Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngươi dám cưới ta sao?

Phiên bản Dịch · 1795 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

“NgươiHình như cô hiểu rất rõ về tinh thần lực này?”

Lòng Sở Phong hơi căng thẳng, cái gọi là tinh thần lực này hắn cũng vừa mới có thôi chứ chưa hềbiết gì nhiều về nó.

Tuy nhiên hắn biết, thiếu nữthiếu nữ này nói người có tinh thần lực trong vạn người chưa chắc có một, rất có thể là thật, bởi vì rất rõ ràng, đến ngay cả thiếu nữ rất có thiên phú này cũng không có thứ gọi là tinh thần lực ấy.

Hơn nữa thái độ của thiếu nữ này đối với hắn lại đột nhiên thay đổi 180 độ, bởi vậy có thể thấy được, tinh thần lực này đúng thật không phải là thứ tầm thường, người bình thường tuyệt đối không có.

“Đó là đương nhiên, tinh thần lực chính là do trời xanh ban ân, bẩm sinh mới có vốn không phải do tu luyện mà thành.”

“Mà phàm là người có tinh thần lực đều có thể được coi là rồng trong loài người, không chỉ có thiên phú cực mạnh trong phương diện tu võ, mà khả năng quan sát cũng là độc nhất vô nhị, cũng khó trách tỷ tỷ ta coi trọng ngươi, để cho Dực Minh ta mời ngươi gia nhập.

“Tỷ tỷ của cô?”

“Quên tự giới thiệu, bản cô nương tên Tô Mỹ, mười bốn tuổi, mà tỷ tỷ của ta, ngươi chắc chắn biết, nàng tên Tô Nhu.”

“Cô là muội muội của trưởng lão Tô Nhu?” Sở Phong cảm thấy rất bất ngờ. Thiếu nữ trước mắt thanh thuần ngọt ngào, nhưng Tô Nhu lại gợi cảm quyến rũ, mặc dù cả hai đều là vưu vật nhưng rõ ràng không có ai bị lép vế.

Tuy nhiên nhìn kĩ thì Sở Phong phát hiện, thiếu nữ trước mắt thật đúng là có đôi nét giống Tô Nhu, chỉ là thiếu nữ này có chút non nớt, nếu như đợi thêm vài năm nữa, chắc chắn cũng là một mĩ nhân họa thủy.

Tuy nhiên cái khiến Sở Phong càng giật mình hơn là, hắn không qua lại gì với Tô Nhu, vậy Tô Nhu sao lại vô duyên vô cớ để Dực Minh lôi kéo hắn, không phải là thời điểm khảo hạch ngày đó thực lực của hắn đã bị bại lộ đấy chứ?

Suy nghĩ kĩ một chút, rất có thể là khả năng này, dù sao thực lực của Tô Nhu sâu không lường được, lại thêm cơ quan bên trong địa cung tầng tầng lớp lớp, mặc dù hắn giấu giếm đước các đệ tử, nhưng muốn giấu giếm các vị trưởng lão thì đúng là rất khó.

“Rất ngạc nhiên hả? Thật ra cũng chẳng có gì phải ngạc nhiên, chỉ là tỷ tỷ của ta nhìn ra ngươingươi là nhân tài, vì thế muốn bồi dưỡng ngươingươi một chút thôi.”

“Mà thông qua ta quan sát, ngươingươi hoàn toàn có tư cách gia nhập Dực Minh, với tư cách là một thành viên của Dực Minh, hiện tại ta chính thức mời ngươingươi gia nhập Dực Minh chúng ta.” Nói đến đây Tô Mỹ nheo mắt lại, nở một nụ cười ngọt ngào với Sở Phong, một nụ cười thanh thuần ngây thơ.

Mới đầu, Tô Mỹ vô cùng phản cảm với Sở Phong, nguyên nhân hiển nhiên là Sở Phong cự tuyệt lời mời của Dực Minh, từ trước tới nay, Sở Phong là người đầu tiên từ chối lời mời của Dực Minh.

