Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đế Hoàng

Tiểu thuyết gốc · 2112 chữ

Mà lúc này, ở một nơi cách nơi này rất xa, rất xa. Bên trong một toà cung điện cực kì xa hoa lộng lẫy. Có một người đang ngồi trên một cái ghế được làm từ xương đầu của một con Rồng. Bên ngoài lại được phủ lên một lớp da của hồ ly trắng. Xung quanh lại được trang trí bằng lông đuôi của chim Lạc.

Khí tức từ trong người người này vô cùng khủng bố, đáng sợ. Cảm giác như một hơi thở của hắn cũng đủ thổi bay cả một hành tinh. Một cái phất tay là quét sạch cả hệ Mặt trời.

Hắn ngồi đó bể nghễ thiên hạ, không ai sánh bằng. Trước mặt hắn là một màn hình hiển thị khung cảnh nơi Không đang nằm. Ở bên cạnh đó không xa có một người con gái, dáng người vô cùng hoàn mỹ, nhưng khuôn mặt lại được một cái mặt nạ che lấy. Nhưng khí chất toát ra từ người của cô đủ để bất kì người đàn ông nào cũng yêu thích.

Cô mặt trên người một bộ chiến giáp bó sát người màu đen. Tóc búi thành một loạn, được cố định lại bằng một cây trâm phượng.

Trên eo cô có đeo một thanh kiếm. Nhưng mà toàn bộ thanh kiếm chỉ dài có nửa thước. Lưỡi kiếm được bao bọc bằng một vỏ kiếm màu tím nhạt. Bên trên có khắc rất nhiều phù văn.

Trước mặt cô cũng đang có một màn hình kết nối với màn hình của người kia.

Đột nhiên lúc này, âm thanh trong trẻo của cô gái truyền đến bên trong cung điện thông qua màn hình kia.

-Thưa Đế Hoàng tôn kính, không biết thuộc hạ có nên ra tay chữa trị đôi mắt cho hậu duệ của Long Tộc này hay không?

Sau đó vài giây, giọng nói hùng hồn như không cho người khác kháng cự truyền qua màn hình đi thẳng vào tai cô gái áo đen:

-Hiện tại ngươi không cần xuất hiện. Cứ đi theo âm thầm bảo vệ hắn, đừng để hắn chết là được.

Cô gái áo đen có chút không hiểu hỏi:

-Thuộc hạ có thể hỏi Đế Hoàng một vấn đề được không?

Âm thanh của người kia lần nữa truyền đến bên tai cô:

-Ngươi chỉ cần theo sau bảo vệ thằng nhóc Long Tộc đó đạt đến cảnh giới Tiên Đế là được. Đợi ngươi làm xong nhiệm vụ lần này ta sẽ thả Tộc Nhân Lạc Thần Tộc của bọn ngươi một con đường sống. Những chuyện khác ngươi không cần phải biết.

Sau khi cô gái cúi đầu đáp ứng thì người đó lại bổ sung thêm một câu.

-Nên nhớ. Nếu cô dám phản bội lại bổn Đế Hoàng thì không chỉ ngươi chết mà cả Lạc Thần Tộc cũng sẽ bị diệt vong. Nhớ chưa con gái ngoan của ta.

Sau đó màn hình tắt đi. Toàn bộ cung điện trở nên yên tĩnh và u ám một cách đáng sợ. Một lúc sau âm thanh người đó truyền ra bên ngoài đại sảnh:

-Thanh. Ngươi đi xem đến Long Vực đem tinh huyết của Kim Long và Thanh Long về đây cho ta.

Từ bên ngoài đại sảnh, một bóng người đi ra, cúi chào Đế Hoàng nói:

-Vâng thưa Đế Hoàng. Thuộc hạ sẽ đi làm ngay.

Sau khi Đế Hoàng phất tay thì người kia cũng đã biến mất ngay tại chỗ. Chỉ còn lại Đế Hoàng ngồi trên ghế lẩm bẩm nói:

-Kim Long, Thanh Long à. Sớm thôi, ta sẽ cho toàn bộ Long Tộc của ngươi triệt để diệt tộc. Con bài tẩy của các ngươi ở hạ giới đã bị ta nắm được. Cứ chờ đó đi, ta sẽ biểu diễn một màn kinh tâm động phách hơn cả năm xưa cho các ngươi xem. Ha ha ha…

Tiếng cười của hắn vang vọng khắp cả cung điện, sau đó nó lại trở lại với vẻ yên tĩnh chết chóc vốn có của nó.

