Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khởi động

Phiên bản Dịch · 2509 chữ

Viên Minh nhìn Ô Lỗ đang đến gần, bất tri bất giác nhíu mày, rất nhanh lại giãn ra.

Chỉ thấy trên bả vai, ngực, cánh tay của Ô Lỗ đầy vết thương, thậm chí có mấy chỗ còn đang chảy máu, dường như cách đây không lâu vừa mới trải qua một trận ác chiến, thoạt nhìn có hơi chật vật.

Lại nói tiếp, cũng không biết Ô Lỗ này có cơ duyên đặc biệt gì, tuy rằng còn có chút khoảng cách với Luyện Khí kỳ tầng một, nhưng hình như tốc độ tu luyện tổng thể cũng không thấp hơn hắn.

Mà hắn ta còn thu được da thú mãnh hổ hoa đốm, nói về sức chiến đấu tổng thể thì còn mạnh hơn nhiều so với Vượn Trắng, ứng phó với hung thú hạ giai cấp một tầm thường không tốn chút sức lực mới đúng, cũng không biết là cuối cùng gặp phải cái gì.

"Hô Hỏa trưởng lão, tại hạ tới chậm, đây là tinh huyết hung thú tháng này." Ô Lỗ dừng ở trước mặt Hô Hỏa trưởng lão, đưa túi tinh huyết lên.

Hình như Hô Hỏa trưởng lão không nhìn thấy bộ dáng thê thảm của Ô Lỗ, mặt không chút thay đổi thu năm phần tinh huyết của hắn, sau khi ném xuống hai phần giải dược thì gọi chim lớn rời đi.

Viên Minh uống thuốc giải xong thì không ở lại, cũng định xoay người rời đi.

"Viên huynh, chờ một chút, trong tay ngươi còn loại thuốc mỡ trị thương kia không?” Đột nhiên Ô Lỗ gọi Viên Minh lại.

"Còn có một ống." Viên Minh dừng bước.

"Thật tốt quá, ngươi có thể bán cho ta không? Ta dùng ống nọc độc xương sụn này đổi với ngươi." Ô Lỗ lộ ra sự vui mừng, lấy ra một cái ống trúc đã bị da thú niêm phong kín.

"Có thể." Viên Minh lấy ra một cái ống trúc từ trong ngực ném qua.

"Cảm ơn." Ô Lỗ vội vàng cầm lấy, đưa ống trúc trong tay.

Viên Minh mở ống trúc ra, bên trong là nửa bình chất lỏng nhớt màu tím đen.

Từ sau chuyện cứu giúp lần trước, dường như quan hệ của hai người gần hơn rất nhiều, hai người cũng trao đổi nhiều hơn.

Ô Lỗ tự xưng xuất thân từ một tiểu tộc Nam Cương, biết luyện chế một ít vật kịch độc, nọc độc xương sụn này có thể làm cho gân cốt người ta bủn rủn, rất có hiệu quả với hung thú, Viên Minh có dùng thuốc mỡ chữa thương do mình điều phối đổi hai lần, phát hiện hiệu quả không tệ.

"Vừa rồi dường như ta nghe thấy Hô Hỏa trưởng lão đang nói chuyện, không biết nói cái gì?" Ô Lỗ liếc mắt nhìn Hô Hỏa trưởng lão đi xa, có hơi tò mò hỏi.

"Ta nhờ Hô Hỏa trưởng lão dạy một ít chuyện liên quan đến hung thú cho ta." Viên Minh nói như thế.

Nếu Hô Hỏa trưởng lão không nói chuyện trở thành đệ tử ký danh Bích La động cho Ô Lỗ, tất nhiên hắn cũng không nhiều lời nói lung tung.

Hai người nói chuyện phiếm một lát rồi lần lượt rời khỏi nơi này.

Viên Minh trở lại hang động, tính kế hoạch tiếp theo.

Vốn dĩ hắn định đi tới khu vực khác của Thập Vạn đại sơn tìm một ít thú nô khoác mao hỏi thăm chuyện về Bích La động cùng với Hủ Tâm đan, xem có cơ hội thoát khỏi nơi này hay không, dù sao hắn cũng không muốn vĩnh viễn làm một thú nô không có tương lai bị người ta uy hiếp.

