Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cứu Bà Yến

Tiểu thuyết gốc · 1986 chữ

Những ngày này, Không một mạch chạy đi về hướng bắc. Nơi có những dày núi vô cùng hùng vĩ kia. Nó biết được muốn đi lên tổ địa của Lạc Thần Tộc cần phải lên đỉnh núi cao nhất ở đó.

Trên đường nó gặp một vài người nước ngoài đang thu thập dược liệu. Dĩ nhiên đều bị nó sử dụng Long Tâm Thuật khống chế cướp đi tài nguyên rồi đá ra khỏi Lạc Thần Chi Địa.

Hôm nay, trong lúc nó vừa bước đến ranh giới giữa khu rừng trung tâm và dãy núi phía bắc thì phát hiện hai người đàn ông đang đuổi giết một người phụ nữ. Vừa nhìn qua thì phát hiện phụ nữ là một cụ bà hơn sau mươi tuổi người châu Á. Còn hai tên đuổi giết là người phương Tây. Cả ba người đều có cảnh giới ngang với Kim Đan sơ kỳ bởi vì hạn chế của Lạc Thần Chi Địa nên chỉ có người của Lạc Thần Tộc mới giữ được tu vi vốn có. Nếu như trực tiếp đánh nhau thì nó và bà lão kia phối hợp cũng không dám chắc có thể đánh ăn hai người kia.

Nó vốn định không quan tâm nhưng lại nghe bà ấy nói lên một câu thì nó lại muốn cứu bà ta một mạng.

-Hai con chó này đúng là bám dai như đĩa mà.

Bởi vì nó nghe ra bà là người Việt Nam, mà còn là người phụ nữ đã từng đánh nhau với Thiên Cương Quỷ để cứu nó. Thì ra người này là bà Công Tằng Tôn Nữ Hoàng Yến. Hai tên phía sau là tên Thân Vương Dracula nhưng tu vi đã giảm xuống chỉ còn cảnh giới Công Tước.

Nó lập tức nấp vào sau một tảng đá chờ đợi hai người truy đuổi vào tầm công kích của mình. Vài giây sau, sau khi bà Yến vừa lướt qua, nó lập tức dùng Long Tâm Thuật khống chế hai người kia. Sau đó gầm to lên cho bà Yến động thủ giết chết bọn chúng. Bởi vì nó chỉ có thể duy trì khống chế được vài giây cho nên nếu chậm trễ thì nó chết là cái chắc.

-Mau giết chúng.

Bà Yến hơi sựng lại một chốc nhưng rất nhanh hiểu ý, Ngân Nguyệt Kiếm mang theo nguyệt quang chém ngang đầu hai tên Thân Vương. Nhưng khi chém qua tên thứ hai thì lại hoá thành hư ảnh tan biến.

Lúc này Không mới thả lỏng tâm thần. Cũng may hấp thu linh hồn Lạc Thừa Khúc làm cho thần hồn của nó thêm lớn mạnh. Chứ nếu không thì không thể nào khống chế cùng lúc hai tên này.

-Mau tránh.

Nghe được lời bà Yến cảnh báo, tâm thần cũng chấn động cảm giác nguy hiểm đến gần. Trong tích tắt nó lách mình né qua một bên. Một cái vết trảo xẹt ngang chỗ nó vừa đứng.

Mà lúc này, ở phía bên kia một tên Thân Vương đã bị giết chết. Tên còn lại xuất hiện ngay bên cạnh nó, tên Thân Vương này tên là Howell George. Hắn có một bảo vật chống công kích tinh thần là một chiếc nhẫn, bên trên có một viên pha lê màu lam rất đẹp. Đây là một pháp khí cao cấp có giá trị liên thành.

Nhờ đó mà hắn sớm thoát khỏi khống chế của Không rồi sử dụng phân thân để né đòn công kích của bà Yến.

Bà Yến vội vàng lao đến chặn trước người Không. Sau đó bà dùng tiếng Anh nói với tên Howell:

-Bọn quỷ hút máu các ngươi cũng quá lộng hành rồi. Nước ta đã nhân nhượng cho các người tiến vào đây thu thập tài nguyên, vậy mà còn không biết điều muốn đánh ta ra khỏi nơi này. Hôm nay nếu ngươi không giao hết tài nguyên ra đây thì dù có trốn ra ngoài cũng sẽ bị ta và chồng ta truy sát.