Đế Hoàng còn chưa biết được là hai nghìn năm trước, Kim Long chết, dùng Long lực và Long hồn bổ sung cho Thanh Long và luyện ra Hoàng Kim Long Tháp.

Bởi vì mười nghìn năm Kim Long và Thanh Long mới bồi dưỡng ra được mười giọt tinh huyết. Bọn chúng lấy đi chín giọt của mỗi người để phân phát cho Cửu Đại Tộc đứng đầu hiện tại.

Vì vậy suốt mười nghìn năm, bọn chúng chỉ cho người canh gác ở bên ngoài. Đến thời điểm mới tập hợp cao thủ của Cửu Đại Tộc đến thu thập tinh huyết.

Về phía Không, bây giờ nó vẫn nằm im bất động ở đó. Trên không trung bây giờ đã có bốn bóng người.

Người tên Tuyết Hoa đã tham chiến, cô là một phụ nữ thành thục dáng người, gương mặt xinh đẹp nhưng trang điểm lại rất đậm. Quần áo trên người cũng đầy đủ màu sắc loè loẹt. Chân đạp phi kiếm, tay cầm trường đao ánh mắt rực lửa luôn ở tuyến đầu xung phong không mệt mỏi.

Ba người phối hợp mặt dù không được ăn ý cho lắm. Nhưng mà lấy ba đánh một không chột cũng què cho nên tên quái vật liên tục bại lui về phía sau. Biết nếu tiếp tục sẽ phải bị đám người này bắt đi, hắn gầm lên một tiếng đinh tai nhức óc. Do thần hồn của hắn cao hơn ba người nên dễ dàng cản lại bước tiến của họ. Sau đó một tay cách không túm lấy Không đang nằm trên đất. Rồi thi triển phép thuật lập tức trốn đi:

-Huyết Độn Thuật. Đi!

Sau khi gầm lên như vậy, cả người hắn hoá thành một đoàn máu tươi thu cả Không vào bên trong rồi biến mất không một dấu vết.

Ba người trừng lớn hai mắt nhìn lấy một cảnh này. Tư Lệnh Cao nhìn xuống hướng phù văn trên tảng đá ban nãy, rồi nhìn về hướng hai người còn lại nói:

-Tên quái vật này quá khủng bố và quỷ dị. Không biết cái phù văn kia dùng để làm gì, còn có vừa rồi hắn dùng là “độn thuật”.

Bà Yến cũng gật đầu đồng ý nói:

-Tôi cũng cảm thấy như ông nói. Hắn đã biết độn thuật trong truyền thuyết thì chúng ta có mạnh hơn nữa cũng không thể nào đơn giản bắt được hắn.

-Hai vị cán bộ. Nếu hắn đã chạy thoát rồi thì tôi cũng phải đi đây. Bên Thăng Long Bộ còn có việc phải xử lý.

Không biết có bận việc thật hay không nhưng sau khi thấy tên quái vật đã biến mất thì Tuyết Hoa cũng chào hỏi rồi rời đi.

Ba mươi phút sau ở đây đã tập hợp rất nhiều binh lính đặc công của nhiều thế lực. Họ chụp ảnh phù văn trên tảng đá, lấy mẫu máu của tên quái vật rơi vãi ở xung quanh đem về nghiên cứu. Riêng đặc chủng Tây Sa thì vẫn ở xung quanh tìm kiếm tung tích Nguyễn Không.

Ở bên trong biệt thự nhà Không, Vy đang nằm ở trên cái giường mà nó hay nằm ngủ. Nước mắt trên gương mặt nàng đã khô, nàng thì thầm tự nói:

-Em tin là anh vẫn còn sống. Em đã nhờ ông nội em đi tìm anh, nhất định sẽ cứu anh ra khỏi tay tên quái vật đó. Ông nội… A đúng rồi. Mình phải mang viên thuốc trị thương cho ông nội. Nếu chân của ông bình phục thì nhất định có thể đánh chết tên quái vật kia.

Nàng lập tức lấy lại tin thần, bởi nàng tin người bạn trai bé nhỏ của mình sẽ không dễ dàng chết như vậy. Nhanh chóng ra ngoài phòng để Kiên chở mình qua quận 2. Bởi vì ông nội của nàng Trần Viễn Siêu đang ở đó, và Tổng Bộ Tây Sa cũng là ở đó luôn.

Do đã quá quen thuộc với binh lính ở đây nên Vy không chút trở ngại nào đã cùng Kiên đi đến phòng làm việc của Trần Viễn Siêu. Trong phòng làm việc rộng lớn có một bộ sofa ở giữa để tiếp khách, phía ngoài là cưa sổ nhìn ra sông Sài Gòn. Bên trong có một bàn làm việc và một tủ để văn kiện hồ sơ ở bên cạnh.

