Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tạm thời rời đi

Phiên bản Dịch · 1583 chữ

Dung mạo Hoắc Lương kỳ thực rất đẹp đẽ, nếu không phải do đi đứng bất tiện, đôi mắt lại không nhìn thấy, chỉ dựa vào một thân khí độ này, cũng coi như là trên thế gian hiếm có công tử nào được bằng, nhưng số mệnh lại trêu ngươi, cho hắn quá nhiều cực khổ.

"Vị đạo trưởng này sợ là đang nói đùa, ta chỉ là một người tàn tật bình thường, lại không có gì đáng giá để bị quỷ ám thân, quỷ vật ám lấy ta thì có lợi ích gì?"

Hoắc Lương luôn giữ thái độ bình tĩnh, xem ra anh ta so với Hoắc viên ngoại càng giống như chủ nhân của phủ đệ này hơn.

Đương nhiên, cũng không ngoại trừ là bởi vì do hắn đã lâu không nhìn thấy gì, cho nên có chút kém nhạy cảm........

Nhưng Quân Lạc vẫn không nghĩ là bởi vì sau này, Hoắc Lương lãnh đạm khác hẳn với những người bình thường, cơ hồ không giống người sống lâu năm trong nhà cao cửa rộng.

Nghĩ đến đây, ánh mắt của nàng đại khái lướt qua vài người có mặt ở đây.

Ngoại trừ một vài hạ nhân luôn vâng lời ra, tất cả mọi người trong phủ đệ này dường như đều có bí mật của riêng mình.

Phu nhân trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp, bên cạnh Hoắc viên ngoại có vẻ dịu dàng quan tâm nhưng lại ít nói nhất, giờ lại có thêm một công tử mang theo quỷ khí bên người.

Vị công tử này nhấn mạnh hai lần, hắn chưa từng tiếp xúc với quỷ trong sân viện, hẳn nhiên là hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận việc này.

Quân Lạc và Nguyệt Ảnh hiểu rằng hiện tại ngay cả khi họ tiếp tục truy hỏi về vấn đề này sợ rằng họ cũng không tìm thấy kết quả, thì cứ......

Hai người liếc mắt nhìn nhau, cùng quay lại vái chào Hoắc viên ngoại "Hôm nay trời đã khuya, hai người chúng tôi trở về trước, ngày mai sẽ quay trở lại quý phủ sau."

Hoắc viên ngoại sửng sốt: "Hai vị đạo sĩ mới đến kinh thành, sợ rằng cũng không có nơi nào để đi, đừng ngại cứ ở lại trong phủ đi. Ta đã nghĩ trước đến tình huống này, vì lẽ đó đã vì hai vị mà sớm chuẩn bị xong tất cả."

Nguyệt Ảnh chắp tay nói với Hoắc viên ngoại: "Muội muội ta rất ham chơi, mới tới nơi đã muốn đi xem phong tục của cảnh thành, vì vậy tối nay chúng tôi vẫn là nên tùy tiện tìm một khách điếm để ở. Ngày mai sẽ lại tới quý phủ.

Khi Nguyệt Ảnh nói ra những lời này, Quân Lạc kỳ thực cũng không nhàn rỗi mà lặng lẽ quan sát phản ứng của những người xung quanh.

Người hầu không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, Hoắc Lương vẫn giữ thái độ bình tĩnh, ngược lại là phu nhân xinh đẹp kia, Quân Lạc rõ ràng chú ý tới nàng ta vừa thở phào nhẹ nhõm.......

Quả nhiên, những bí mật ẩn giấu bên trong phủ đệ này chắc chắn là có liên quan đến người này.

Sau đó Nguyệt Ảnh lại cùng Hoắc viên ngoại hàn huyên qua loa một lúc, hai người mới được đưa đến bên ngoài cửa lớn.

Đúng lúc này, tại cửa lớn lại xuất hiện một gương mặt quen thuộc, chính là phu xe mà Quân Lạc nhìn thấy khi đến, lúc này, phu xe đang đánh xe đi qua cửa bên để vào Hoắc phủ.......

...........

Theo dân gian truyền tụng, Kinh Thành là một trong những thành phố phồn hoa nhất của quốc gia này, không nói lên linh khí nơi đây phong phú bao nhiêu, mà là khí hậu nơi đây cực kỳ thích hợp cho người bình thường sinh sống.

Phải biết rằng, người bình thường không có năng lực sử dụng linh khí để chống lại nóng lạnh như tu sĩ, cho nên họ quan tâm đến sinh kế của bản thân hơn là vấn đề linh khí có mạnh hay không.

Chẳng hạn như nguồn nước, chẳng hạn như đường buôn bán, ruộng đất xung quanh có thích hợp để trồng trọt, vân vân.......

Cũng bởi vì điều này, mà trong thành này có rất nhiều người phàm, chí ít so với tu sĩ thì có phần nhiều hơn, là một thành trì điển hình nơi người phàm sinh sống.

Người dân nơi đây không sử dụng linh châu hay linh thạch để giao dịch mà sử dụng loại tiền phổ biến nhất là bạc và đồng tấm để giao dịch.

Đương nhiên, không có nghĩa là tu sĩ tới đây không mua được gì, dù sao trong thành này vẫn có mấy cửa hàng đổi tiền, chỉ là để cho tu sĩ từ trên núi xuống núi có chỗ đổi bạc. .

