Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trận chiến định mệnh (1)

Phiên bản Dịch · 2491 chữ

Một quyền kinh thiên, mang theo tiếng gào thét ầm ầm, khí thế giống như một tu chân tinh nện xuống, ở bên trong tinh không lóe lên. Ba cao thủ bước thứ ba của Viễn Cổ Tinh Thần đang lao ra khỏi cái khe, trong đó có một người đạt tới cảnh giới Không Linh, còn một nam một nữ kia cũng đều là Không Niết Sơ Kỳ. Ba người này đã quen thuộc với cách tấn công của Thác Sâm, giờ phút này thần sắc như thường, không hề tản ra, mà dừng thân lại đều tự vỗ vào mi tâm của mình.

Trong thời gian ngắn, liền có một sức mạnh vô biên từ trong cơ thể của ba người này bộc phát ra, hóa thành ba đạo lưu quang quỷ dị, lao thẳng đến nắm tay của Thác Sâm.

Tiếng nổ ầm ầm trong khoảnh khắc này vàng vọng trong trời đất, lại trong tiếng rắc rắc, tinh không bị xé ra một cái khe rất lớn, quét ngang ra, giống như tinh không bị chia ra làm hai.

Cuộc chiến của bước thứ ba, có thể làm tinh hà tan vỡ!

Thác Sâm kêu lên một tiếng đau đớn, hai mắt hắn lộ ra một vẻ điên cuồng. Ba tu sĩ đang truy sát này quyết không tách ra, mười năm nay thủy chung vẫn như vậy, mặc cho hắn tấn công thế nào, ba người này cũng không tách ra chút nào để cho hắn có cơ hội đánh chết!

Nhưng lúc này, Thác Sâm vì để có thể nhanh chóng truy kích Vương Lâm, không thể dây dưa với ba người này, lộ ra vẻ điên cuồng.

- Cả đời bổn thần đã giết rất nhiều cao thủ bước thứ ba, bị các người truy bức mười năm, thật đúng là bổn thần không thể kiên nhẫn với các người được nữa! Cút đi cho ta, toái tinh!!!

Tinh điểm trên mi tâm của Thác Sâm đột nhiên lóe lên, trong đó có một viên ầm ầm bay ra, phát tán ra hảo quang chói mắt. Hào quang này mang theo sức mạnh xuyên thấu khó tin, cho dù và Vương Lâm đang dung nhập vào trời đất đi xa cũng cảm nhận được sức mạnh không thể hình dung được của Cổ Thần.

Tinh điểm Cổ Thần tỏa ra hào quang vạn trượng, ngay khi lóe lên, tiếng rít gào của Thác Sâm điên cuồng truyền ra.

Bạo!!!

Hắn không tiếc phá vỡ một tinh điểm, muốn ngăn cản ba cao thủ bước thứ 3 này bám theo, có thể thấy được ý định nhất quyết phải nuốt lấy Vương Lâm của hắn!

Tinh điểm Cổ Thần kia lộ ra vẻ tang thương vô tận, bùng phát ra uy lực đủ để hủy diệt trời đất, ầm ầm nổ tung, càng lúc càng lớn, cuối cùng dấy lên một cơn gió lốc, lấy nơi này làm trung tâm, hướng về bốn phía quét ra.

Ầm ầm ầm ầm!!

Thanh âm kịch liệt kia giống như trời đất đang không ngừng sụp đổ, tinh không ào ào xé mở, từng cái khe rất lớn điên cuồng đảo qua, trong tinh không ngàn dặm, mười ngàn dặm, mười vạn dặm, trăm vạn dặm, ngàn vạn dặm toàn bộ đều bị bao phủ bên trong.

Vô số tu chân tinh trong phạm vi này, vô số tu sĩ cùng sinh linh trong tiếng ầm ầm, tan thành tro bụi!

Gần một nửa Thái Cổ Tinh Thần dường như cũng cảm nhận được sự chấn động trong tinh không cùng với sự điên cuồng bộc phát của sức mạnh hủy diệt kia, hóa thành một sức tấn công giống như là sóng biển, lại một lần nữa cuộn lên, quét ngang quanh quẩn.

