Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sở Phong là người hung ác

Phiên bản Dịch · 1553 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

“Con mẹ nó, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”

Tô Mỹ tay không tấc sắt lại không chỉ đánh cho huynh đệ Long Hổ ngay cả cha mẹ họ cũng đều không nhận ra mà cả những người vây xem cũng bị nàng ta đánh cho ngất xỉu.

Không phải Tô Mỹ muốn bắt Sở Phong sao? Không phải huynh đệ Long Hổ này đang giúp nàng ta xả giận sao? Vậy tại sao nàng ta còn đánh huynh đệ Long Hổ thành như vậy? Hơn nữa còn đau lòng cho Sở Phong nữa, tất cả mọi người không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra.

“Nhìn gì mà nhìn, đẹp lắm sao? Còn nhìn nữa ta móc mắt các ngươi.”

Lúc này, vẻ mặt Tô Mỹ không còn đáng yêu xinh đẹp mà trong đôi mắt lại bắn ra ánh sáng lạnh lẽo, khiến những người vây xem sợ tới mức liên tục lùi lại phía sau.

“Sở Phong, huynh không sao chứ?” Trừng mắt nhìn đám người phía sau, Tô Mỹ bước về phía Sở Phong.

“Không sao, đa tạ cô nương.” Sở Phong đứng lên, lau vết máu trên khóe môi, vết cắn trên môi cũng dần lộ rõ.

“Ngươi... Tên khốn này.” Bây giờ sao Tô Mỹ không đoán được chuyện gì đang xảy ra chứ, tiểu tử này đâu phải bị đánh tới thổ huyết, đây là đang tự biên tự diễn, lại còn y như thật, ngay cả nàng ta cũng bị hắn lừa.

Lúc này Tô Mỹ chỉ muốn đánh cho Sở Phong một trận, nhưng nghĩ lại việc mình còn đang muốn lôi kéo hắn, nên vẫn cố kiềm chế, quay đầu liếc huynh đệ Long Hổ nói: “Đi theo ta.” Rồi nhanh chóng đi ra khỏi đám đông.

“Hừ!”

Bây giờ trong lòng huynh đệ Long Hổ cũng rất tức giận, dù sao bọn họ cũng là đệ tử nội môn của danh môn chính phái, lại bị Tô Mỹ đánh trước mặt nhiều người như vậy, khiến bọn họ mất hết mặt mũi.

Nhưng vì lo ngại thân phận của Tô Mỹ, và chính bọn họ cũng không đánh lại nàng ta, nên chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, ngoan ngoãn đi theo nàng ta ra ngoài.

Đi tới nơi không có người, Tô Mỹ thở dài, vẻ mặt áy náy nói: “Xin lỗi, nhưng mà tên Sở Phong kia có năng lực rất đặc biệt, vì vậy chúng ta không thể gây thù với hắn ta được.”

Thật ra, Tô Mỹ muốn nói với bọn họ là Sở Phong có Tinh Thần lực, hơn nữa còn tu luyện Huyền công, nhưng nghĩ lại đó là việc riêng của Sở Phong, nên nàng ta không nói thật cho bọn họ biết.

Nghe Tô Mỹ nói, huynh đệ Long Hổ im lặng, có thể khiến người kiêu ngạo ngang ngược như Tô Mỹ nhân nhượng thì rốt cuộc Sở Phong này có gì hơn người?

Sau khi ba người Tô Mỹ rời đi, Sở Phong trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, ai cũng suy đoán thân phận của hắn.

Đối với việc bàn luận của bọn họ, Sở Phong thấy rất phiền, nên thu dọn hành lý rồi quay người đi khỏi, hắn không muốn bị vướng vào những chuyền phiền toái không quan trọng.

“Sở Uy đại ca, đúng lúc...”

Đột nhiên từ trong đám đông có mười người bước ra, là mấy người Sở Uy và Sở Nhân, bao tải của bọn họ trông rất nặng, có thể thấy là kiếm được rất nhiều thứ, nhưng đều chỉ là linh dược cấp thấp mà thôi.

Chuyện vừa xảy ra, bọn họ cũng nhìn thấy nên vào lúc này vẫn cảm thấy vô cùng khiếp sợ.

Hình như việc Sở Phong được Dực Minh mời không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên mà lại giống như có một mối quan hệ không rõ ràng nào đó.

“Chắc mọi người đã nghe nói, trong trận sát hạch của nội môn lần này, xuất hiện một đệ tử ngoại môn một mình đánh bại cả bốn mươi con hung thú chứ?” Suy nghĩ một lúc, Sở Uy nói.

“Đương nhiên có nghe, người này đúng là lợi hại, bây giờ trong nội môn ai cũng bàn tán về người này, nhưng hắn ta lại che giấu rất tốt, không ai biết hắn là ai.” Nhắc tới người này, mọi người đều khen ngợi không dứt.

“Vậy mọi người cảm thấy, nếu Dực Minh tìm thành viên mới thì ai sẽ là người đầu tiên bọn họ nhắm đến?” Sở Uy hỏi.

“Đương nhiên là kẻ hung ác kia rồi.” Mọi người đều nói.

