Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta làm chứng cho đệ ấy

Phiên bản Dịch · 1516 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

“Sở Nguyệt tỷ, chuyện này...” Sở Phong không biết nói gì hơn.

“Này nọ gì, không phải tỷ cho đệ, tỷ chỉ thay gia tộc hỗ trợ đệ thôi.” Sở Nguyệt vừa nói vừa đặt Tiên Linh Thảo vào tay Sở Phong.

“Nếu vậy, đệ càng không thể nhận được, tỷ quên đệ còn nợ tỷ hai cây Tiên Linh Thảo sao.” Sở Phong đẩy Tiên Linh Thảo về phía nàng, rồi lấy ra một cây khác từ trong ngực.

“Sở Phong, đệ không luyện cây Tiên Linh Thảo này sao?” Nhìn cây Tiên Linh Thảo trong tay Sở Phong, Sở Nguyệt cảm giác đây là cây mà nàng đã đưa cho hắn.

“Đúng vậy, đệ đã sớm đột phá, cho nên tạm thời không cần tới nó, nên trả lại cho tỷ.”

“Không được, sao tỷ có thể nhận lại nó, những thứ này vốn là của đệ.”

“Sở Nguyệt tỷ, trước đây đệ đã nói sẽ trả lại cho tỷ hai cây, không phải lúc đó tỷ cũng đã đồng ý rồi sao, sao bây giờ lại làm khó đệ như vậy.”

“Nhưng tỷ đưa Tiên Linh Thảo cho đệ dùng, đệ lại không dùng còn trả lại cho tỷ hai cây, đây không phải tỷ được lợi sao.”

“Sở Nguyệt tỷ, tâm ý của tỷ đệ nhận, ở Sở gia, ngoài phụ thân và đại ca, tỷ là người tốt với đệ nhất, cây này coi như đệ tặng tỷ được không?”

Ở Sở gia Sở Phong vốn là phế nhân, mọi người đều xa lánh hắn nhưng Sở Nguyệt vẫn đối xử tốt với hắn như vậy, hắn vô cùng cảm động.

Sở Phong nói như vậy, Sở Nguyệt thật sự xấu hổ, thấp giọng nói:

“Sở Phong, đệ nói vậy tỷ thật sự rất xấu hổ... Thật ra cây Tiên Linh Thảo này không phải là tỷ cho đệ, mà là Sở Cô Vũ bảo tỷ đưa cho đệ.”

“Đại ca?” Sở Phong bỗng chốc sững sờ.

Sở Cô Vũ là con trai trưởng của Sở Uyên, đại ca của Sở Phong.

Hiện tại đang tu luyện ở tông môn đệ nhất Thanh Châu “Lăng Vân Tông”, mười bảy tuổi đã tu luyện đến Linh Vũ tầng thứ sáu, là người giỏi nhất trong đám đệ tử trẻ tuổi ở Sở gia.

Tuy Sở Cô Vũ biết Sở Phong không phải con ruột của Sở Uyên nhưng vẫn đối xử với Sở Phong như đệ đệ ruột, là người Sở Phong kính trọng nhất trong Sở gia.

“Huynh ấy sợ đệ bị áp lực, nên không cho tỷ nói với đệ là huynh ấy đưa nhưng giờ, tỷ phải nói thôi.” Mặt Sở Nguyệt đỏ rần, xem ra nàng thật sự xấu hổ.

“Sở Nguyệt tỷ, dù vậy, đệ vẫn muốn cảm ơn tỷ, bất kể Tiên Linh Thảo có phải của tỷ không nhưng mấy năm qua tỷ đối tốt với Sở Phong như vậy, vẫn câu nói đó, hai cây Tiên Linh Thảo này xem như đệ tặng tỷ đi.”

“Hơn nữa, tỷ cũng sắp đạt tới Linh Vũ tầng thứ năm rồi, hiện tại cần Tiên Linh Thảo hơn đệ, tỷ cũng đừng từ chối nữa.” Sở Phong dứt khoát đút Tiên Linh Thảo vào tay Sở Nguyệt.

“Thế này đi, Tiên Linh Thảo này xem như tỷ mượn đệ, nhưng mà tỷ chỉ mượn một cây thôi, trong tay tỷ còn một cây.” Thấy Sở Phong kiên quyết như vậy, Sở Nguyệt cắn răng, lấy một cây Tiên Linh Thảo.

Kỳ thật Sở Phong nói không sai, Sở Nguyệt sắp đạt tới Linh Vũ cấp năm, hôm nay lại là thời điểm then chốt, hiện tại nàng quả thực cần Tiên Linh Thảo.

“Vậy cũng được.” Sở Phong cười cười.

“Đúng rồi, Cô Vũ ca có gửi một phong thư, nhờ tỷ đưa cho đệ.” Sở Nguyệt lấy phong thư bên hông ra.

Nhận lấy bức thư, Sở Phong cảm động, đã năm năm hắn chưa về Sở gia, cũng từng đó năm rồi chưa gặp phụ thân và đại ca bởi vìhắn cảm thấy không có mặt mũi nào gặp bọn họ.

Nhưng suốt năm năm nay, đại ca và phụ thân vẫn gửi thư đều đặn hàng tháng cho hắn, có thể thấy hai người thương yêu Sở Phong thế nào.

“Được rồi, giữ lại khi nào trở về rồi xem sau, hôm nay trời đẹp, mau đi cùng tỷ nào.” Sở Nguyệt kéo tay Sở Phong đi về phía phủ đệ.

