Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bóc Lột

Tiểu thuyết gốc · 2000 chữ

Không nhìn thấy bộ dạng như bốc hoả của nó thì biết là tên này thật sự cũng không có nhiều hạt sen. Nhưng nó nghĩ lại thì phát hiện, cái tên này tuổi thọ cũng không dưới nghìn năm đi. Một trăm viên hạt sen làm sao lấy cũng lấy không ra thế này.

-Ngươi đã hơn nghìn năm tuổi đi. Một trăm viên hạt sen cũng keo kiệt với ta. Ta làm sao cứu ngươi ra.

-Con mẹ nhà ngươi. Lão nương vốn dĩ có hơn chín trăm viên hạt sen. Thế nhưng đám ma vật ở trên kia đã lấy đi hơn một nữa. Bây giờ ta chỉ còn có vài viên, cùng lắm chỉ có thể cho ngươi năm mươi viên thôi.

Ngó sen liếc xéo nó một cái, đau lòng nói. Không cười hì hì nói:

-Ngươi bây giờ giữ hạt sen cũng không có tác dụng gì. Mang đưa hết cho ta đi, ta mới có thể cứu được ngươi. Bây giờ ta yếu như vầy làm sao mang ngươi đi được.

Ngó sen vô cùng phẫn nộ thét lên.

-Ngươi cho ta là con nít dễ lừa gạt lắm hay sao? Ngươi rõ ràng có thể mang nàng đến được đây thì chắc chắn có cách mang nàng trở ra. Ngươi chỉ cần cho ta giống như nàng chẳng phải là được rồi sao?

-Cái này là ngươi nói đó nha.

Không nhìn nó nghiêm túc nói. Ngó sen cũng đàng hoàng dõng dạt đáp:

-Đương nhiên.

Không cười gian nhìn nó nói:

-Giao ra tinh huyết và một tia hồn phách của ngươi ra.

Ngó sen cảnh giác nhìn nó và Tử Liên, thấy Tử Liên ở dạng người gật đầu nó mới an tâm giao ra một giọt tinh huyết và một tia hồn phách. Không nhanh chóng túm lấy rồi dùng máu của mình khống chế vẽ ra phù văn chủ tớ khế ước với nó.

Phù văn thành hình, tên ngó sen này còn không biết chuyện gì sảy ra đã bị một sợi dây ràng buộc giữa nó và Không. Nó nhận ra chỉ cần cái tên thối tha trước mắt muốn nó chết thì nó có thể hồn phi phách tán ngay lập tức.

-Ngươi… Ngươi đã làm gì ta rồi.

-Đương nhiên là giúp ngươi rời khỏi đây rồi. Mau lên đây đi.

Không cười vô cùng sáng lạng nhìn nó rồi chỉ vào một ấn ký ngó sen trên tay của mình. Ngó sen trong suốt cảm nhận được liên kết nên theo đó tiến vào bên trong ấn ký. Sau đó ý thức của Không truyền đến chỗ nó:

-Mau đưa cho ta một phần ba thân thể cùng một trăm viên hạt sen.

Ngó sen biết mình đã lên thuyền giặc của Không và Tử Liên, nó cắn răng lấy ra những thứ Không muốn đưa đến. Mỗi viên hạt sen là một năm tu luyện, và một năm tuổi thọ. Mà một phần ba ngó sen lại là hai trăm năm công sức tu luyện. Chỉ cần luyện hoá xong số này, nó dễ dàng đạt đến Nguyên Anh Hậu Kỳ và Thánh Long Cửu Biến Tầng thứ tư có khả năng chạm đến tầng thứ năm.

Một phần ngó sen trong suốt nằm trên tay Không, bên trong còn có chất dịch đặc sệt tiết ra ngoài. Mặc dù đang ở trong nước cũng không thể nào hoà tan chất dịch này. Đây chính là linh khí hoá lỏng thuần khiết tới cực điểm.

Người đời có câu:

Trong đầm gì đẹp bằng sen

Lá xanh bông trắng lại chen nhụy vàng

Nhụy vàng, bông trắng, lá xanh

Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

Điều này quả thật không sai, cho dù bị tiêm nhiễm ma khí thế nhưng từ trong thâm tâm vẫn không thể nào làm cho nó bị ma hoá hoàn toàn. Đưa ngó sen lên miệng cắn một cái, một mùi hương thơm ngào ngạt tràn vào khoang miệng. Linh khí dạng lỏng trực tiếp tiến vào đan điền mà không cần luyện hoá, vô số linh khí thuần tuý thâm nhập Long Châu làm cho nó không ngừng xoay tròn rồi phát ra ánh sáng vàng xuyên thấu ra bên ngoài cơ thể nó. Hình xăm Thần Long trên người nó cũng hô ứng mà loé sáng.