Hiện giờ nếu Hô Hỏa trưởng lão đã chỉ một con đường có thể gia nhập Bích La động thì không cần phiền toái như vậy.

Một ngàn phần tinh huyết hung thú thoạt nhìn không ít, nhưng nếu giảm bớt thời gian tu luyện, hắn chắc chắn có thể thu xong trong vòng một năm.

"Có hơi không đúng, nhìn như thế nào thì Bích La động cũng không giống tông môn dễ nói chuyện, làm sao có thể đưa ra điều kiện rộng rãi như vậy? Thú nô khoác mao cũng có chút thực lực, chỉ cần cẩn thận một chút là có thể hoàn thành nhiệm vụ này?” Viên Minh vuốt cằm nghĩ.

Chẳng lẽ trong chuyện này còn có ẩn tình không ai biết sao?

Nhất thời hắn không thể hiểu được, cũng không lãng phí thời gian nữa, ít nhất trong quá trình thu thập tinh huyết hắn có thể tu luyện Cửu Nguyên quyết, cố gắng hết sức tăng tu vi lên, tăng thực lực tự bảo vệ tương lai của mình.

Viên Minh nghĩ tới đây thì bắt đầu đứng dậy thu thập đồ đạc trong động.

Hang động này cách hẻm núi có hơi xa, mỗi lần đi đều tốn không ít thời gian, phải đổi chỗ ở khác.

Viên Minh dùng một tấm da thú gói đồ đạc lại, đứng dậy rời khỏi hang động đã ở được nửa năm, nhưng trước khi đi hắn vẫn lấy một tảng đá lớn chặn cửa động.

Nơi này có hơi bí mật, có lẽ ngày sau vẫn còn dùng được.

Mang theo tay nải da thú, Viên Minh đi về phía nam, rất nhanh đã tới gần thung lũng.

"Đi qua hẻm núi không mất bao nhiêu thời gian, vẫn nên định cư ở bên này của thung lũng."

Viên Minh nhìn lướt qua một vòng, không tiếp tục đi mà tìm kiếm chỗ ở thích hợp ở gần đấy.

Không bao lâu sau, hắn phát hiện dưới một ngọn núi đất thấp bé có một hang động sâu, thoạt nhìn có vẻ do động vật sống dưới đất thuộc loại tê tê đào ra.

Hang động rất dài, kéo dài đến bên kia núi, ngoại trừ lối vào chính diện thì còn một cửa sau ở bên kia.

Cửa sau tương đối nhỏ, người không thể đi qua.

Viên Minh dùng đá lớn chặn cửa sau lại rồi hóa thân thành vượn trắng, sử dụng móng vuốt để mở rộng cửa hang ra gấp bội thành một gian nhà đất bình thường.

May mà ngọn núi thấp này nhiều đất ít đá, tiết kiệm không ít sức cho hắn, nếu không cho dù có cặp móng vuốt sắc bén mà muốn đào cửa hang rộng như này thì cũng không thể làm xong trong một hai ngày.

Viên Minh mang một tảng đá lớn ở gần đó tới để chặn cửa hang, lại nhặt không ít cành khô và cỏ khô để trải một cái giường đơn giản ở trong hang động, một nơi ở đơn giản nhanh chóng đã hoàn thành.

Nằm trên giường cỏ khô ráo, cả người hắn thả lỏng, không nhịn được ngáp một cái.

Điều kiện hang động lúc trước đơn sơ, hắn lại bận rộn tu luyện và săn thú nên không để ý đến sinh hoạt cá nhân, giờ phút này nằm trên giường cỏ mềm mại, căng thẳng tích lũy trước giờ được thư giãn ra, dĩ nhiên là có hơi mệt mỏi.

Lần này Viên Minh không có xua đuổi cơn buồn ngủ, nằm trên giường cỏ khô, rất nhanh đã ngủ say.

