Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cổ Đại Thần Khí

Tiểu thuyết gốc · 2027 chữ

Sau đó, thầy hiệu trưởng thả cô Huyền ra để cô sắp xếp lại việc trong học viện. Còn ông thì mang theo Vy và sáu người kia trở về tầng hầm dưới cùng.

Tại đây, sáu người vẫn tiếp tục bị Kim Quy Thần Bia trấn áp ở một chỗ không thể cử động được. Toàn bộ tài sản đều bị tịch thu, túi không gian bị thầy hiệu trưởng giao lại cho học viện. Chỉ giữ lại điểm tích luỹ của họ để làm phần thưởng cho những người có công lần này.

Còn tài phú của nhà họ Đào thì được xung vào công quỷ của nhà nước, việc này đã là hiệp ước từ trước của Quốc Tử Giám và chính phủ.

-Thưa thầy, con xin trả lại bảo vật cho thầy.

Vy mang áo bào Thiên Nguyệt Dạ Bào trả lại cho thầy hiệu trưởng. Nhưng thầy lại lắc đầu nói:

-Đây là vật hữu duyên với con. Ta chỉ là mượn hoa hiến Phật mà thôi. Cứ xem như là phần thưởng cho con vì đã bỏ công sức vì an nguy của học viện.

Vy cười khổ lắc đầu, nàng tự biết mình chả có công lao gì. Nói công lao có lẽ là công của Không mà thôi.

-Con cũng không có công lao gì mà có thể nhận được bảo vật quý giá như thế này cả.

Thầy hiệu trưởng kiên quyết nói, vẻ mặt uy nghiêm làm cho người khác không thể cự tuyệt:

-Thiên Nguyệt Dạ Bào này hữu duyên với con. Ngày sau con tự khắc sẽ biết, cho nên đừng từ chối nữa. Còn có Bạch Long Thần Giáp này con đem tặng cho người tên Nguyễn Không giúp ta. Nói là phần thưởng cho chiến dịch Thanh Tẩy lần này. Nói với cậu ấy, có rãnh đến đây tìm ta, lão già ta có chuyện cần nói với cậu ấy.

Cuối cùng Vy đành phải tuân lệnh mà cầm lấy hai món quà của thầy hiệu trưởng cùng với sáu tấm lệnh bài thân phận của sau người kia.

-Vậy cung kinh không bằng tuân mệnh. Con xin nhận quà của thầy. Cám ơn thầy rất nhiều.

-Không có việc gì nữa thì con cũng trở về đi. Đây là lệnh bài lần sau Nguyễn Không đến thì con dẫn hắn đến đi.

Một tấm lệnh bài màu vàng được thầy hiệu trưởng đưa đến, nó lơ lửng trước mặt Vy sau đó được nàng nhận lấy.

-Vậy con đi về trước. Chào thầy.

Dưới ánh sáng mờ ảo của ánh trăng, Vy rời khỏi không gian này trở về ký túc xá của mình. Mấy ngày mệt mỏi làm cho nàng ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Trên người, Thiên Nguyệt Dạ Bào không ngừng phát ra ánh sáng êm dịu làm cho nàng trở nên xuất trần như Hằng Nga đang nằm ngủ.

Sáng hôm sau, đến tận mười giờ nàng mới bắt đầu tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài. Mà bên cạnh nàng đã có một người con trai và một cô gái nhỏ.

Người con trai dĩ nhiên là Không, còn cô gái là Lạc Bội Hồn. Bởi vì mất đi ký ức cho nên tinh thần của Lạc Bội Hồn có phần không được thông suốt, nàng cứ như một đứa trẻ bốn năm tuổi vừa mới biết nói biết cười.

-Em dậy rồi à? Anh nghe nói em lập được công lớn gọi được thầy hiệu trưởng xuất quan.

Vy cười hì hì nhào tới ôm lấy nó, bất chấp Lạc Bội Hồn ở bên cạnh nói:

-Đúng vậy nha. Cũng nhờ anh dạy cho em cả đấy. Cô bé này là ai vậy?

Không còn chưa giải thích được gì thì Lạc Bội Hồn đã đẩy Vy ra, sau đó ôm lấy cổ nó, ánh mắt như cảnh cáo nhìn Vy. Ý bảo Không là của ta ngươi không có được giành.

Không xoa đầu nhỏ của nàng, nhỏ nhẹ nói:

-Đây là Lạc Bội Hồn, anh cứu được trong nhà giam của nhà họ Đào. Con bé không còn nhớ chuyện trước đây và thể chất lại khá đặc biệt nên anh muốn nhận nuôi.