“Sở Uy đại ca, ý huynh là?” Lúc này mới có người phản ứng, cho tới nay, đệ tử nội môn mới gia nhập được Dực Minh mời cũng chỉ có Sở Phong mà thôi.

Nhưng mà để bọn họ liên hệ Sở Phong trong trí nhớ và người hung ác kia thì bọn họ hoàn toàn không tưởng tượng được.

Vì vậy, có người nhanh chóng bác bỏ: “Không thể nào, sao Sở Phong có thể là người hung ác kia được?”

“Các ngươi hiểu Sở Phong đến đâu chứ? Sau khi vào Thanh Long Tông, các ngươi chỉ biết cười nhạo, khinh thường hắn không vào được nội môn, có ai biết thực lực bây giờ của hắn hả?”

“Bọn đệ...”

Sở Uy vừa nói xong, mọi người đều cứng họng không trả lời được, vì Sở Uy nói đúng, từ nhỏ bọn họ đã khinh thường Sở Phong, cảm thấy hắn không phải người Sở gia nhưng lại được gọi là thiếu gia Sở gia như bọn họ nên luôn cảm thấy hắn không biết xấu hổ.

Nhưng trừ sỉ nhục Sở Phong, làm Sở Phong xấu mặt ra thì không ai thật sự hiểu rõ hắn cả.

“Ta đồng ý với Sở Uy đại ca.” Lúc này, người im lặng nãy giờ là Sở Chân nói: “Chúng ta đều không biết thực lực Sở Phong ra sao, vì vậy, ca ca Sở Thành của ta đã phải trả giá rất đắt, cho nên ta hi vọng mọi người cách Sở Phong xa một chút, đừng trêu chọc hắn, nếu không đừng hối hận.”

Sở Chân nói xong thì rời đi, còn lại đám người Sở Uy im lặng đứng đó, thật ra bọn họ đều hiểu lý do Sở Thành không tham gia hội săn bắt Linh Dược lần này.

Sở Phong chạy một lúc, rốt cuộc cũng ra khỏi núi Linh Dược, đi vào quảng trường, lúc này trong quảng trường đã có khá nhiều đệ tử nội môn.

Nhiều người thu hoạch được không tệ, mọi người còn đang thảo luận những chuyện thú vị bên trong núi Linh Dược, cảnh tượng rất náo nhiệt.

“Sở Phong đệ.” Giọng nói quen thuộc truyền đến, Sở Phong thấy Sở Nguyệt trong một đám người, đứng cách đó không xa nhìn mình.

Nhóm của Sở Nguyệt có tổng cộng mười một người, ngoài hai người nhà họ Sở thì tất cả đều là thành viên mới gia nhập Sở Minh.

Những thành viên Sở Minh này rất khách khí với Sở Phong, vì vậy ấn tượng của Sở Phong với bọn họ cũng không tệ, nếu đã gặp thì cũng tiến lên chào hỏi vài câu.

“Ồ, có vẻ Sở Phong đệ thu hoạch cũng không tệ, hai bao tải cũng thật là đầy.”

“Đúng vậy, có thể thu hoạch nhiều hơn chúng ta đúng là không tầm thường, chỉ là không biết rốt cuộc là linh dược gì, hay chỉ là ít cỏ hái về làm giả thôi, ha ha...”

Sở Phong vừa tới gần, hai người nhà họ Sở liền mỉa mai, bọn họ đương nhiên không tin, một mình Sở Phong có thể thu hoạch được số lượng linh dược bằng bọn họ.

Sở Nguyệt thấy bọn họ như vậy, tính nói vài câu, nhưng nàng còn chưa mở miệng, Sở Phong đã nói: “Sở Nguyệt tỷ, tỷ sắp đột phá tới Linh Vũ tầng năm phải không, thứ này xem như đệ hiếu kính tỷ.”

Sở Phong vừa nói vừa lấy tay bốc một nhúm linh dược từ trong bao tải đặt vào trong lòng Sở Nguyệt.

“Sở Nguyệt tỷ, đệ có việc xin phép đi trước.”

Sở Nguyệt bị hành động của Sở Phong dọa cho ngây ra, đến khi nàng kịp phản ứng thì Sở Phong đã không ở trong tầm mắt nữa, nàng chỉ thấy mọi người xung quanh đang nhìn mình chăm chú, trong ánh mắt đều là vẻ hâm mộ rõ ràng.

Sở Nguyệt cúi đầu nhìn thì trợn tròn mắt, vì trong lòng nàng có tới mười ba cây Linh Dược còn đang phát sáng, có thể thấy đây không phải Linh dược Hạ phẩm Địa Linh thảo mà là Linh dược Trung phẩm Thiên Linh thảo.

Chỉ cần nghĩ trong bao tải của Sở Phong đều là Linh dược này, trong lòng mọi người ở đây không thể bình tĩnh lại được.

Tất nhiên, nếu bọn họ biết trong bao tải của Sở Phong đều là Tiên Linh Thảo thì không chừng còn kích động hơn nhiều.

Bạn đang đọc Tu La Vũ Thần (Dịch) của Thiện Lương Mật Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.