Tuy nhiên sau khi biết được Sở Phong là người sở hữu tinh thần lực vạn người chưa chắc có một, nàng ta liền biết chỗ mà Tô Nhu nhìn trúng ở Sở Phong chính là tinh thần lực.

Bởi vì theo nàng ta được biết, toàn bộ ngoại môn, vốn không có ai có tinh thần lực, tinh thần lực này đơn giản chính là một truyền thuyết.

Tóm lại, tất cả những người có tinh thần lực, thành tựu sau này đều không thể đo được, nhất định sẽ trở thành một cường giả. Cho nên đối với một nhân tài như Sở Phong, nàng ta tất nhiên không thể bỏ qua, nhất định dốc toàn lực chiêu mộ.

Thấy Tô Mỹ mỉm cười ngọt ngào, Sở Phong biết nha đầu này muốn lấy sắc đẹp để lôi kéo hắn, nếu như nói rằng đối diện với một bảo vật như vậy, Sở Phong không động tâm là không có khả năng, cho nên đầu tiên hắn mỉm cười, sau đó lại nói: “Ta từ chối.”

“Đồ khốn nhà ngươi.” Nghe thấy lời Sở Phong nói, Tô Mỹ tức đến nỗi nhảy dựng lên, ôn nhu trong nháy mắt đã biến mất không còn, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Sở Phong, tức giận nói:

“Sở Phong, ngươi cho rằng ngươi là ai, bao nhiêu người muốn vào Dực Minh mà Dực Minh ta không thu nhận, bây giờ bản cô nương tự mình mời ngươi, ngươi thế mà lại cự tuyệt, đầu ngươi bị cửa kẹp à?”

“Coi như có tinh thần lực thì sao, nói cho cùng ngươi thế nào cũng chỉ là một người mới đạt đến Linh Vũ tầng năm mà thôi, loại thực lực này đối với Dực Minh mà nói, căn bản là không thể vào cửa.”

Đối với việc Tô Mỹ mắng chửi độc ác, Sở Phong không để vào mắt, cũng không tức giận, tiếp tục hái Tiên Linh Thảo, nhưng đang hái Sở Phong đột nhiên sững sờ.

Hắn kinh ngạc phát hiện cách đó không xa xuất hiện một hạt châu màu tím, kích thước của hạt châu này giống như trân châu, tuy nhiên lại ẩn chứa linh khí cực mạnh.

“Đây là cái gì?” Sở Phong nhặt hạt châu này lên, tỉ mỉ quan sát.

“Oa, không phải chứ, hẳn là Linh Châu.” Nhìn thấy hạt châu màu tím lóng lánh kia, Tô Mỹ vội vàng chạy tới, trong mắt toát ra kim quang.

“Ngươi biết vật này?” Sở Phong tò mò hỏi.

“Đương nhiên là biết, đây chính là linh dược cực phẩm, Linh Châu.”

“Mấy trăm gốc Tiên Linh Thảo chỉ có một gốc mới có thể hóa thành Linh Châu, Linh Châu không cần luyện hóa, trực tiếp nuốt vào bụng có thể hóa thành linh khí cho đan điền hấp thu, vì thế Linh Châu vô cùng trân quý, giá cả của một viên Linh Châu tương đương với một trăm lạng vàng.”

“Ta quanh quẩn trong núi Linh Dược nhiều ngày như vậy chính là vì Linh Châu này, không nghĩ tới lúc chuẩn bị rời đi lại có được, thật sự là quá may mắn.” Tô Mỹ vô cùng kích động nói.

“Hóa ra thứ này chính là linh dược cực phẩm, không cần luyện hóa liền có thể hấp thu, quả nhiên là đồ tốt.” Sở Phong cười hì hì, cũng không đem Linh Châu nhét vào túi mà nhét vào bên hông của mình.

“Cái tên này, ngươingươi muốn nuốt một mình à?” Thấy vậy, Tô Mỹ phẫn nộ quát.