Ba cao thủ bước thứ ba kia dưới sức tấn công này đều xuất ra toàn bộ pháp bảo của bản thân, thi triển ra thần thông đạo thuật. Nhưng dưới sức tấn công này, ba người này cũng không ngừng lui về phía sau, mạnh mẽ bị tản ra!

Lão già cảnh giới Không Linh kia hai tay bấm quyết, thân thể tuy đang lui ra phía sau, sắc mặt mặc dù tái nhợt, nhưng vẫn chưa bị thương quá nặng, toàn bộ sức mạnh toái tinh ở phía trước hắn ngay khi tới gần liền tầng tầng lớp lớp tiêu tan. Nhưng hai người một nam một nữa kia cũng phun ra máu tươi, thân thể vội vàng lui lại phía sau, trong tiếng ầm ầm không ngừng vang vọng bên ngoài thân thể họ. Trong lúc lùi lại, ba người cứ như vậy mà tách ra!!

- Rốt cuộc cũng tản ra rồi!

Thác Sâm không tiếc toái tinh cũng chỉ để phân tán ba người. Ngay khi ba người kia tản ra, hắn không còn chút sợ hãi nào nữa, giờ phút này trong lúc nhe răng cười thân mình bước về phía trước. Thân mình hắn vốn vô cùng khổng lồ, bước từng bước, trời đất ầm vang, trong nháy mắt đã tới gần bên người nam tử Không Niết kia, tinh điểm trên mi tâm ầm ầm xoay tròn, những tinh điểm còn lại đồng thời bay ra, nhanh chóng xoay tròn hình thành một cơn lốc xoáy lớn, ầm ầm lao thẳng đến cao thủ Không Niết kia!

- Ti Mặc Tử, lùi lại!

Lão già cảnh giới Không Linh kia sắc mặt đại biến, thân thể nhoáng lên một cái, lập tức tinh không ở xung quanh hắn giống như mặt nước gợn sóng, khiến cho tốc độ hắn chợt tăng mạnh, lao thẳng đến Ti Mặc Tử đang bị cơn lốc xoáy tinh điểm của Thác Sâm bao phủ.

Ti Mặc Tử kia là một trung niên, hai mắt lóe lên u quang, ngay khi cơn lốc xoáy tinh điểm của Thác Sâm tới gần, hai tay hắn bấm quyết, trong miệng truyền ra tiếng than nhẹ:

- Tù phong thiên chi đạo, chúng sanh nhu độ vô lượng kiếp, ly khai thâm ngục nhất chấp niệm, chúng sanh diệc vu vô lượng tiền, giải kim mang thế, thoát khốn thiên niệm, thủ lai sanh đạo, tỏa vong thiên vận, ấn minh triêu, chúng sanh chi sở bất đắc chân đạo giả, thường trầm khổ hài, vĩnh thất chân đạo, phụng chí tu chân hành....

Thanh âm quỷ dị của hắn ngay khi truyền ra, sắc mặt Thác Sâm lập tức nổi lên sự biến hóa. Tay phải hắn nắm lại, mạnh mẽ hướng tới lão già Không Linh kia ầm ầm đánh tới, ngăn cản lão già này tiến về phía trước, Thác Sâm bỏ qua Ti Mặc Tử, mà bước tới từng bước, đi qua lão gia Không Linh này, trong thời gian ngắn xuất hiện bên cạnh tu sĩ bước thứ ba còn lại.

Người này là một nữ tử, cô ta sau khi Thác Sâm toái tinh đã bị thương, trong khi đang nhanh chóng lui về phía sau, đồng tử trong hai mắt co rụt lại, liếc mắt một cái đã thấy Thác Sâm đang tới gần.

Cô ta đang định thi triển thần thông, nhưng nắm tay của Thác Sâm đã ầm ầm nện xuống, trong tiếng nổ lớn, nữ tử này phun máu tươi, trong nháy mắt lui về phía sau. Cơn lốc xoáy do tinh điểm trên mi tâm Thác Sâm hóa thành nhanh chóng giáng xuống, vòng quanh bên ngoài thân thể nữ tử này, cuốn thân thể cô ta trực tiếp quay trở về mi tâm của hắn. Nữ tử kia lập tức bị phong ấn bên trong tinh điểm thứ hai.