Ngay lập tức Không ngồi xuống đáy đầm, mặc cho bùn đất phủ lên thân mình. Thánh Long Cửu Biến thi triển đến mức cực hạn. Đây là một lần tu luyện điên cuồng nhất của nó từ trước đến nay. Còn hơn cả lần đầu thử tu luyện công pháp.

Cơ thể bắt đầu bành trướcng căng phồng lên do linh khí quá nhiều, đan điền căn bản không thể chứa hết nên đã tràn ra khắp cơ thể nó. Từng thớ thịt bị linh khí khủng bố bao phủ, ngay cả Long Giáp cũng đã được gọi ra. Hình thái Tiểu Long Nhân hoàng kim bại lộ ra ở bên ngoài. Hai chiếc sừng nho nhỏ nay đã dài thêm một chút, Long Lân cũng đã cứng rắn hơn trước một phần.

Cảnh tượng vô cùng kỳ diệu diễn ra, Long Châu bay vụt ra bên ngoài cơ thể xoay tròn với tốc độ hàng nghìn vòng trên giây. Điên cuồng hấp thu linh khí vào bên trong, không ngừng bành trướng đến cực hạn

Long Lực ban đầu từ bốn trăm hai mươi sáu nhảy lên vùn vụt. 427 428 429…

Trong vòng vài giây đã nhảy đến 700 mới bắt đầu chậm dần, nhưng vẫn còn là quá nhanh so với bình thường. Long Châu ban đầu như hòn bi bây giờ cũng đã to bằng quả chanh, năng lượng kinh khủng làm cho Tử Liên và ngó sen đều kinh hãi. Nó lầm bầm lầu bầu nói: “Hừ! Không ngờ tên khốn này là Long Tộc. Chả trách lại tham lam và gian sảo như vậy”.

Tử Liên cũng có chút bội phục chủ nhân của mình, mới tu vi Kim Đan Trung Kỳ không những có thể đại chiến hai vị Nguyên Anh Trung Kỳ. Mà khí thế bây giờ còn mạnh hơn cả Nguyên Anh Hậu Kỳ rất nhiều, có thể đối kháng được với Địa Tiên rồi.

Cơ thể Không đang từ từ thu nhỏ lại không còn căn phồng nữa, Long Lân, Long Giác cũng được thu lại. Nét mặt của nó cũng từ đau đớn chuyển sang hồng hào, sáng bóng.

Qua một trận vừa rồi, tố chất cơ thể nó cũng được nâng lên rất nhiều. Bây giờ chỉ với sức lực tay không cũng có thể sánh ngang với đại sư Gauri.

Mặc dù động tĩnh bên dưới khá lớn, nhưng phía trên đám ma vật cũng không hề cảm nhận được gì. Bởi vì dòng nước đen ở trong đầm ngoài ngăn cản thần thức, ngũ quan, còn có thể ngăn cản chấn động truyền ra ngoài.

Trừ khi Hắc Vực Chi Chủ hoàn toàn thức tỉnh, có thể tự do điều khiển Hắc Đầm khổng lồ này thì mới có thể phát hiện ra được có người đang trốn ở bên dưới.

Không vẫn còn nhắm mắt ở đó tu luyện, sau hơn một ngày mới hoàn toàn luyện hoá xong linh lực có trong ngó sen. Long lực đã nhảy đến một nghìn hai trăm hai mươi tia, nhưng vẫn chưa thông qua Thánh Long Cửu Biến tầng thứ tư. Bởi vì còn thiếu Long Tâm Đan làm vật dẫn.

Hai mắt của nó từ từ mở ra. Bây giờ trong tay nó có Long Tâm Đằng, Tuý Diệp Thảo và phụ liệu, nhưng vẫn còn thiếu một loại dược là Chu Quả thì mới có thể luyện ra Long Tâm Đan giúp nó đột phá tầng thứ tư.

Nhưng bây giờ biết đi đâu tìm Chu Quả, loại này chỉ mọc ở những nơi có nhiệt độ cao như miệng núi lửa. Bây giờ làm sao tìm được đây. Nó thở dài một hơi.

