Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đúng là thiếu khôn ngoan…”

Phiên bản Dịch · 1361 chữ

“Tên nhóc đừng có không biết điều như vậy, đầu tiên không nói đến tinh vực chứa mạch khoáng Kim Ô Môn kia, mà chỉ cần giữ lại tính mạng của cả môn cũng đủ để thể hiện các giáo của chúng ta đã miễn tội khai ân rồi. Nếu không với rất nhiều tội lớn đã phạm phải thì có huyết tẩy cả tinh vực này cũng không đủ!”

Ông lão to lớn nhắc nhở nói.

“Đúng vậy!”. Mấy vị Thái thượng trưởng lão khác cũng gật đầu.

Diệp Thành đã giết biết bao nhiêu Thần Tử, huyết tử quân viễn chinh của các đại thần giáo, mặc dù những trưởng lão Kim Đan bình thường đó căn bản không được các Bán Chân Tiên coi trọng, nhưng một vài Thần Tử vẫn có chút giá trị. Nếu không phải thấy tốc độ tu hành của Diệp Thành quá mức kỳ lạ, nói không chừng trong đất tiên đã đạt được bí pháp nào đó, thì bọn họ đã ra một chưởng đánh chết anh từ lâu rồi.

“Chẳng thế nào cả!”

Nhưng Diệp Thành lại thản nhiên nói một câu, sau đó giẫm một chân xuống.

“Phù phù!”

Vân Lam đang cảm thấy may mắn tìm được đường sống trong chỗ chết, lúc này ngay cả thần hồn và cả thể xác đều bị Diệp Phàm một chân giẫm xuống như một cái bánh thịt, máu tươi bắn tung toé khắp nơi. Cả trời đất tĩnh mịch, mà vẻ mặt tươi cười của ông lão mặc đồ vải cũng lập tức cứng ngắc.

Ông lão mặc đồ vải, được phong hào là Kháo Sơn Vương của Kim Ô Môn, thất hoàng tử Vân Cực, ban đầu vẻ mặt tươi cười nhưng lúc này sắc mặt lập tức cứng đờ, nụ cười cứng ngắc trên mặt, trơ mắt nhìn Diệp Thành giẫm mạnh chân vào người hậu duệ đời thứ bảy mươi ba của ông ta thành đống thịt vụn.

Mà Thái thượng trưởng lão của Vạn Yêu Môn cao to lực lưỡng thì lại hơi nheo mắt.

Mấy vị Thái trưởng lão các đại giáo khác đều có chút kinh ngạc nhìn Diệp Thành, dường như không nghĩ tới anh lại kiên quyết như vậy. Ngược lại, mọi người trên Địa Cầu trong lòng đều trùng xuống.

“Chân Tiên Diệp sao lại thiếu khôn ngoan như vậy. Vân Lam này không chết thì cũng giống như có con tin trong tay, hoàn toàn có thể dựa vào đó rồi từ từ nói chuyện với Kim Ô Môn cùng với các đại chân tiên đạo thống khác mà, làm gì phải một chân giẫm chết như vậy chứ? Hoàn toàn cắt đứt hy vọng thương lượng rồi!”

Có Nguyên Anh ngoại vực nắm cổ tay nói.

“Đúng vậy, Kháo Sơn Vương Vân Cực đó lại muốn dùng một ngôi sao để trao đổi, giọng điệu ông ta cũng chân thành, thành thật, không giống với đám người Vân Lam, chẳng phải người muốn động tay động chân, rõ ràng là muốn nói đạo lý, có thể từ từ thương lượng được mà”.

Một vị Bạch Phượng Thiên Quân khác cũng lắc đầu thở dài.

“Đúng, đúng vậy, đúng là thiếu khôn ngoan…”

Rất nhiều tu sĩ đến từ thiên ngoại, như mấy người Thiên Huệ Thiên Quân đều lặng lẽ tiếc hận.

Thậm chí ngay cả nhiều đệ tử phái Sương Diệp, cùng với người bình thường trên Địa Cầu trong lòng cũng có chút oán trách Diệp Thành. Ông lão áo vải cư xử rất tốt, hoàn toàn là dáng vẻ người già gần gũi, không hề có chút hung hăng nào. Rất nhiều người trong lòng đều có chút hy vọng, có phải là có thể đàm phán với các đại giáo ngoại vực tinh hà này không. Nếu có thể không phải đánh nhau thì đương nhiên không đánh là tốt nhất.

Nhất là đám người Tất Tịnh Hồng, Hách Hổ, vốn dĩ không quá xem trọng Diệp Thành, chỉ là dưới sức ép của Diệp Thành thì không thể không cúi đầu. Lúc này trong lòng đều âm thầm cười lạnh.