Còn chưa tới gần, Sở Phong đã hơi nhíu mày, hắn nghe được những âm thanh quen thuộc truyền ra từ trong phủ đệ, chắc chắn trong đó đều là những người hắn không thích.

Quả nhiên, cửa phủ vừa mở ra thì thấy trong đại điện có ba mươi hai người, có mấy gương mặt khá quen, hình như tất cả những người Sở gia tu luyện ở Thanh Long tông đều đang ở đây.

Còn mấy người mà Sở Phong không biết, nhưng hắn cũng đại khái đoán được lai lịch của bọn họ, nhất định là thành viên Sở Minh.

“Mọi người nhìn xem ai tới này.” Sở Nguyệt hài lòng kêu lên.

Nhưng khi bọn họ nhìn lại đây, Sở Phong có thể nhận thấy trong mắt họ đều là khinh thường cùng chán ghét.

“Ôi, ta còn tưởng là ai, đây không phải đại công thần Sở gia Sở Phong sao.” Một thiếu niên tới bên cạnh Sở Phong.

Hắn ta là Sở Thành, đại ca của Sở Chân, vào Thanh Long tông với Sở Nguyệt, bây giờ cũng đã đạt đến Linh Vũ cấp bốn.

“Sở Phong, ngươi lập công rồi biết không?” Sở Thành nhìn Sở Phong, ánh mắt rất bất thiện.

“Sở Thành, huynh nói gì vậy, hôm nay là ngày đại hỉ, đừng nói lung tung.” Sở Nguyệt vội mở miệng.

“Sao vậy Sở Nguyệt, chẳng lẽ đệ ấy lập công cũng không cho ta nói?” Sở Thành hất tay Sở Nguyệt ra, nhìn Sở Phong nói: “Sở Phong, ngươi không biết mình lập công sao? Con mẹ nó ngươi lập công lớn đấy.”

“Làm đệ tử ngoại môn ở Thanh Long tông năm năm, thanh danh Sở gia bị ngươi hủy hoại hết rồi, giờ ngươi còn dám vác mặt tới đây tham gia tụ họp của hội viên Sở Minh, ngươi có biết liêm sỉ không hả?”

“Sở Thành, huynh câm miệng cho muội.” Sở Nguyệt hơi tức giận, nhưng nàng còn chưa nói được câu nào đã bị Sở Phong kéo lại.

Vẻ mặt Sở Phong trước sau như một mỉm cười: “Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta không hứng thú với việc tụ họp của các người, hôm nay ta tới đay là muốn tính sổ.”

“Tính sổ? Tính Sổ gì?” Nghe hắn nói, sắc mặt Sở Thành bỗng chốc thay đổi.

“Buồn cười, Sở gia chúng ta thu dưỡng người, bây giờ lại dám tới đây đòi tính sổ, chẳng lẽ ngươi không biết mấy năm qua rốt cuộc ai nuôi ngươi trưởng thành sao?”

“Đúng là không biết xấu hổ.” Những người Sở gia bắt đầu trách mắng Sở Phong.

Sở Phong không nhìn bọn họ mà vừa đi vào bên trong điện vừa nói:

“Thời gian trước, có người đánh cược ta không thể thông qua khảo hạch, còn nói nếu hắn thua thì sẽ giao hết Tiên Linh Thảo gia tộc hỗ trợ năm nay cho ta.”.”

“Sở Chân, chuyện này chắc ngươi chưa quên đâu nhỉ?” Sở Phong đến trước mặt Sở Chân thì dừng lại.

Sở Chân đang ngồi trên ghế gặm hoa quả, khóe miệng hắn co quắp, sắc mặt trở nên rất khó coi.

Đương nhiên Sở Chân chưa quên chuyện ngày đó, nhưng bởi vì sợ Sở Phong nhắc tới việc này, hắn mới ngồi yên lặng nãy giờ, nếu không với tính cách của hắn, sớm đã tới tìm Sở Phong gây phiền phức rồi.

“Sở Phong, ngươi nói chuyện thì phải có chứng cứ.” Lúc này, thiếu niên đứng cạnh Sở Chân chen vào.

Ở đây dù là nam hay nữ đều bằng tuổi với Sở Phong, chỉ có người này nhìn trưởng thành hơn, chắc hắn là Sở Uy.

“Sở Uy đại ca nói không sai, chuyện ngươi và Sở Chân đánh cược cũng phải có bằng chứng, không thì đừng đứng đó ngậm máu phun người.” Là ca ca ruột của Sở Chân, Sở Thành vội nói.

“Đúng vậy, có chứng cứ không, nếu không có hôm nay ngươi cũng đừng mong rời khỏi chỗ này.” Sở Thành nói xong, trong điện liền ồn ào hẳn lên.

Ngay cả những người trong Sở Minh cũng đứng lên nói xen vào, tuy họ không phải người Sở gia, nhưng người có mắt đều có thể nhìn ra Sở Phong ở Sở gia bị xem thường thế nào, bọn họ đương nhiên cũng khinh thường hắn.

“Tôi làm chứng cho Sở Phong.” Vào lúc này Sở Nguyệt vẫn đang im lặng nãy giờ đột nhiên mở miệng.

Bạn đang đọc Tu La Vũ Thần (Dịch) của Thiện Lương Mật Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 73

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.