Sau đó xoay chuyển nói với Lạc Bội Hồn:

-Đây là bạn gái của anh. Về sau em gọi là chị Vy biết không?

Lạc Bội Hồn có chút không tình nguyện nhưng lại rất nghe lời nó, con bé chu miệng nhỏ nói:

-Chào chị Vy.

Sau khi biết hoàn cảnh của Lạc Bội Hồn thì Vy cũng không có gì tức giận hay trách Không. Nếu là nàng thì chắc chắn cũng sẽ làm như vậy. Vốn bản tính lương thiện cho nên nàng dễ dàng nhận được sự yêu thích của Lạc Bội Hồn. Hai người bắt đầu trò chuyện rất vui vẻ, mà Không thì ở một bên yên tĩnh nhìn hai cô gái.

Một người là người yêu xinh đẹp ngoan hiền, một người lại như một cô em gái bé bỏng đáng yêu. Cuộc sống hiện tại đúng là không tệ chút nào.

“Cốc… Cốc… Cốc”

Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa làm cho ba người lập tức im lặng. Sau đó một âm thanh vang lên.

-Vy ơi. Em có ở trong phòng không?

Người bên ngoài gọi là Mạc Tuyết Tình. Biến động mấy ngày nay cô ấy không hề được thông báo cho nên sau khi xử lý chuyện ở nhà hàng xong liền trở về nhà thăm gia đình. Sau đó lại cãi nhau một trận vì chuyện đó, tiếp theo cô bỏ đi du lịch, nghỉ ngơi một mình ở bãi biển.

Xong sáng hôm nay mới trở về thì phát hiện Quốc Tử Giám đã thay đổi nghiên trời lệch đất. Làm cho cô không kịp tiếp thu, cho nên vội vàng chạy đi tìm Vy để dò ra tin tức.

Không biết là cô ta đến nên đi ra mở cửa, nói gì thì giao tình giữa bọn họ cũng có một chút. Mặc dù có vẻ nó và cô hay đối chọi với nhau, nhưng sau vài lần ở chung thì thấy tâm tính cô ta cũng không xấu, có thể kết giao được.

-Sao ông cũng ở đây?

Tuyết Tình nhìn vào bên trong mới thấy không chỉ có nó và Vy mà còn có người khác. Không hiểu vì sao cô thở ra một hơi. Lập tức tiến vào chào hỏi rồi hỏi những việc đã sảy ra mấy ngày hôm nay.

Vy không giấu giếm mà kể cho cô nghe giống như đã để với thầy hiệu trưởng vậy. Sau đó Mạc Tuyết Tình tức giận nói:

-Nhiều chuyện sảy ra như vậy sao mọi người không ai thông báo cho tôi hết vậy? Mấy ngày nay ở bên ngoài một mình chán thật sự.

Vy cười cười nhìn cô trêu chọc:

-Sao sư tỷ không tìm người yêu đi cùng cho hết chán?

-Cô gái nhỉ, dám trêu chọc sư tỷ đúng không? Ta sẽ cho muội biết tay.

-Em sai rồi… Sư tỷ tha cho em…

Hai người lăn lộn chọc ghẹo nhau trên giường mà cho Không có một phen bổ mắt. Mà Lạc Bội Hồn nhìn thấy vậy thì có chút lo lắng nhìn nó, sao đó cô bé chạy đến ôm cổ nó rồi quay đầu nhìn lại hai cô gái.

Vy thấy vậy liền dừng lại không đùa nữa, Mạc Tuyết Tình thấy lạ nên cũng không chọc phá nàng nữa mà nhìn lại. Thấy tình cảnh Lạc Bội Hồn ôm cổ Không thì khinh bỉ nói.

-Ông! Cái ông này. Có Vy ở đây sao lại ôm ấp cô gái khác như vậy? Không biết xấu hổ à?

Vy ngăn cản Mạc Tuyết Tình sau đó nói nhỏ giải thích với cô. Lúc này thái độ của cô mới hơi dịu đi một chút nhưng vẫn nói:

-Cho dù là như thế cũng không được quá thân mật như thế. Ai biết được cái tên cầm thú này lôi con người ta ra thịt lúc nào chẳng hay ấy.

