Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kết quả cũng chỉ là hoá thành đất vàng mà thôi

Phiên bản Dịch · 1384 chữ

Trong vũ trụ, Diệp Thành giẫm nát thân xác của đại Thần Tử Kim Ô Môn. Có điều tu vi của hắn mạnh mẽ, hơn nữa còn sở hữu thần phù thế mạng nên tạm thời chưa chết. Nhưng dưới bàn chân Cự Linh Thần của Diệp Thành, hắn chỉ có thể giãy giụa, thân xác mới dược thần phù ngưng tụ lại nhanh chóng bị lực lượng vạn quân tiếp tục đè nát bấy.

Diệp Thành lạnh lùng cúi đầu nhìn máu thịt vàng kim ngừng giãy giụa, liều mạng ngưng tụ thành hình hóa thành thịt nát trong nháy mắt.

"Diệp Thành, cậu thực sự muốn đuổi tận giết tuyệt ư?"

Vân Lam trợn mắt, tức giận nói.

"Khi Kim Ô Môn đến địa cầu diễu võ dương oai, tiện giết phái Sương Diệp ta, các người đã nghĩ tới bản thân sẽ có ngày biến thành bãi thịt nát dưới chân thổ dân man hoang không?”

Sắc mặt Diệp Thành lạnh nhạt, chân đạp từng cước, lại lần nữa giẫm bẹp Vân Lam thành bánh thịt.

Lúc Vân Lam hóa hình thành người, mặt hắn vô cùng hung ác. Hắn cắn răng nghiến lợi nói:

"Diệp Thành, cậu đang đâm đầu vào chỗ chết. Cậu không hề biết sức mạnh của chúng tôi lớn nhường nào, nội tình của đạo thống Chân Tiên vượt xa tưởng tượng của cậu. Đó là sự tồn tại đứng ngạo nghễ trong trời sao, thống trị hàng tỉ hành tinh. Sớm muộn cũng có một ngày giáo chủ và thái thượng trưởng lão sẽ giẫm đạp toàn bộ địa cầu như giẫm đạp ta!"

Vân Lam điên cuồng kêu gào, ánh sáng vàng rực toàn thân, ý đồ định dùng cái này để đe dọa Diệp Thành nhưng người sau lại không mảy may động đậy chút nào.

“Vậy sao? Thế nhưng cảnh đó sẽ không bao giờ được nhìn thấy!”

Diệp Thành thản nhiên nói, lại giẫm chân xuống. Đây là tấm thần phù thế mạng cuối cùng của Vân Lam, sau khi hắn chết thì không còn cách nào sống lại được nữa.

Nhưng lúc này, trong không trung, đột nhiên một giọng nói già nua vang lên: “Đạo hữu, xin dừng tay!”

m thanh đó giống như truyền đến từ nơi sâu thẳm nhất trong vũ trụ, tràn đầy tang thương và khổ sở của năm tháng vô tận, giống như âm thanh của thần linh. Rất nhẹ, nhưng lại vang vọng bên tai của tất cả mọi người ở Địa Cầu.

Giây phút đó, tất cả mọi người đều quay đầu lại, kể cả các vị Nguyên Anh ngoại vực cũng đều kinh ngạc.

“Chuyện gì vậy, đại giáo ngoại vực còn phái người tới sao? Nhưng Thần Tử bọn họ đều chiến đấu chết cả rồi, còn có ai có thể đến được nữa chứ? Nói chung cũng không thể nào là đích thân Chân Tiên đến được!”

Chỉ có Trùng Lâu, đột nhiên con ngươi khẽ co lại.

Nam Tuyệt đã từng bay ra mặt trăng, ánh mắt nghiêm trọng, trầm giọng nói: “Bọn họ đến rồi!”

Bạch Tiểu Huyên quay đầu, nhìn ra xa Địa Cầu. Cô ta biết, từ khi chào đời đến giờ, đây có thể là lần cuối cùng được nhìn thấy Diệp Thành và quê nhà. Nghĩ đến những lời mà Nam Tuyệt đã nói, trong lòng cô ta chỉ còn lại tuyệt vọng mà thôi.

Cái gọi là bảy đại thần tử đó chỉ là số ít người dẫn đầu mà thôi, thực lực của chân tiên đạo thống chân chính lúc này mới xuất hiện. Trước mặt sức mạnh to lớn như vậy thì sức lực của một người quả thực quá nhỏ bé.

Mà rất nhiều Tán Tu Tinh Hải đang chạy thoát khỏi Địa Cầu đều không khỏi lắc đầu thở dài:" Hà tất phải vậy, liều mạng tranh đấu, kết quả cũng là hóa thành đất vàng mà thôi."

Bọn họ vừa than thở, sắc mặt lại càng chua xót.