“Dĩ nhiên không phải độc chiếm, chờ chút nữa có Tiên Linh Thảo ta chia cho cô nhiều hơn một chút là được.”

“NgươiNgươi là đồ khốn kiếp, những Tiên Linh Thảo này vốn là của ta, ta chịu chia cho ngươi một nửa đã là không tệ, huống chi Tiên Linh Thảo chỉ là linh dược thượng phẩm, sao có thể so sánh được với Linh Châu linh dược cực phẩm?”

“Cũng không thể nói như vậy, nếu không nhờ có ta, cô đã sớm bị Tiên Linh Thảo cắt rồi, đâu còn có thể đứng chỗ này chia Tiên Linh Thảo cùng ta/”

“Ngươi…”

Tô Mỹ tức đến nỗi cắn chặt răng, nhưng lại không thể làm gì, mặc dù hành động của Sở Phong rất vô lại nhưng dù sao nàng ta vẫn muốn lôi kéo Sở Phong vào Dực Minh, cho nên trước mắt nàng ta chỉ có thể nhịn.

Sau đó, Sở Phong kiểm tra lại thu hoạch hôm nay, ngoại trừ viên Linh Châu bên hông hắn thì thu hoạch được tổng cộng bảy mươi tám gốc Tiên Linh Thảo, đây thế mà lại là số lượng khó có thể tưởng tượng được, đồng thời những Tiên Linh Thảo này ẩn chứa linh khí vô cùng nồng đậm, chính là tinh phẩm, đều mạnh hơn nhiều so với những cây Sở Phong luyện hóa được trước đó.

Sở Phong chỉ giữ lại ba mươi gốc, cho Tô Mỹ bốn mươi tám gốc, bởi vì hắn có thể cảm nhận được, linh khí trong viên Linh Châu bên hông hắn kia có thể tương đương với năm mươi gốc Tiên Linh Thảo, cứ coi như là có chia như vậy thì hắn vẫn được lợi lớn.

Tuy nhiên điều khiến Sở Phong bất ngờ là Tô Mỹ chỉ cần bốn mươi gốc, cứ như thế Sở Phong lại được ba mươi tám gốc, thật ra ý tứ của Tô Mỹ rất rõ ràng, chính là đang thầm mắng Sở Phong là ba tám.

Đối với hành đông của nàng ta, Sở Phong chỉ có thể nói là ngây thơ, cầm tám gốc Tiên Linh Thảo để mắng chửi người, đây tuyệt đối là hành vi phá sản, phải biết rằng giá trị của một gốc Tiên Linh Thảo thế nhưng lại tương đương với một hai lượng vàng.

Mà một hai lượng vàng lại tương đương với một trăm lượng bạc ròng, đủ cho một nhà bình thường cơm no mặc ấm đến hết đời.

“Nha đầu, cô đi theo tata làm gì? Sẽ không phải là vừa ý ta đấy chứ?”

Sau khi chia xong Tiên Linh Thảo, Sở Phong liền quyết định rời khỏi núi Linh Dược, bởi vì thời hạn mười ngày đã hết, nhất đinh phải rời đi trước khi trời tối, điều khiến Sở Phong thấy ngoài ý muốn chính là nhà đầu Tô Mỹ này lại một mực đi theo mình.

Nói thật có vưu vật như vậy chịu đi tản bộ cùng mình là một chuyện vô cùng mãn nguyện, chỉ là lúc họ đi cùng nhau thì gặp rất nhiều người.

Sau khi bị đủ các loại ánh mắt cừu hận của những người kia nhìn về phía mình, hắn liền cảm thấy không được tự nhiên, hắn cảm thấy nha đầu Tô Mỹ này là đang cố ý tăng sự thù hận của người khác lên mình.

“Vừa ý ngươi, ngươi dám cưới ta sao?” Tuy nhiên khi Tô Mỹ cười hì hì nới ra câu này, Sở Phong liền ngổn ngang trong nháy mắt.

Bạn đang đọc Tu La Vũ Thần (Dịch) của Thiện Lương Mật Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.