Hắn ngủ rất ngon, trưa hôm sau mới phấn chấn tinh thần tỉnh lại, sau khi ăn lung tung một chút thịt khô thì rời hang động đi tới rừng rậm bên kia hẻm núi.

Viên Minh liếc mắt nhìn lên đỉnh núi nơi sào huyệt của hồ ly xanh, rất nhanh thu hồi tầm mắt.

Hắn giết hơn nửa bầy hồ ly xanh kia, thủ lĩnh hồ ly xanh trong đó đã bị giết từ tháng trước, những con hồ ly còn lại đều tản ra bốn phía làm hắn thiếu đi một cứ điểm săn thú ổn định.

Viên Minh lắc đầu, cất bước đi sâu vào trong rừng rậm.

Mấy tháng trước hắn vẫn luôn đi quanh vùng ven rừng rậm này, đây là đầu tiên hắn đi sâu vào trong.

Khi hắn đi vào, phát hiện cây cối xung quanh đều cao lớn dị thường, cây cao hơn trăm năm mọc khắp nơi, cành khô lá rụng dày thành một tầng, chân giẫm lên trên có cảm giác mềm nhũn, những bụi cây rậm rạp tươi tốt hơn nhiều so với hẻm núi bên kia mọc che khuất tầm mắt.

Viên Minh hơi cân nhắc, hóa thân thành vượn trắng tung người lên cây, bắt đầu nhảy lên.

Kết quả đi chừng mười lăm phút, dọc đường đi đều rất bình tĩnh, không gặp phải bất kỳ hung thú nào.

Đối với việc này hắn cũng không cảm thấy kỳ quái, nói ra thì mảnh rừng rậm này cũng chỉ là vòng ngoài của Thập Vạn đại sơn, mặc dù có hung thú chiếm cứ nhưng số lượng cũng không nhiều, Ô Lỗ đã từng oán giận qua, nói thời gian đi tìm kiếm hung thú còn nhiều hơn so với thời gian săn giết.

Lúc trước hắn có thể phát hiện một ổ hồ ly xanh lớn coi như là vận khí tốt, lúc đó mới hoàn thành nhiệm vụ mỗi tháng dễ dàng, mà con tê tê màu vàng kia thì đã không biết tung tích, tiếp theo, nếu muốn hoàn thành mục tiêu một ngàn phần tinh huyết chắc chắn phải tiến thêm một bước mới được.

Đương nhiên, Viên Minh cũng không có ý định liều lĩnh tham công, an toàn vẫn là ưu tiên.

Lại đi về phía trước tiếp, phía trước truyền đến một trận tiếng nước chảy rầm rầm, là một thác nước nho nhỏ chảy xuống từ vách núi, rót vào đầm nước trong suốt tản ra luồng khí mát lạnh đập vào mặt.

Viên Minh nằm sấp trên cây, nhìn xuyên qua khe hở lá cây về phía trước.

Chỉ thấy một con hung thú giống một con lợn rừng có thân hình cao lớn đang cúi đầu uống nước bên đầm nước, lông thú toàn thân đều hiện ra màu đỏ rực, sống lưng và bốn bó cơ phồng lên, vừa nhìn đã biết đó là loại hung thú thiên về tấn công vật lý.

Trên trán hung thú lợn rừng còn mọc một cây sừng bén nhọn, thoạt nhìn vô cùng sắc bén, khóe miệng còn có hai cái răng heo sáng như bảo kiếm, chớp động hàn quang lạnh như băng làm người ta không rét mà run.

Viên Minh nhìn "con mồi" trước mắt, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt nhìn về phía bốn phía xung quanh đầm nước, muốn xác nhận gần đó có tiềm tàng nguy hiểm nào khác hay không.

Nhưng vào lúc này, tai hung thú lợn rừng nhoáng lên một cái, nó bất ngờ nâng đầu khỏi đầm nước mà nhìn chung quanh, hình như nghe được động tĩnh gì.

Viên Minh thấy vậy vội vàng trốn ở phía sau thân cây, không nhúc nhích.

Tai hung thú lợn rừng run rẩy, hình như đang lắng nghe động tĩnh xung quanh, sau vài hơi thở nó mới tiếp tục cúi đầu uống nước.