Hết thảy việc này chỉ diễn ra chỉ trong nháy mắt, sau khi phong ấn nữ tử này, tay phải Thác Sâm lại kéo một cái vào tinh không, cả người lập tức chui vào bên trong biến mất giữa tinh không.

- Bổn thần còn có vài tinh điểm nữa chưa vỡ, chờ hai ngươi đuổi theo!

Thác Sâm mặc dù đã biến mất, nhưng thanh âm âm trầm của hắn vẫn còn vang vọng bên trong tinh không.

Lão già cảnh giới Không Linh kia ánh mắt lóe lên, cùng với Ti Mặc Tử nhìn nhau, khóe miệng hai người không khỏi lộ ra một nụ cười quỷ dị. Chỉ là bên trong nụ cười này cọn mang theo một vẻ hâm mộ, hóa thành cầu vồng, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

- Người ma Thác Sâm truy đuổi cũng có khí tức của Cổ Thần lan ra, cũng là vương tộc...

- Vương tộc Cổ Thần trong trời đất này có lẽ chỉ còn hai người này. Thác Sâm đã không còn gì đáng ngại, còn về người kia, nếu chúng ta không thể bắt được...

- Chỉ là không biết, vương tộc Cổ Thần rốt cuộc đối với bọn họ có tác dụng gì, vì sao phải cố gắng như vậy, đành phải tiến hành lại thay đổi kế hoạch...

- Điều này là tuyệt mật, lúc trước ta có nghe nói một chút, nhưng không biết là thật hay giả. Nghe nói, vương tộc Cổ Thần có được thần tính của thái cổ thiên địa thuở sơ khai, có thể khiến cho...

Hai người trong lúc bay đi truyền thần niệm cho nhau, nhưng câu cuối cùng của lão già Không Linh này chưa kịp nói xong, thần sắc khẽ động, lại không nói nữa.

Ti Mặc Tử bên người hắn cũng nhìn về phía trước.

Bên trong tinh không phía trước hai người bọn họ, có một nữ tử từ từ đi tới. Nữ tử này toàn thân mặc áo trắng, tướng mạo mơ hồ không rõ ràng, lúc đi tới vô cùng bất ngờ, dường như có thể vượt qua khoảng cách vô tận.

Khi tức mơ hồ lộ ra từ thân thể nữ tử này dường như vốn không phải tồn tại trong trời đất, mà là người của Tiên Vực.

- Đa tạ hai vị!

Thanh âm nữ tử này nhẹ nhàng bất định, từ từ vang lên, tay phải vung lên, liên có hai đạo bạch quang lóe ra, rơi vào tay hai người bọn Ti Mặc Tử.

- Đây là lục phẩm đạo linh như đã hứa.

Cô ta vừa nói, thân mình không hề dừng lại mà xuyên qua bên cạnh hai người này, chậm rãi đi về phía xa xa. Lão già Không Linh nhìn thoáng qua đạo bạch quang trong tay, hơi giật đầu, liếc mắt nhìn Ti Mặc Tử một cái. Hai người thủy chung không nói gì, hóa thành cầu vồng biến mất trong tinh không.

Cả trời đất phút này dường như chỉ còn lại nữ tử áo trắng kia. Cô ta chậm rãi mà đi, trong lúc bước đi, tinh hà dưới chân tiêu tan, hướng về phía Thác Sâm đang truy đuổi, dần dần tiến tới.

Thân ảnh Vương Lâm không ngừng sdtt, hướng về chỗ của Nguyệt Tộc trong trí nhớ ngày càng tới gần. Sắc mặt hắn âm trầm, khí tức dao động từ trong tinh không truyền ra mà hắn phát hiện lúc trước làm cho hắn cũng mơ hồ đoán ra.

