn chờ đợi cho hai thứ hoà hợp với nhau.

-Hết Chương-

Bạn đang đọc Tiên Đế Trẻ Trâu sáng tác bởi lacthuakhong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lacthuakhong
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 148

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.