Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

La Hán Phát Thân

Tiểu thuyết gốc · 2250 chữ

Không biết nàng đang tấn công mình nhưng mà nó cũng không có phản kháng, để mặc cho nàng chơi đùa. Cầu nước lao đến sau lưng nó rồi vỡ ra. Nước từ trên đổ ào xuống làm cho nó ướt sũng cả người.

Tịnh Giao ở phía xa đắc ý cười lên, nàng chuẩn bị bắn ra một quả cầu nữa đến chỗ nó thì bị nó sử dụng Long Tâm Thuật làm cho quả cầu vỡ ra ngay trên người nàng. Lần này đến lượt Không cười còn lớn hơn nàng.

-Vừa rồi anh đã làm gì em vậy? Sao đột nhiên em không cử động được?

Tịnh Giao có chút bất ngờ vì thủ đoạn của nó. Nàng giật mình dò hỏi.

Không cười thần bí nói:

-Bí mật độc môn của anh. Em mau thay quần áo đi kìa, ướt nhẹp hết rồi đó, coi chừng bị cảm.

Tu luyện tới tình trạng này ai lại còn bị bệnh vặt nữa nhưng được quan tâm thì ai mà không thích, nhất là với con gái. Tịnh Giao cũng vậy, trong lòng nở hoa. Sau đó nàng cũng không ngại ngùng mà cởi bỏ quần áo, dùng thuỷ cầu của mình bắt đầu tắm rửa. Nàng cũng không quên ném cho Không mấy quả thuỷ cầu lơ lửng trên không trung.

Một lúc sau, hai người mới ăn mặt quần áo sạch sẽ đi ra khỏi đan phòng. Mà trên tay của Không đang cầm một cái lọ thuỷ tinh. Bên trong có chất khí màu lam lượng lờ, đây chính là Bồi Nguyên Đan mà nó vừa luyện chế lần cuối. Nếu gọi chính xác thì phải là Bồi Nguyên Khí mới đúng chứ nhỉ.

-Anh đi về phòng đây. Bye bye em.

-Bye anh.

Do Không không muốn mình lộ diện nên để cho Tịnh Giao đứng ra làm người nghiên cứu được. Phương pháp luyện chế cùng lọ thuỷ tinh cũng được nàng mang đi để cho trường giám định thêm. Việc này không thể chậm trễ nên nàng cũng phải đi đến trung tâm thí nghiệm ngay lập tức.

Không quay trở về chuẩn bị cho tiệc tối nay cùng với mọi người. Trước đó nó ghé qua chỗ cô Huyền để mời cô đi cùng, dĩ nhiên là cô ấy không từ chối. Bởi vì cô cũng muốn tìm hiểu thêm về người học trò thần bí này. Với tu vi Kim Đan Kỳ đã có thể đánh chết được tu sĩ Nguyên Anh Trung Kỳ đã là chuyện không tầm thường. Rồi ngay cả phong ấn tu vi của Vu Ngãi cũng có thể phá thì đúng là không thể xem thường.

Sau sự kiện nhà họ Đào, rất nhiều người có hứng thú đều đã điều tra thân thế của nó nhưng hoàn toàn không điều tra được gì. Từ ngày đầu vào Quốc Tử Giám, mọi thông tin của nó đều đã được bảo mật ở mức độ cao nhất. Chỉ có một số người có thể nhìn thấy được, hơn nữa người nhà của nó đều có người của Quốc Tử Giám đi theo bảo hộ.

Sắp tới, cha mẹ nó sẽ được chuyển vào khu đặc thù của Quốc Tử Giám để an toàn hơn. Nó dự tính nói ra khả năng của bản thân để cho người nhà lựa chọn. Tu luyện hay không là do ở họ, mỗi người đều có cơ duyên của riêng mình. Nó không tự đi hỗ trợ ai cả, chỉ có thể cung cấp một số tài nguyên tu luyện cùng với kiến thức mà nó có thôi.

Buổi tối, bốn chiếc xe ô tô được Nguyễn Trọng Nhân chuẩn bị để chở mọi người đi đến nhà hàng Tôm Ba Càng ở quận 1. Mọi người gồm bảy người của đội Quy, tám người của đội Kim Tinh cùng với Mạc Tuyết Tình, Lạc Bội Hồn và keo bôi da chó Trần Khải Lâm. Lần này có thêm giáo viên giám sát của đội Quy là Đoàn Hoàng Phúc. Một người thanh niên còn khá trẻ nhưng lại có chút nhút nhát. Lần đầu tiên nó được nhìn thấy người giám sát của đội mình, bởi vì từ trước khi nó đến Đoàn Hoàng Phúc đã đi làm nhiệm vụ bảo hộ cho gia đình nó thời gian gần đây.

-Em nghe thầy Thiên nói thầy là người đã bảo vệ gia định em mấy tháng nay đúng không?

Đoàn Hoàng Phúc cười mỉm nói.