Nhưng lúc này không phải là lúc suy nghĩ nhiều, Vương Lâm sau nhiều lần sdtt, đã xuất hiện bên trong một tinh vực phát ra nguyệt quang nhẹ nhàng. Nguyệt quang trong tinh vực này là từ trong những tinh cầu ở bốn phía phát ra, tràn ngập khắp tinh vực, khiến cho nơi này nhìn thoáng qua cực kì diễm lệ, giống như là trong một giấc mơ.

- Chính là nơi này!

Trong mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang. Nguyệt tộc trong trí nhớ của hắn chính là nơi này!

Đúng lúc này, đột nhiên ở phía sau hắn lại một lần nữa có tiếng ầm vang truyền đến. Vương Lâm không quay đầu lại mà thân thể lại nhoáng lên một cái, hướng thẳng về phía trước phá khai mà đi, thần thức tản ra, lập tức trong tinh vực phía trước phát hiện một nơi tràn ngập khí tức Cổ Thần!

- Đưa vua nhập cung!

Trên mặt Vương Lâm lộ ra một nụ cười lạnh. Cùng lúc đó, tinh không bị xé rách truyền ra tiếng ầm ầm, lập tức vang lên kinh thiên bên trong tinh vực tràn ngập nguyệt quang này.

Tinh không bị xé mở, Thác Sâm mang vẻ uể oải bước ra.

Giờ phút này rất là quỷ dị, tiếng vang kịch liệt này không ngờ lại không làm cho Nguyệt Tộc chú ý một chút nào, hoàn toàn yên lặng.

- Người trốn không thoát đâu!

Thanh âm Thác Sâm như sấm, ầm ầm vang lên. Hai mắt lộ ra hàn quang, tay phải giơ lên hướng về phía Vương Lâm nhanh chóng đánh ra một quyền!

- Ta cũng không trốn nữa!

Vương Lâm tiến về phía trước tới chỗ tràn ngập khí tức Cổ Thần, liếc mắt một cái liền nhìn thấy nơi này có một vài pho tượng Cổ Thần rất lớn đứng sừng sững, khí tức Cổ Thần là từ trong những pho tượng này truyền ra, tràn ngập không ngừng.

Hắn xoay mạnh người, ánh mắt lộ hàn quang, trong cơ thể truyền ra những tiếng ầm ầm, cả người trong thời gian ngắn hóa thành cao lớn ngàn trượng, sáu tinh điểm Cổ Thần trên mi tâm nhanh chóng xoay tròn, sức mạnh vô biên của Cổ Thần từ trong cơ thể ầm ầm bộc phát ra.

Hắn vung tay phải lên, lập tức huyết quang lóe ra, thanh huyết kiếm kia lập tức biến ảo hiện ra trong tay, đã biến thành một thanh đại kiếm dài trăm trượng, hướng về Thác Sâm vung lên, nhanh chóng chém xuống.

Thân mình hắn vẫn từng bước đi tới gần những pho tượng Cổ Thần ở bốn phía, hút một cái, khí tức Cổ Thần ở nơi dây điên cuồng hướng về thân thể hắn ngưng tụ lại, trong nháy mắt tiến vào trong cơ thể, trong tiếng Vương Lâm gầm nhẹ, toàn bộ tập trung vào vết thương trên ngực. Sức mạnh của Khai Thiên Phut lưu lại bên trong vết thương kia bị sức mạnh vô biên của Cổ Thần xông vào, lại phối hợp với sức mạnh Cổ Thần bên trong cơ thể Vương Lâm, lập tức có tiếng ầm ầm vang lên.

Trong tiếng ầm ầm này, chỉ thấy hư ảnh mơ hồ của một chiếc búa ầm một tiếng bị bức ra khỏi ngực của Vương Lâm

Đã không còn sức mạnh của Khai Thiên Phủ lưu lại trong cơ thể, vết thương trên ngực Vương Lâm lập tức khép lại, không còn một chút thương thế nào!

Tiên Nghịch

Quyển 9: Đỉnh cao Vân Hải

Bạn đang đọc Tiên Nghịch của Nhĩ Căn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 34
Lượt đọc 2951

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.