Tên Thân Vương Howell cười to nói:

-Ngươi quá ngây thơ rồi. Ngươi nghĩ nước Việt Nam nhỏ bé của ngươi có thể độc chiếm nơi này. Chỉ cần có người ra ngoài nói với các nước lớn khác về tài nguyên ở nơi đây. Thì ngươi nghĩ bọn chúng sẽ nằm yên một chỗ chờ các ngươi phân phát lượt đi vào hay sao?

Bà Yến cũng nghĩ đến việc này. Nhưng mà bà tin là nếu có được tài nguyên của lần này thì nước Việt Nam hoàn toàn có thể chống chọi lại với lực lượng của các nước khác dù có bị vây công. Bởi vì chỉ vài ngày ở bên trong này mà bà đã cảm nhận mình sắp phá tan bình cảnh. Chỉ cần trở ra bên ngoài là hoàn toàn có thể đột phá bình cảnh lên một tầng mới rồi.

Thêm nữa lúc này một âm thanh vang lên sau lưng bà:

-Không cần nói nhiều với hắn làm gì. Giết là được. Bà chuẩn phối hợp với con tấn công hắn nè.

Sau đó nó sử dụng Long Tâm Thuật lần nữa, mặc dù tên Thân Vương Howell có phòng bị nhưng vẫn bị trúng chiêu. Bà Yến lao lên chém vào cổ hắn, lần này hắn không kịp né tránh bị chém trúng vào người. Nhưng mà cái pháp khí nhẫn kia cũng quá lợi hại, làm cho hắn thoát được vị trí chí mạng chỉ bị Ngân Nguyệt Kiếm lướt qua một chút xíu.

Hắn tức giận muốn quay đầu bỏ trốn nhưng mà lúc này từ trên ngọn cây, một cái bóng màu xanh nho nhỏ xẹt qua cổ hắn. Máu tươi vung vãi khắp nơi, Howell không cam tâm chết không nhắm mắt. Đường Lang mai phục ở trên cây lúc này cũng phát huy ra tác dụng của mình.

Bà Yến thấy vậy hoảng sợ muốn lao lên tấn công nhưng bị Không cản lại.

-Đây là vật nuôi nhỏ của con. Bà không cần lo lắng.

Nó tiện tay thu lấy ba lô vật liệu của hắn, nhưng không tiện bỏ vào Lam Hải cho nên đành phải mang trên người. Đường Lang thì quy về vị trí cũ trên vai của nó, dùng miệng liếm láp hai thanh vũ khí của mình.

Bà Yến lúc này mới thấy Không có chút quen mắt, bà ngạc nhiên hỏi.

-Cậu là Nguyễn Không, người bị tên quái vật kia bắt đi?

-Đúng vậy. Cám ơn bà lần trước đến cứu con. Tiếc là lúc đó không chạy trốn được.

-Không có việc gì. Không phải đã bị tên quái vật kia móc ra rồi sao? Mà sao cậu lại có mắt rồi?

-Chuyện dài lắm. Sau này có dịp con kể cho bà nghe. Bây giờ đã không còn việc gì nữa thôi con đi trước nha. Tạm biệt bà.

Nói xong nó nhanh chóng lao đi, biến mất trong tầm mắt của bà Yến. Còn bà thì thu lại dược liệu mà tên Thân Vương còn lại mang theo rồi cũng bóp nát vòng tay rời đi. Bởi vì số lượng đồ ăn dự trữ đã gần hết và ba lô của bà cũng đã đầy không thể mang theo nhiều hơn nữa.

Vốn định dẫn bà Yến đi theo, nhưng mà sợ bại lộ bí mật của nó cho nên nó chỉ đi một mình đến khu truyền tống trận.

Vừa chia tay bà Yến xong, nó bắt đầu leo núi. Những ngọn núi ở đây khá dốc, có rất nhiều cây cối và dây leo chằn chịt. Từ xa nhìn lại chỉ có thể thấy một màu xanh tươi tốt, phía trên cao lại có mây mù vờn quanh. Mặc dù Không có thể nhìn xuyên qua vật thể nhưng lại không tài nào nhìn xuyên qua được những đám mấy kia.