Những tán tu này cũng phải tìm đường tồn tại dưới sự uy nghiêm của đại giáo trong biển sao. Mặc dù bọn họ không có quan hệ gì với Địa Cầu, cũng không xem trọng ngôi sao bị bỏ rơi này, nhưng lúc này lại không khỏi cảm thấy đau thương.

Trong khi Trùng Lâu kinh sợ, khi Ma La kinh ngạc, khi rất nhiều vị Nguyên Anh ngoại vực không hiểu gì, khi rất nhiều người Địa Cầu đều ngờ vực trong lòng, khi vẻ mặt Vân Lam vui mừng khôn xiết.

Thì Diệp Thành quay đầu lại thì thấy từ nơi sâu thẳm trong vũ trụ, một ông lão chầm chậm bước đến.

Ông lão từ trong bóng tối đi tới, mặc đồ vải trên người, quần áo trên người chắp vá từng mảng như kẻ ăn xin. Vẻ mặt ông lão cũng vô cùng tiều tuỵ, làn da trên người như lớp vỏ cây, còn thô ráp hơn cả chim cú, khí huyết thì đã suy sụp đến cực điểm, ngay cả một chút hơi thở cũng không cảm nhận được, giống như một người hấp hối gần đất xa trời.

Nhưng ông lão gầy còm này, mỗi một bước đi đều kéo dài hơn ngàn dặm, vũ trụ cô quạnh lạnh lẽo dưới chân ông ta lại giống như mặt đất bằng phẳng. Phía sau ông ta, ba vị Thần Tử đi theo tỏa ra hào quang vàng rực, mỗi một vị Thần Tử đều có tu vi không hề kém hơn Vân Lam, thậm chí còn vượt trội hơn, nhưng ba vị Thần Tử lúc này lại khom lưng khuỵu gối, vô cùng kính cẩn đi theo sau lưng ông lão.

“Khụ khụ, xin đạo hữu hãy dừng tay, nể mặt lão già này tha cho Lam Nhi đi, nó cũng chỉ là đứa trẻ, nhất thời bướng bỉnh tuỳ hứng, nếu như có gì mạo phạm thì lão già này đền tội với đạo hữu!”

Ông lão ho nhẹ, nói chậm rãi.

“Thái huyền tổ, xin cứu lấy Lam Nhi!”

Vân Lam điên cuồng kêu gọi.

“Tên nghiệp chướng này, mới tu luyện được ba nghìn năm mà đã tự cho mình vô địch, hôm nay gặp được người tài giỏi, đã biết lợi hại rồi chứ!”

Ông lão lớn tiếng quát mắng, giống như đang dạy dỗ con cháu.

Vân Lam cúi đầu khúm núm ngoan ngoãn, vị đại Thần Tử này của Kim Ô Môn kiêu ngạo ngông nghênh làm gì còn chút ngạo mạn nào, mà ngoan ngoãn nghe lời giống như một học sinh hay con cháu vậy.

Nhưng tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này đều run sợ trong lòng.

Trên Địa Cầu thì thái tổ, viễn tổ, thuỷ tổ đều được xem là trưởng bối chín đời. Thái tổ đã là xa nhất, muốn đi ngược lại chín đời, thì là ông của ông của ông…

Mà thái huyền tổ là gì vậy?

Ông lão gầy còm đã mở lời giải thích:

“Để đạo hữu biết rõ, tên nghiệp chướng không nên hồn này là thái huyền tôn đời thứ bảy mươi ba của lão già này. Lão đây ngây dại biết bao nhiêu năm, trong đám hậu bối, tên nhóc này cũng miễn cưỡng xem như có chút triển vọng, nếu như nó mà chết thì huyết mạch của lão thật sự không có người kế tục nữa rồi. Vì vậy lão mặt dày cầu xin đạo hữu giơ cao đánh khẽ, tha cho nó một lần. Nếu đạo hữu có yêu cầu gì thì cứ việc nói, lão đều có thể đồng ý!”

Ông lão mặc quần áo vải bình dân, vẻ mặt thành khẩn, giọng điệu chân thành.

“Vù!”

Nhưng rất nhiều người lại cảm thấy lạnh người.

Vân Lam đã ba nghìn tuổi rồi nhưng ông lão này là thái huyền tôn bảy mươi ba đời, cho dù người trong vũ trụ có cưới muộn sinh muộn, cứ tính một đời tầm một trăm năm, vậy thì cũng là bảy vạn sáu ngàn năm rồi. Mà tuổi tác ông lão này là bao nhiêu được chứ?

Rất nhiều tu sĩ khi biết được đều sợ hãi lạnh cả da đầu.

Bạn đang đọc Tiên Đế Trùng Sinh (Dịch) của Lam Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MeoMeo9194
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 76

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.