Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

11 năm tiểu sử: Tiểu ăn mày

Tiểu thuyết gốc · 1973 chữ

Khương Thị vương triều nhanh chóng biết được vụ việc ba vùng ngoại ô đột nhiên chỉ trong một đêm mà trở nên đổ nát cùng rất nhiều vết tích máu huyết. Sự việc kì dị, trước nghi ngờ có sự nhúng tay từ ma đạo hoặc một môn phái nào đó giở trò trong địa phận, sau Khương Gia liền xuất động vài vị cao thủ trúc cơ đi kiểm tra, tránh cho chuyển biến phát sinh.

Bầu trời Cưu tuy lượn đi lại vài vòng có hai thân ảnh đang ngự kiếm.

"Huynh đệ kia đã đi tới Cựu Tuy tra xét rồi, lại không cùng hai chúng ta tập hợp."

Nam tử tóc dài than thở một tiếng trong khi phi hành trên phi kiếm liền cất lên thắc mắc,

"Nhưng mà vụ việc này, ngươi có nghĩ là do ma đạo làm?"

"Vết tích cho thấy là yêu thú gây ra, nhưng không biết được là loại nào."

Khu Thú Viên, Hôi Lang Môn và Huyết Sư Linh…ngươi đoán xem là môn phái nào?"

"Ta không chắc, có lẽ còn sót lại manh mối gì đó, ngươi cứ ở lại đây, ta đi tra xét Ngưu Tuy."

Từ biệt xong, hai người liền tách nhau. Một người bay về phía tây, còn lại người từ từ đáp xuống mặt đất, vận dụng thần thức tra kĩ từng ngóc ngách.

Từ góc nhìn của nam tử, mỗi điểm nhỏ đều bị hắn quét qua. Vết tích đổ nát máu khô vẫn còn đó nhưng không có manh mối buộc nam tử chuyển hướng đến phía bìa rừng phía Nam. Hắn đi lại kiểm tra vòng vòng một chút, khi bay gần qua chỗ đổ nát của bìa rừng, chợt có âm thanh "lạo xạo" khiến nam tử phản xạ dùng Dẫn Lực Thuật bắt lấy bóng đen đang lẩn đi.

Trước mắt hắn là một tiểu nhi cởi trần, chiếc áo nhỏ cột lấy sau lưng cộm lên như mang theo vật gì đó. Người nhiều vết xước, trên đôi tay còn có vài vết bỏng nhẹ. Bình thường, hắn gặp phàm nhân hay con nít chính là vinh hạnh cùng ngưỡng mộ của họ. Chỉ có điều, tiểu nhi này nhìn kĩ thì non nớt hôi sữa nhưng ánh mắt lại thù hằn nhìn lấy hắn.

"Tiểu nhi, cha mẹ ngươi đâu mà lại ở đây?" Vừa nói thần thức vừa thăm dò vật sau trong túi sau lưng tiểu nhi, chiếc hài thì bình thường như cánh tay bị đứt lìa thì doạ hắn một phen. Hắn ngừng thu về mà lại một lần thi pháp cho tiểu nhi cố định ở một khoảng xa cách hắn. Ngẫm nhanh lại,

Tiểu nhi này sao lại dùng tay giả làm đồ chơi, cái địa phương này thật là… vài khoảnh khắc nghĩ ngợi trôi qua, âm thanh từ đầu kia liền đáp lại.

" Ngươi là tiên nhân? Sao ngươi lại bắt đi cha mẹ ta?"

Đáp lại nam tử là câu hỏi kỳ quặc, chất giọng non nớt hơi khàn khàn như bị đau thanh quản. Nam tử đâu biết tình cảnh của tiểu nhi hết sức tội nghiệp, thời gian tàn tạ đã được mấy ngày, lục lọi đồ ăn trong đống đổ nát của thôn trang chỉ đủ để lót bụng qua ngày do phần khác đã hư hết. Nhiều lần leo trèo té ngã làm cho người xước xát. Có hôm nó bắt cá nhưng chưa tự nướng qua bao giờ mà để phỏng tay. Thần trí bị đả kích quá nhiều đã xuất hiện thương tổn, lúc nhớ lúc không về lúc trước, duy chỉ có đêm nguyên tiêu là còn nhớ rõ. Lại tự thân mù quáng cái chết của cha mẹ là giả mà chỉ bị yêu thú của hắc bào nhân bắt đi, cho nên nó đáp lại đủ gây hiểu nhầm.