-Quan tâm đội viên của mình là việc nên làm. Lần trước bởi vì có đám người của Lang Nha Bang đến làm phiền, mãi đến khi giải quyết xong bọn chúng thì đã không kịp trở về đi làm nhiệm vụ cùng mọi người. Cũng may các em không sao, tôi rất vui.

“Còn có chuyện như vậy! Đám người Lang Nha Bang này đúng là đang tìm chết mà”. Nó vô cùng biết ơn người thầy giáo vừa gặp mặt này.

-Em cám ơn thầy rất nhiều.

Nó thầm quyết định vài ngày nữa trở về sẽ luyện một bình Bồi Nguyên Đan để tặng cho Đoàn Hoàng Phúc làm quà cám ơn. Bây giờ nó cũng không biết nói gì nữa cả, mà Đoàn Hoàng Phúc bản tính nhút nhát nên cũng rất tiết kiệm lời nói.

Sau khi đến nhà hàng, mọi người bắt đầu tiến vào phòng đã đặt trước. Bên trong phòng là một hai bàn ăn đủ chỗ cho tất cả mọi người. Họ chia nhau ra, mười người nam một bên, chín người nữ một bên.

Trái ngược với bàn nam im lặng, bàn nữ vừa ngồi vào đã nói chuyện rất xôm tụ. Nhất là Mạc Tuyết Tình cùng với Vy luôn là trung tâm của cuộc trò chuyện.

Về phía bàn nam sau khi giới thiệu tên với nhau thì Nguyễn Trọng Nhân là người mở miệng trước.

-Chúng ta cũng nâng ly chúc mừng chiến dịch lần thành công đi.

Mọi người hô hào một tiếng rồi cùng nhau nâng ly. Mà rượu vào người một cái thì cánh đàn ông nói chuyện cũng không kém bên bàn nữ. Mọi người đa số đều nói về tâm tư tình cảm cầu trợ giúp rất nhiều. Mà đầu mũi dùi hướng đến chính là Không và một người nữa. Ngạc nhiên chính là người đã có chủ còn lại lại là Đoàn Hoàng Phúc.

“Không ngờ một người nhút nhát dễ mắc cỡ như Đoàn Hoàng Phúc vậy mà cũng đã có người yêu”. Sau khi nó hỏi ra mới biết người yêu của thầy là giáo viên giám sát của đội Phụng tên là Nguyễn Thị Ngọc Linh.

Giữa lúc mọi người đang ăn uống thì từ bên ngoài nghe được âm thanh ồn ào. Không lập tức mở ra Long Nhãn để quan sát thì phát hiện bên ngoài có rất nhiều người đang bao vây nơi này. Khí tức bọn chúng rất quái dị, không phải linh lực, cũng không phải nội lực, càng không phải Long lực. Đó là một loại lực lượng mà trước giờ nó chưa từng biết đến, chúng u ám nhưng lại không giống năng lượng nguyền rủa của vu ngải.

“Chẳng lẽ đây mà ma lực”. Nó vận thêm Long Lực, hai mắt chuyển sang sắc vàng như mắt rồng rồi nhìn thì phát hiện ra đám người này đều không phải người. Chúng không có da thịt, toàn thân đều là một màu đen u tối. Trên đầu có hai cái lỗ tai nhọn hướng lên trên, trên mặt chỉ có hai cái lổ nhỏ màu đỏ tựa như hai mắt của chúng. Bàn tay có năm móng vuốt sắc nhọn, trên người bọn chúng là lớp năng lượng hắc ám bao phủ khung xương màu đỏ tươi. Sau lưng chúng có hai cái cánh màu đen như cánh dơi đang được gấp lại sát vào cơ thể.

Vào lúc này, Không lập tức Không thét lên:

-Có ma vật tập kích. Mọi người chuẩn bị chiến đấu. Cô Huyền liên hệ với trường đến tiếp ứng cho chúng ta nhanh.

Mọi người chuẩn bị chạy ra ngoài xem có chuyện gì mà ồn ào thì bị tiếng la của nó làm cho sựng lại. Cô Huyền lập tức không nói hai lời móc ra điện thoại gọi về học viện nhưng mà điện thoại không thể đánh thông.

Bên ngoài, toàn bộ nhà hàng đã bị một vòng năng lượng hắc ám bao phủ ngăn cách nới đây với thế giới bên ngoài.

-Không gọi được. Mọi người liên lạc về trường xem.

Sau khi mọi người đều không thể gọi được thì Không nói:

-Bọn chúng hiện giờ đang tập trung ở phía trước nhà hàng. Phía sau chỉ có vài tên mà thôi. Chúng ta đi hướng này.

Nói rồi nó rút Tinh Kiếm ra chém văng bức tường ở hướng ra sau nhà hàng rồi xông ra. Mọi người cầm lấy vũ khí lập tức chạy theo. Cô Huyền mang theo Lạc Bội Hồn nhanh chóng chạy đến bên cạnh Không nói.

-Bọn chúng thực lực như thế nào?