“Đều là kẻ địch một mất một còn cả rồi, mọi người còn trông cậy vào những Chân Tiên đạo thống này bỏ qua cho chúng ta sao? Sao có thể chứ?”

Cô bé Tần Thanh Uyển phản bác.

“Chưa hẳn là không thể mà, những Chân Tiên đạo thống này là kẻ địch với Sương Diệp Phái, nhưng với bách tính bình thường chúng ta thì lại không thù không oán. Huống hồ Kháo Sơn Vương lại khoan dung độ lượng, là trưởng lão trung hậu. Nguyện ý bỏ qua cho Sương Diệp, Chân Tiên Diệp cũng không chấp nhận mà còn giết chết huyết mạch trực hệ của đối phương, đây chẳng phải là kết thù ngay trước mặt, không chết không ngừng sao?”

Có người tính khí kỳ quái nói.

“Ai? Là ai nói bậy?”. Ánh mắt Aokawa Sakura như điện liếc sang.

Rất nhiều người lập tức im miệng.

Diệp Thành còn chưa thua, Sương Diệp vẫn còn là Chúa tể của Địa Cầu, cho dù là Nguyên Anh ngoại vực thì Aokawa Sakura vẫn có thể một kiếm chém chết, lúc này không ai dám động vào cô ta.

Sau khi khống chế đám người, Aokawa Sakura ngẩng đầu, ánh mắt có chút nghiêm trọng.

Lúc này, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung trên người Diệp Phàm, không chỉ có hơn một tỷ chúng sinh trên Địa Cầu mà còn rất nhiều tu sĩ tinh vực bị lãng quên đang ở ngoại vực quan sát, thậm chí cả tán tu biển sao cũng nhìn về phía anh.

“Tên nhóc, sao không sợ chết? Dám cả gan giết chết Vân Lam trước mặt chúng ta. Chẳng lẽ cho là mấy lão già chúng ta không dùng được nữa rồi, có thể bị nghiền chết dễ dàng như mấy đứa hậu bối?”, ông lão gầy còm nheo mắt nói.

“Diệp Thành, thật quá ngông cuồng, không biết trời cao đất dày, núi cao còn có núi cao hơn.” Ông lão cao lớn lắc đầu nói.

“Diệp đạo hữu, đây là ý gì?” Vẻ mặt vui cười của Vân Cực cũng trầm xuống, sắc mặt như mặt hồ tĩnh lặng.

“Còn có ý gì nữa? Cho rằng chúng ta tay chân già cỗi không dùng được nữa. Ha ha, tiểu bối, sức lực đám người chúng ta vượt ngoài sức tưởng tượng. Đừng nghĩ rằng pháp lực mạnh mẽ thì thì dám coi thường chúng tôi, chỉ vừa mới bước chân vào con đường tiến lên Hợp Đại Đại Đạo mà thôi, còn chúng ta đã là tiền bối đi trước rồi”.

Thái thượng trưởng lão của Vô Cực Tông thản nhiên nói.

Những vị Thái thượng trưởng lão này, mỗi người đều đã sống đến mấy vạn năm, cho dù có thấy Diệp Thành quét sạch sức mạnh thất đại Thần Tử thì cũng chỉ có chút kinh ngạc mà thôi. Cả đời bọn họ đã chứng kiến biết bao nhiêu kẻ mạnh, nhiều vô số. Diệp Thành tuy mạnh nhưng bọn họ cũng có chỗ dựa của chính mình, không chút lo sợ.

“Vù vù!”

Bức tranh Sơn Hà Xã Tắc trong tay mỹ nữ mặc quần áo trong cung của Kim Đồng Giáo hơi chuyển động.

Ngoại trừ lần đó thì mỗi một vị Thái thượng trưởng lão đều có khí thế khác nhau trên người. Những khí thế đó không hề kém bức tranh Sơn Hà Xã Tắc chút nào, rõ ràng cũng là bán tiên bảo hạng nhất.

Ở đây có ít nhất là bảy món bán tiên bảo! Hơn nữa còn nằm trong tay bảy vị Bán Chân Tiên vừa tiếp xúc với cảnh giới Hợp Đạo.

“Răng rắc!”

Mấy vị trưởng lão ánh mắt cao ngạo, tức giận như muốn nuốt cả vũ trụ.

Đã rất nhiều năm Bán Chân Tiên chưa từng xuất hiện. Chỉ có mấy lão bất tử mới hiểu được sức mạnh này đáng sợ đến mức nào.

Bạn đang đọc Tiên Đế Trùng Sinh (Dịch) của Lam Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MeoMeo9194
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 69

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.