"Ta là người tu chân, nhưng sao ta lại bắt cha mẹ ngươi."

"Không tin, ngươi nói dối, yêu thú của ngươi đã bắt đi cha mẹ ta."

Cố gắng thăm hỏi tin tức một chút nhưng tiểu tử lại trả lời không ăn nhập gì nên nam tử đành bỏ cuộc. Trao đổi ngắn ngủi chốc lát, nam tử đành cho nó phục dụng và giúp luyện hóa đan dược trị thương. Hắn nhanh chóng tụ hợp với hai người khác rồi trở về phân phó người đưa tiểu nhi tới "Vô Cư Lâu".

Thời gian chỉ qua một tháng. Trong Khương Thành, Vô Cư Lâu là địa phương chuyên thu nhận người không chốn về. Ở đây tập trung đa số là các thiếu nam nữ, nhỏ nhất chính là một cậu nhỏ chỉ ngũ niên linh. Nơi này thu nhận đám nhỏ cung cấp cho nơi ở cái ăn nhưng kỳ thực ẩn giấu bên trong là một màn bóc lột sức kiệt. Loại hình dụng thực thì có đám trẻ vào việc của tiểu nhị, có đứa thì quét dọn, còn có cả kéo xe cho các vị quan khách lui tới nơi đây.

Ở gian bếp của lâu quán, khu chảo nấu, tiếng nấu nướng của bào đinh "loạc xoạc" đảo lắc chảo, một đồng tử y phục vết nhọ xách nước từ ngoài giếng vào, hắn liên tục từ sáng tới chiều xách bao nhiêu cũng chẳng nhớ nổi, bước chân lảo đảo thở hộc vì quá mệt, lúc bước qua thềm cửa "cộc…ái ui" bào đinh vừa hạ chảo xuống thì đằng sau một trượng có nước đổ xuống giăng ra khắp nơi.

Đại tẩu quản lâu nghe thấy tiếng lạ liền từ trên lầu chạy xuống, tình cảnh trước mắt không khỏi có một phàn mạt sát chửi mắng,

"Tiểu bào đinh!…Tên ăn hại, nuôi ngươi gần tháng cơm mà xách xô nước cũng không xong, đã bao nhiêu lần như vậy rồi"...Nước đổ ra khiến cho bếp lửa bị tắt ngấm, cả một buổi tối, nó đem bỏ đi tro ẩm rồi làm ráo tất cả để bắt lửa đám củi mới, mệt mỏi và cực nhọc như vậy, đại tẩu quản lâu không chỉ roi vọt hắn mà cấm không cho dùng cả cơm tối. Ấm ức khóc cũng chẳng có ai giúp gì được cho nên qua vài tháng thì đồng tử suy nghĩ về việc bỏ trốn.

Đi đâu về đâu chứ, ai mà biết chuyện gì sẽ xảy ra. Từ lúc trốn ra cũng được vài ngày, ở lâu quán còn được ăn uống dẫu cho không được đầy đủ mà một tiểu nhi nên có nhưng cũng đơn hơn lúc này. Trốn ra ngoài khương thành, rất mệt, khát, buộc lòng phải trộm đồ ăn của sạp hàng trên lộ lớn. Có lần trộm bánh bao, hắn bị người ta tát cho đau điếng, một hai lần cũng òa khóc nhưng về sau chỉ cần cái ăn sống qua ngày nguyên do cũng vô tình gặp phải những người mặc hắc y giống như Vương kiêu ở đêm nguyên tiêu đó trong phố xá, khiến cho hắn vài lần đuổi theo phiền hà người ta. Một đích duy nhất là tồn tại để trả thù, cứ bôn ba như vậy, cứ giữ ánh mắt như thế cho tới khi đến được Uông Châu.

Dáng vẻ gầy đi trông thấy, tóc khô bệt xù xì ra. Ba tháng trong Uông Châu, cũng đã cho hắn đầy đủ trải nghiệm của khó cực nhất. Vài ba bữa nhịn đói là bình thường, ngày thì nhìn dòng người nhân sinh qua lại, đêm ngủ có mèo hoang rúc vào chỗ của hắn bầu bạn. Con vật hữu hồn vô ngữ nhưng làm cho tự sâu thẳm của hắn dấy lên chút ấm áp.