Vy vừa đến thì nhào tới ôm lấy ông nội mình khóc:

-Ông nội đã tìm thấy người đó chưa?

Trần Viễn Siêu vỗ vỗ vai cháu gái của mình không trả lời mà hỏi nàng:

-Thằng nhóc đó là bạn trai của con à? Sao mà quan tâm đến nó như vậy?

Vy đỏ mặt chui ra ngoài thúc giục nói:

-Ông nội. Mau nói cho con có tìm anh ấy được chưa đi?

Ông thở dài:

-Vừa rồi ông Cao đã tìm thấy nó rồi. Nhưng sau đó lại bị tên quái vật kia bắt đi. Rồi đột nhiên biến mất. Tây Sa chúng ta tới nơi thì đã không còn dấu vết gì nữa rồi. Bây giờ mọi người đang chia nhau ra đi tìm. Có thông tin gì ông nói sẽ nói cho con biết. Cháu ngoan, đừng buồn!

Trong lòng có tín niệm, nên nàng không còn khóc nữa mà kiên định nói:

-Con tin là chúng ta sẽ tìm thấy anh ấy. Đúng rồi ông nội. Con có quà anh ấy tặng cho ông.

-Ồ. Chưa gặp mặt mà cháu rể nó đã có quà tặng ông rồi à.

Ông nhận lấy cái hộp đựng viên đan dược mà Vy đưa. Vừa kinh ngạc không ngờ mình chưa gặp mặt thằng nhóc kia mà nó đã gửi quà đến, càng chấn động hơn khi nhìn thấy viên đan dược. Ông kinh hãi hét to:

-Đây … Đây là… Đan dược?

Dù là gia tộc cổ võ nhưng mà thứ như đan dược không phải là dễ dàng có được. Bởi vì phương pháp luyện chế đan dược đã bị thất truyền từ lâu, hiện nay chỉ có những môn phái ẩn môn mới có số ít người biết luyện chế, nhưng mà tỷ lệ thành công cực kì thấp. Không đến mười phần trăm, mà dược liệu luyện đan vô cùng đắc đỏ. Như Không, luyện mấy lò đan dược đã tiêu tốn gần hai tỷ đồng. Đủ biết cái lĩnh vực này ngốn tiền nhiều đến dường nào. Càng vì như vậy, giá trị một viên đan dược dường như vô giá, có tiền cũng không chắc đã mua được.

-Đúng vậy ông nội. Anh Không nói đây là đan dược trị thương, có thể giúp ông chữa trị nội thương ở chân. Chỉ cần ăn vào luyện hoá dược lực rồi chuyển xuống kinh mạch ở chân để trị liệu là được.

Trần Viễn Siêu cầm viên đan dược trị thương trên tay có chút không nỡ dùng. Dù sao nếu là đan dược chữa thương thật sự thì có thể cứu mạng lúc lâm nguy. Nếu chỉ dùng để chữa cái chân què của mình thì sợ rằng lãng phí mất. Đứa cháu rể này của mình đúng là không tầm thường, chả trách có thể lọt vào mắt xanh con bé Vy này.

-Đan dược chữa thương là thứ cứu mạng lúc nguy cấp. Nếu ông dùng để chữa thương ở chân thì có phải quá lãng phí rồi không? Hay là con cứ giữ lại đó đi, khi nào thật sự cần rồi hãy mang ra dùng.

Vy nắm tay ông nội của mình kiên quyết nói:

-Ông nội cứ dùng đan dược đi. Nếu chân của ông chữa khỏi thì cơ hội cứu được anh ấy sẽ cao hơn. Đến lúc đó con chịu thiệt đi xin anh ấy thêm vài viên là được.

Ông Siêu cười khổ nhìn cháu nội của mình nói:

-Con bé ngốc này. Đan dược đâu phải là thứ muốn lấy ra là lấy ra được. Một viên đan dược chữa thương như thế này đã là rất hiếm rồi. Có tiền cũng không thể mua được viên thứ hai đâu con à.

Nhưng câu nói tiếp theo của Vy lại làm cho ông ta vừa mừng, vừa sợ, vừa lo lắng… ngũ vị tạp trần.

-Hình như anh ấy biết luyện chế đan dược đấy ông. Con nghĩ viên đan dược này là do anh ấy luyện ra đó.

-Hết Chương-

Bạn đang đọc Tiên Đế Trẻ Trâu sáng tác bởi lacthuakhong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lacthuakhong
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 135

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.