-Hơn mười tên ngang cấp bậc với cô. Còn một tên có thực lực không đoán được nhưng rất mạnh. Có thể là tên chỉ huy của đợt tập kích này.

Nghe được nó nói đám người hết sức hốt hoàng. Đoàn Hoàng Phúc mặc dù bình thường rụt rè ít nói nhưng lúc này lại là người bình tĩnh nhất, anh ta nói:

-Chẳng lẽ đám ma vật ở Myanmar đã chạy đến nơi này rồi?

Cô Huyền nghe anh ta nói cũng đồng ý nói:

-Rất có thể là bọn chúng, thật không ngờ lần này bọn chúng chơi lớn như vậy.

Sau khi chạy ra đến phía sau, có ba tên ma vật đang đứng ở đó ăn thịt mấy nhân viên của nhà hàng. Không một kiếm chém ra Thiểm Tinh Trảm đi qua, một tên ma vật chết ngay tại chỗ. Hai tên còn lại cũng bị cô Huyền và thầy Phúc giải quyết.

Sau khi chết, thân xác chúng liền biến mất chỉ còn để lại một bộ quần áo và một đoạn xương sống lưng. Nó nhanh tay thu lấy ném vào Lam Hải rồi xông ra ngoài đến chỗ vòng năng lượng hắc ám thì mới dừng lại.

Một kiếm chém ra Tinh Vân Hội Tụ, ngàn vạn chuôi kiếm bắn vào thành năng lượng phát ra âm thanh “đùng đùng” thế nhưng không thể phá huỷ được vòng năng lượng.

Mọi người còn chưa kịp làm gì thì mười tên ma vật cùng với tên chỉ huy ở phía trước cũng đã đuổi đến, chúng không nói tiếng nào đã xông lên tấn công mọi người.

Cũng may Vy đã lập tức bày ra năm cái trận pháp chồng chéo lên nhau bảo vệ mọi người. Phía bên ngoài trận pháp chỉ còn những cao thủ Nguyên Anh có thể chiến đấu là cô Huyền, thầy Phúc. Ngoài ra chỉ có một mình Không là Kim Đan Trung Kỳ vẫn còn đứng ở ngoài.

Thầy Phúc mặc dù chỉ là giáo viên giám sát đội Quy của lớp Tinh Anh nhưng lại là cao thủ Nguyên Anh Trung Kỳ. Thêm nữa anh ta tu luyện công pháp Phật môn là khắc tinh của ma vật nên sau khi chiến đấu. Một mình anh ta gọi ra phác tướng chân Phật Kháng Môn La Hán.

Tên của Kháng Môn La Hán là Chú-trà-bán-thác-ca, hay Châu-lợi-bàn-đặc (Cullapatka). Truyền thuyết Phật giáo nhắc đến Ngài như một tấm gương cần cù nhẫn nại. Vì không thông minh như anh nên khi xuất gia Ngài không tiếp thu được Phật pháp, kể cả xếp chân ngồi thiền cũng không xong. Về sau được sự chỉ dạy lân mẫn của Thế Tôn, Ngài thực hành pháp môn quét rác với cây chổi trên tay. Nhờ sự kiên trì, dốc tâm thực hành lời dạy của Phật, quét sạch mọi cấu uế bên trong lẫn bên ngoài, Ngài đã chứng Thánh quả.

Một hôm đại thần Kỳ-bà thành Vương Xá thỉnh Phật và các vị A-la-hán đến nhà thọ trai. Tôn giả Bán-thác-ca không biết em mình đã chứng quả nên không phát thẻ tham dự. Đến khi chuẩn bị thọ trai, Phật bảo Bán-thác-ca về tịnh xá xem có sót người nào. Tôn giả về Trúc Lâm thì thấy cả ngàn vị Hòa thượng đang tọa thiền rải rác trong vườn. Ngạc nhiên và dùng thiên nhãn quán sát, mới vỡ lẽ ra đó là trò đùa của em mình, Tôn giả mừng rỡ xúc động, tán thán công phu của Châu-lợi-bàn-đặc.

Theo truyền thuyết, khi đi khất thực Tôn giả gõ cửa một nhà nọ và làm ngã cánh cửa cũ hư. Điều này cũng gây bối rối! Về sau, Phật trao cho Tôn giả một cây gậy có treo những chiếc chuông nhỏ để khỏi phải gõ cửa nhà người. Nếu chủ nhân muốn bố thí thì sẽ bước ra khi nghe tiếng chuông rung. Cây gậy gõ cửa trở thành biểu tượng của Tôn giả, và là hình ảnh quen thuộc trong sinh hoạt Phật giáo.

Theo Pháp Trụ Ký, Tôn giả là vị La-hán thứ mười sáu, cùng với một nghìn sáu trăm vị A-la-hán thưòng trụ tại núi Trì Trục.

-Hết Chương-

Bạn đang đọc Tiên Đế Trẻ Trâu sáng tác bởi lacthuakhong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lacthuakhong
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 75

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.