Bởi vì không thể quan sát từ xa được như ở trong khu rừng Trung tâm, cho nên tốc độ của nó đã giảm xuống. Thân hình của nó thoắt ẩn thoắt hiện trong khu rừng trên núi.

Sau khi đến giữa lưng chừng núi thì nó nghe được âm thanh chiến đấu ở gần đó. Nó nhanh chóng giảm âm thanh đến mức thấp nhất rồi từ từ mò đến.

Một nhóm người hơn hai mười người đang vây đánh một con yêu thú sư tử cấp bậc Nguyên Anh. Trong đám người lại chia làm bốn nhóm đứng ở ba hướng khác nhau. Dễ dàng nhận ra trong đó một nhóm bảy người là người Việt Nam, một nhóm ba người là người TC, và một nhóm bảy người là người phương Tây và một nhóm năm người là người châu Á khác.

Tổ đội người Việt do một người đàn ông trung niên chỉ huy, trên người có mặc y phục quân nhân, quân hàm Thiếu Tướng. Ông tên là Lê Hiếu thuộc sư đoàn bộ binh 356. Những người khác trong đội cũng là quân nhân, chỉ có hai người là nhân sĩ giang hồ.

Mà con yêu thú sư tử toàn thân màu xám kì lạ. Cài bờm của nó không mềm mượt mà như những hòn đá nhô ra vô cùng cứng rắn và sắc bén. Nó có móng vuốt dài, trên lưng có một lớp đá bao phủ như một bộ chiến giáp. Đây là Giáp Thạch Sư, một loại yêu thú cấp thấp có ghi chép lại bên trong Hoàng Kim Long Tháp. Loại yêu thú này thiên về phòng ngư. Mặc dù tốc độ của nó không bằng những loài khác nhưng có phòng ngự vô cùng cường đại. Thêm nữa sức tấn công của nó không phải tầm thường.

Lúc này, Giáp Thạch Sư đang gầm lên giận dữ rồi bắn ra hàng loạt đá vụn sắt nhọn từ cái bờm của nó ra bên ngoài tấn công mọi người xung quanh.

Những người kia lập tức phân tán né tránh hoặc dùng khiên để chặn lại. Phía đội Việt Nam thì có một nam thanh niên trong nhóm nhân sĩ giang hồ đứng ra chặn lại tất cả đòn đánh với tuyệt kỹ Phiến Vũ.

Những người còn lại thì cầm vũ khí tấn công liên tục vào Giáp Thạch Sư.

Không từ xa nhìn thấy cảnh này thì cảnh giác nhìn xung quanh, nó phát hiện cách đó không xa có một cái hang động. Những người muốn tiến về hướng đó đều bị Giáp Thạch Sư ngăn cản. Do thần hồn chỉ có thể nhìn thấy xung quanh mình hai mươi mét cho nên ở đây nó cũng không thể nhìn xuyên qua được. Thêm nữa tầm nhìn xuyên thấu ở đây lại không có chút tác dụng nào làm cho nó cũng bó tay rồi.

Nhưng mà lúc này, nó phát hiện có một cái bóng đen ẩn nấp ở gần nó. Nếu không chú ý kỹ sẽ không thể nào phát hiện người này. Thuật ẩn thân của hắn quả thật rất cao siêu. Toàn thân mặc đồ đen, trên người cầm theo dao găm và phi tiêu. Không là ẩn sĩ của nước J thì còn có thể là ai.

Nó nhận thấy tên này đang từ từ tiến gần lại hang động. Sau đó hai tay bấm ấn pháp, sau đó nói một câu gì đó bằng ngôn ngữ của hắn, rồi “bùm” một cái biến mất không còn tung tích.

-Ồ. Biến đi đâu mất rồi.

Nó nhìn khắp xung quanh nhưng không thấy người nọ ở đâu khiến nó cũng khá ngạc nhiên. Nhưng khi sử dụng tinh thần để dò thám thì phát hiện tên này vậy mà đang độn thổ ở bên dưới lòng đất rồi từ từ tiến nào hang động.

-Hết Chương-

Bạn đang đọc Tiên Đế Trẻ Trâu sáng tác bởi lacthuakhong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lacthuakhong
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 127

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.