Có điều, bởi vì Quân Lạc và Nguyệt Ảnh thường xuyên đến phàn nhân thành trì làm nhiệm vụ, vì lẽ đó trong tay bọn họ luôn có một ít bạc, cũng không cần phải đi một chuyến đổi bạc.

Lúc này, một người buôn bán kẹo hồ lô đi ngang qua người Quân Lạc.

Quân Lạc ném mấy đồng xu cho người bán hàng rong, rồi nhặt hai cái kẹo hồ lô, đem cho Nguyệt Ảnh một cái.

Nguyệt Ảnh lắc đầu: "Ta không ăn."

Quân Lạc bất mãn lườm một cái, "ai nói là cho ngươi ăn, bổn cô nương là muốn ngươi cầm giúp ta."

Nguyệt Ảnh mặc dù trong lòng không biết phải làm sao nhưng vẫn nhận lấy kẹo hồ lô trong tay Quân Lạc "tốt hơn hết vẫn là nên ăn ít ngũ cốc nhân gian, nếu không khi loại bỏ tạp chất trong cơ thể, ngươi sẽ là người chịu thống khổ."

Quân Lạc không bằng lòng, cắn rơi quả đỏ phía trên, mơ hồ nói: "Đau chỉ là nhất thời, nhưng có thể vui vẻ lâu dài, lần sóng gió này cũng không lỗ."

"Huống hồ hiếm lắm mới có một lần ra ngoài, ngươi không muốn hưởng thụ cuộc sống của phàm nhân một chút sao?"

"Không có hứng thú."

Quân Lạc "hừ " một tiếng: "Có lúc ta nghĩ rằng, ngươi như vậy không hợp tu tiên chút nào, hợp với trực tiếp phi thăng làm thần tiên hơn."

Nguyệt Ảnh lười nói chuyện "ăn uống" với Quân Lạc, liền trực tiếp chuyển chủ đề.

"Đêm nay khi nào chúng ta sẽ hành động, ngươi có ý kiến gì không?"

Quân Lạc lại tiếp tục cắn tiếp quả hồng thứ 2: "Giờ tý chứ, đến lúc đó âm khí nồng nặc nhất, không sợ nó không xuất hiện."

Đúng vậy, sở dĩ Quân Lạc và Nguyệt Ảnh lựa chọn không nghỉ qua đêm ở Hoắc phủ, chính là vì muốn thuận tiện ban đêm tìm tới Hoắc phủ.

Nói cho cùng nếu như bọn họ nghỉ qua đêm ở Hoắc phủ, những thứ kia chưa chắc dám lộ ra ngoài, những người có bí mật cũng không dễ dàng lộ ra sơ hở của mình.

Đơn giản là bọn họ trực tiếp rời đi, để cho những kẻ muốn giấu đầu hở đuôi trước tiên buông lỏng đề phòng, sau đó nói không chừng còn có thể một mũi tên trúng hai đích.

"Nói tới cây hòe kia, ngươi phát hiện ra điều gì chưa?"

Nguyệt Ảnh suy nghĩ một chút: "Phía bên trên có khá nhiều khí tức của ma quỷ, chỉ có điều có một khí tức đặc biệt nồng nặc........."

Quân Lạc gật đầu: "Xem ra ta cảm giác không sai."

"Ngoài ra........phía dưới cây hòe cũng có điều kỳ lạ, ta không biết ngươi đã nhận ra chưa."

Quân Lạc hơi run, lúc đó tâm tư của nàng toàn bộ đều đặt ở quỷ khí, tất nhiên là không chú ý tới những thứ khác.

"Sao lại nói vậy?"

"Dưới tán cây hòe giống như là có chôn một thứ gì đó, thứ đó ẩn chứa một luồng khí nhàn nhạt, nếu không phải ta đặc biệt chú ý, ta suýt chút nữa cũng bỏ qua........"

"Cho nên, đêm nay chúng ta không chỉ bí mật đi điều tra Hoắc phủ, còn muốn đi đào cây sao?"

Nguyệt Ảnh gật đầu: "Ban ngày ta cảm thấy, cho dù chúng ta có hỏi, bọn họ cũng chưa chắc sẽ đồng ý để chúng ta đào cây, cho nên ta định để đến buổi tối cùng làm........"

Đối với Hoắc viên ngoại mà nói cây hòe đó là cây tụ tài, đừng nói là Hoắc viên ngoại kia không đồng ý, mà ngay cả Hoắc Lương cũng sẽ không đồng ý. Dẫu sao cây hòe cũng là nơi trú ngụ của quỷ vật, mà Hoắc Lương kia lại rõ ràng là đang bảo vệ quỷ vật. Cho nên khả năng cao là đề xuất của bọn họ sẽ bị từ chối.

Nguyệt Ảnh chẳng hề giỏi thuyết phục người khác, cho nên lúc đó hắn lựa chọn giữ kín phát hiện này của mình.

Một xiên kẹo hồ lô rất nhanh đã tiêu tan trong tay Quân Lạc, nàng lắc lắc chiếc xiên không còn gì trong tay khẽ cười nói: "Vậy sợ là buổi tối chúng ta lại phải bận rộn rồi."

Bạn đang đọc Tiên Đồ Nghịch Hành 1 của Huyền Chiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Rinnn19
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.