Không trợn trắng mắt trừng trừng nhìn Mạc Tuyết Tình. “Cái bà cô này đúng là lúc nào cũng đối chọi với mình mà”. Nó lười giải thích với cô ta nhưng mà cũng không muốn làm Vy buồn nên kéo tay nàng qua ôm ở một bên. Hôn một cái lên trán cô rồi im lặng ở đó.

Vy đỏ mặt cúi đầu, còn Lạc Bội Hồn thì ngẩn đầu nhìn hai người sau đó hôn lên trán nó và Vy mỗi người một cái.

Mạc Tuyết Tình bó tay rồi. Cái tình huống càng làm cho cô lúng túng và hâm mộ.

-Gia đình các người hạnh phúc như vậy tôi không làm phiền nữa. Đi trước đây.

-Ừa. Tạm biệt sư tỷ.

Đi ra khỏi phòng, Mạc Tuyết Tình bỗng dưng nghĩ: “Hay là mình cũng tìm một người yêu xem thế nào đi. Tìm ai bây giờ đây? Trần Khải Lâm à?... Không được, thằng này mặc dù trầm tĩnh nhưng lại như đầu gỗ chán chết. Còn thầy Thiên thì sao nhỉ?... Hừm…”

Cũng may suy nghĩ này không bị Không nghe thấy nếu không nó sẽ tặng cho cô một câu: “Gu của bà cô đúng là mặn hơn cả nước ở biển Chết”.

-Đúng rồi. Thầy hiệu trưởng có nhờ em tặng quà cho anh. Ông ấy còn nói nếu rãnh thì đến tìm ông ấy nói chuyện.

Vy nói rồi mang ra một bộ chiến giáp màu bạch kim cực kì đẹp, thiết kế bộ giáp gồm có bảy món: nón, áo, hai giáp tay, đai lưng, quần, giày liên kết với nhau thành một thể. Phía trước có hình Thánh Long uy nghiêm, mỗi một món đồ đều có khác phù văn Long Ngữ. Sau khi mặc vào phát ra hào quang màu trắng, uy phong như một vị chiến thần. Đợi sau khi luyện hoá xong thì có thể cho chúng nhập vào cơ thể hoà với da thịt làm một thể. Lúc đó có thể thu phóng tự nhiên giúp cho chủ nhân bộ giáp bất khả chiến bại.

Mặc Bạch Long Thần Giáp trên người Không cảm nhận rất rõ đây là bảo vậy kinh thiên. Nó tháo chiến giáp đưa đến trước mặt Vy nói:

-Tặng lại cho em. Chiến giáp này để em dùng anh sẽ yên tâm hơn.

Thấy nó cời chiến giáp ra Vy còn tưởng nó muốn trích máu luyện hoá. Nhưng nàng không ngờ là nó đem tặng nàng. Nàng vô cùng hạnh phúc nhìn người con trai có phần gầy yếu nhưng lại có thể che chở cả bầu trời của nàng. Nàng nhẹ nhàng hôn nó một cái rồi nói:

-Em cũng được thầy hiệu trưởng tặng một món tương tự rồi. Cho nên anh giữ lại mà dùng đi.

Vy lấy Thiên Nguyệt Dạ Bào ra cho Không xem, thấy quả nhiên là cùng một loại với bộ giáp của mình mà lại thuận tiện cho nữ sử dụng hơn nó liền vui vẻ. Mà sau khi nhìn món Cổ Đại Thần Khí này thì ánh mắt Lạc Bội Hồn có mấy phần tinh tính nhìn qua sau đó thu lại rất nhanh trở thành cô bé năm tuổi như cũ.

-Hai món thần khí này có tên là gì vậy em?

-Của anh gọi là Bạch Long Thần Giáp. Còn chiến bào của em gọi là Thiên Nguyệt Dạ Bào. Cái tên rất đẹp đúng không?

-Đúng là tên rất hay. Thầy hiệu trưởng có lòng như vậy thì chúng ta cũng không nên để thầy ấy chờ lâu. Ăn sáng xong chúng ta liền đi tìm thầy ấy đi em. Anh cũng muốn đích thân cám ơn thầy.

Ba người rời khỏi phòng đi xuống khu nhà ăn, sau đó mang Lạc Bội Hồn đến nhờ mấy người trong đội Quy chăm sóc rồi mới cùng nhau đi đến chỗ tầng dưới cùng của Quốc Tử Giám.

-Hết Chương-

Bạn đang đọc Tiên Đế Trẻ Trâu sáng tác bởi lacthuakhong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lacthuakhong
Thời gian
Lượt đọc 101

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.