Viên Minh thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ thò đầu cẩn thận quan sát đối phương.

"Nhìn hình thể của tên này, so với hồ ly xanh và tê tê trước kia còn mạnh hơn không ít, mục tiêu một ngàn phần, bắt đầu từ ngươi đi." Trong lòng hắn âm thầm tính toán, lặng yên tới gần, rất nhanh đi tới gần chỗ hung thú lợn rừng.

Đúng lúc này, hung thú lợn rừng đứng lên giũ nước trên người, thỏa mãn hừ hai tiếng, định xoay người rời khỏi đầm nước.

Viên Minh bắt đúng thời cơ nhào xuống khỏi trên cây, vừa lúc rơi vào sống lưng rộng lớn của con lợn, không đợi hung thú lợn rừng phản ứng, hai cái móng vuốt sắc bén đã cắm mạnh vào cổ hung thú lợn rừng, ra sức rạch một cái.

"Éc!"

Cổ hung thú lợn rừng bị rạch ra hai vết thương đáng sợ có thể nhìn thấy được xương, máu tươi chen chúc mà ra.

Nó phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương, thân hình cao lớn chạy như điên về phía trước, liên tiếp đâm gãy hai gốc đại thụ làm cành lá cây cỏ bay tứ tung.

Viên Minh không kịp ổn định thân hình, ngay lập tức bị hất văng ra ngoài.

“Gào!” Hai mắt hung thú lợn rừng đã biến thành đỏ như máu, quay đầu nhào về phía Viên Minh.

Đầu lợn rừng nghiêng về phía trước chĩa cái sừng đỏ thẫm kia ra, giống như một cái giáo đâm vào ngực Viên Minh, thân hình cao lớn mang theo khí lưu mãnh liệt khiến cho rừng cây cách đó mấy mét cũng rung động ào ào.

Viên Minh vừa mới ổn định thân hình, muốn né tránh đã không kịp, hắn vội vàng duỗi hai tay, một tay bắt lấy sừng nhọn đỏ thẫm.

Sạt...

Hai chân hắn ma sát mặt đất, cả người trượt về phía sau.

Lùi về phía sau chừng hai mét, hai chân Viên Minh lún xuống đất nửa mét mới đứng vững thân thể, mặc cho hung thú lợn rừng dùng sức như thế nào cũng không cách nào lay động mảy may.

“Lên cho ta!” Viên Minh hét lớn một tiếng, cơ bắp hai tay phồng lên, nhấc lên trên.

Thân hình cao lớn của hung thú lợn rừng bị hắn nâng bổng lên, xoay nửa vòng rồi nện vào một gốc đại thụ gần đấy.

Cây cổ thụ chừng một người ôm rắc một cái, thân thể hung thú lợn rừng tiếp tục nện trên mặt đất, phát ra một tiếng "ầm" khiến mặt đất quanh đó mấy mét hơi lắc lư.

Không đợi con thú này phục hồi tinh thần, một cái móng vuốt sắc bén của Viên Minh giáng xuống từ trên trời đâm mạnh vào đầu nó, xuyên qua hộp sọ cứng rắn.

Hung thú lợn rừng phát ra tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng, thân hình khổng lồ co giật vài cái rồi không còn động tĩnh.

Viên Minh gật đầu, thực lực con thú rừng này không kém, nếu ba tháng trước hắn gặp phải nó thì ắt bại nhiều thắng ít, hiện giờ nó đối mặt với mình lại giống như mèo con, hoàn toàn không có sức phản kháng.

Hắn từ bỏ Huyết Khí pháp, chuyển sang tu luyện Cửu Nguyên quyết quả nhiên là chính xác.

Viên Minh lấy túi trữ máu ra thu máu của lợn rừng, đang muốn rời đi bỗng dưng có một tiếng gầm gừ trầm thấp truyền đến từ phía trước, rồi mặt đất chấn động, bụi bặm bay mù mịt!

Bạn đang đọc Tiên Giả (Bản Dịch) của Vong Ngữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BlackHerb
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 71

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.