Kịch biến cuộc đời một lần nữa cũng xảy đến, chính xác là vào đông vụ năm hắn được 6 tuổi. Tuyết rơi lạnh lẽo cuối năm, báo cho một cái nguyên tiêu gần đến, vẫn bóng dáng quen thuộc cùng mảnh áo che thân bên vách tường. Mèo mướp rúc vào lòng hắn, cả 4 mắt trên dưới nhìn ra dòng người mặc lấy áo bông ấm áp, tay cầm bánh bao nóng ăn ngon miệng, các đại thúc xe ngựa ngồi uống trà nóng rôm rả. Ít nhiêu đó thôi khiến cho đồng tử miên man suy tư, đột nhiên đầu nó hiện ra hình ảnh về đông vụ năm ấy. Còn nhớ rõ vị mặn ngọt của bánh bao Huyền mẫu làm, cặp áo bông xám trắng đầy họa tiết hoa đỏ do đôi tay ấy thêu, cha hắn bồng hắn đi cùng một người tiểu nữ cao hơn hắn chút ít.

Từ bên phải xa xa trên đường, một ông lão trung niên trang phục hắc bào như giang hồ bang phái, đi trên xá lộ, sau lưng khoác lấy túi hành lý lớn. Bước đi của ông ta chậm rãi đều đều, nhìn thấy một tên nhóc ăn mày ôm con mèo mướp khóa chặt hình bóng mình, đột nhiên đồng tử hai mắt giận giữ, vẫn giữ bộ dáng im im ấy nhưng sát khí oán hận khiến cho lão trung niên không khỏi bỡ ngỡ. Đôi mắt băng lãnh hơn cả tuyết, nhìn vào bóng hình đen to lớn tiến đến gần. Kì thực hình ảnh Vương Kiêu lại hiện ra lần nữa mới khiến cho nó như vậy. Lão trung niên bước đến gần, một nắm tay nhỏ đột ngột đánh vào người lão nhưng sắc mặt của lão cho biết làm gì có chút sát thương nào. Đứa nhỏ vẫn cố chấp đánh lão nhưng lão chỉ hô hào hai vị mua cho lão hai cái bánh bao lớn.

"Vị huynh đệ này, nhóc ăn mày đầu óc nó vốn không bình thường, huynh dây vào nó làm gì chứ?"

"Ta luyện võ, chưa có đệ tử, có lẽ…, à tiền của các ngươi đây. Yên Lão xin cảm ơn"

"Cái gì…Yên…Yên Lão của Nhược Hà Cốc ư" hai nam tử mã phu nhìn nhau như nhận ra chuyện gì đó…

Lão đưa cho đồng tử một cái bánh, lão giữ một cái. Ánh mắt của nó không thay đổi mà trong miệng phát ra âm thanh để như được dùng lực mạnh hơn nữa. Đôi tay vững chắc nhét luôn cái bánh trắng ấm vào miệng nhỏ, yếu đuối công kích dừng lại. Đứa trẻ lạnh lùng nhìn lấy lão, rồi lùi lại chỗ góc tường, ăn ngấu nghiến.

Yên lão để lại túi da đựng nước trên mặt đất quay người đi mất, trước sự chứng kiến há hốc của hai mã phu, Yên lão chỉ thốt lớn

"Ngươi muốn…thì đi theo lão phu học nghệ!" Lão cười lớn "Ha Ha" rồi lại bước đi theo hướng trước đó, màn tuyết rơi có chút dày hơn làm giảm sự rõ ràng về lão giả, song nhãn cúi nhìn lấy túi nước, mắt nó gằn lên trong khi hai hàm răng cắn chặt lại. Tuyết rơi năm ấy lạnh lắm, lạnh hơn khi một mình, khi không có cha mẹ ở bên mặc lên áo bông cho hắn, cốc trà ngũ phương vảng lên mùi thơm từ bên phía mã phu như cho nó thêm sự tỉnh táo. Tinh quang hiển lộ, đảo qua trái nhìn về bóng đen xa xa.

"Này Lão!...dạy ta đánh thắng tiên nhân đi". Đôi chân trần đỡ thân hình ôm lấy mèo mướp rảo bước chạy theo bóng đen, bánh bao cắn dở ở trên miệng dẫu không ngon nhưng lại gợi về vị bánh của mẹ hắn. Khuôn mặt nhẹ nhàng hai hàng lệ, nhanh chóng đuổi theo trong tuyết rơi lả tả, nặng trĩu cõi lòng nhỏ bé yếu đuối, đôi khi lại có chút kiên cường.

Bạn đang đọc Tiên Luyện Trường Sinh sáng tác bởi dogiatieutu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dogiatieutu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.