Biết nó là Long Tộc nên ngó sen khách khí hơn một chút, nó truyền âm nói:

-Chủ nhân, ngươi thở dài cái gì à nha.

-Ta cần dược liệu luyện chế đan dược mới có thể đột phá cảnh giới. Mà ở đây thì… Chắc phải rời khỏi đây rồi tính sau vậy.

Ngó sen cảm thấy có chút kỳ lạ hỏi:

-Đột phá cảnh giới cũng cần có đan dược hỗ trợ à? Ngươi đây là tu luyện cái công pháp quỷ quái vậy?

-Nói ngươi cũng không hiểu.

-Được rồi. Nể tình ngươi là chủ nhân tạm thời của ta. Nói đi cần dược liệu gì? Có khi ta sẽ giúp được ngươi.

Nghe được ngó sen trung can nghĩa đảm nói như vậy Không mới lấy tâm lý qua loa nói:

-Chu Quả.

Nó cũng không có đặt tâm trên người cái tên ngó sen keo kiệt này. Chuẩn bị lấy Hồi Trường Phù để trở về thì lại nghe tiếng ngó sen vang lên trong đầu.

-Chỉ có một loại này thôi sao?

Không sửng sờ, “Chả lẽ con hàng này thật sự có mang Chu Quả trong người, không những thế còn mang rất nhiều dược liệu khác nữa sao?”. Nó giả vờ nói:

-Còn có Trường Tử Đằng, Bạch Tham Thảo.

Hai loại này là đan dược luyện chế Long Cốt Đan và Long Gân Đan. Nó muốn thử xem tên này có mang ra được hay không mà thôi.

-Chu Quả và Trường Tử Đằng có một ít, còn Bạch Tham Thảo thì ta quả thật không có.

Không vô cùng vui mừng truyền âm cho nó:

-Ngươi thật sự có sao? Mau lấy ra cho ta.

Ngó sen muốn lấy đồ ra đưa cho nó thì chợt nhớ ra cái gì, bỗng nhiên quát lên:

-Con bà nó. Lão nương vì sao phải đem đồ vật cho ngươi. Ngươi dám lừa lão nương trở thành thuộc hạ của ngươi, bây giờ còn muốn chiếm linh dược của lão nương. Không có cửa đâu.

“Cái tên ngó sen khốn kiếp này, vì sao trở thành thuộc hạ của ta rồi mà còn khó thuần như vậy. Chả bù với Tử Liên”. Nó nhìn lấy ấn ký ngó sen nói:

-Coi như ngươi cho ta mượn đi. Khi nào kiếm được linh dược ta sẽ trả lại cho ngươi mà.

-Có quỷ mới tin lời ngươi nói. Đám Long Tộc các ngươi kẻ nào cũng tham lam thành tính.

Không trợn trắng mắt, “Mình lúc nào thành Long Tộc rồi, còn có cái nồi tham lam thành tính này mình đội không nổi đâu nha”. Lúc này nó đành dùng Tử Liên làm dẫn chứng để cho cái tên ngó sen kiêu ngạo này tạm thời cho nó mượn dược liệu.

-Ngươi thấy Tử Liên không, cách đây vài tháng nàng còn là Linh hoả không thể hoá hình. Chẳng phải ta đưa cho nàng Lôi Chủng để nàng tiến hoá thành Thiên hoả hay sao. Đối với thuộc hạ của mình ta chưa bao giờ bạc đãi cả. Về sau đi theo ta có đồ tốt không thiếu phần của ngươi.

Ngó sen do dự rồi. Nó được nghe kể Long Tộc mạnh mẽ bao nhiêu, nếu đi theo một Long Tộc, dù là phi thăng rồi cũng sẽ có thể phong quan vô hạn. Suy nghĩ thiệt hơn nó quyết định bỏ vốn đầu tư mối làm ăn này:

-Được rồi. Linh dược cho ngươi. Về sau có đồ tốt ngươi không nuốt một mình là được.

Nó nào có biết rằng Long Tộc bây giờ như chó nhà có tang, bị vô số thế lực giam cầm và truy sát. Vừa lên Tiên Giới, biết được nó có một chủ nhân là Long Tộc thì nó cũng sẽ trở thành mục tiêu của bọn họ.

-Hết Chương-

Bạn đang đọc Tiên Đế Trẻ Trâu sáng tác bởi lacthuakhong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lacthuakhong
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 64

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.