Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 11

Phiên bản Dịch · 1007 chữ

Huyện Sơn Thành là một thị trấn nằm sát biên giới, ba mặt được vây quanh bởi núi rừng, còn một mặt giáp một con sông lớn. Cách con sông tên Áp Lục, là một quốc gia khác, tới mùa đông mặt sông kết băng dày, hai bên có thể trực tiếp qua lại với nhau.

Những năm XX mới bắt đầu, các nơi trên cả nước đều xuất hiện những thành phần người xấu, họ chạy đến Cảng Thành, hoặc thông qua Cảng Thành mà trốn ra nước ngoài. Huyện Sơn Thành chính là nơi lý tưởng để các đại địa chủ chạy ra nước ngoài, họ muốn đổi nơi định cư với mục đích cao cả là sống và phấn đấu vì xã hội chủ nghĩa.

Trước khi đến huyện, Từ Đóa còn tưởng huyện có thể là một thôn Dương Thụ lớn hơn một chút, không ngờ cô nhìn thoáng qua một vòng mới thấy tất cả chỉ là nhà trệt nhỏ thấp bé.

Cô không ngờ tới việc giữa nhà trệt với nhau cũng có sự chênh lệch.

So với nhà ở toàn gạch gỗ ở thôn Dương Thụ, thì nơi này đa phần đều là nhà ngói, còn có mấy căn tứ hợp viện xưa cũ.

Ngoại trừ những cái này ra, thì cửa hàng bách hóa, Cung Tiêu Xã đều là nhà lầu hai tầng, ở phía tây còn có một tòa kiến trúc cao bốn tầng được làm bằng gạch đen.

Từ Đóa đi theo ông Từ, cùng đến tiệm cơm quốc danh rồi tìm chỗ làm việc của chị dâu hai Từ, họ đưa một khối thịt gấu cùng chút rau dưa nhà trồng đưa cho cho cô ấy, sau đó mới đi đến tòa nhà bốn tầng phía Tây.

Tòa kiến trúc cao bốn tầng này có tên là Vạn Niên Lâu, trước khi đất nước giải phóng thì nơi này làm gì không ai biết được, nhưng hiện tại trở thành trạm thu mua dược liệu.

Trước kia ông Từ cũng hay đến nơi này bán chút thảo dược tìm được trên núi, ông dẫn Từ Đóa đến trước cô nhân viên từng vài lần thu mua đồ vật của ông, “Chào đồng chí, chúng tôi đến để bán chút đồ vật.”

Cô nhân viên kia khoảng 30 tuổi, mí mắt mỏng, mắt hơi xếch lên, trông bộ dáng cô ta cũng biết cô ta không phải người dễ giao lưu nói chuyện.

Hiện tại cô ta đang cùng người khác nói chuyện phiếm, khi ông Từ chào hỏi thì không vui mà liếc nhìn hai cha con ông: “Ông không thấy tôi đang bận sao? Đợi chút đi.” Sau đó mới quay đầu nói chuyện tiếp với người khác: “Lần này đồng chí xuống núi muốn bán thảo dược vùng núi à, chắc đồng chí có đồ vật gì tốt lắm phải không?”

Từ Đóa nhìn trong mắt liền hiểu.

Cô biết mấy người làm ở Cung Tiêu Xã hay mấy cửa hàng địa phương ở niên đại này đều rất kiêu ngạo, thì ra kiêu ngạo đến loại trình độ này à?

Những cửa hàng ở Tu Chân giới còn chưa dám thể hiện thái độ xấu với mấy tu sĩ cấp thấp, càng miễn bàn đến mấy cửa hàng xa xỉ có dịch vụ cao cấp ở thời hiện đại, chắc cô đã làm mất lòng người ta rồi?

Cô đang suy nghĩ miên man, thì người bị hỏi cũng cảm thấy cô nhân viên này có thái độ không tốt, còn khuyên cô ta hai câu.

Lúc này cô nhân viên mới liếc nửa mắt nhìn hai cha con Từ gia, hỏi: “Mấy người bán nhân sâm à? Dưới năm đồng tôi không thiếu, cũng không thu.”

Vì ông Từ từng cùng cô ta giao tiếp bài lần, nên biết cô ta có đức hạnh gì, nhưng lúc này sắc mặt ông vẫn trầm xuống, “Tôi không bán nhân sâm…”

“Không bán nhân sâm thì tìm tôi làm cái gì?” Lời ông Từ chưa nói hết, liền bị cô ta cắt ngang.

Cô nhân viên cũng không khách khí trợn mắt, tay chỉ cái bảng có dòng chữ “Thu mua mộc nhĩ, hạch đào, lông sừng trâu”, rồi phất tay đuổi người, “Mấy người đi đi! Muốn bán thổ sản thì qua bên kia, bên tôi chỉ thu mua dược liệu quý giá.”

“Ai nói chúng không bán dược liệu quý giá?”

Ông Từ vốn không phải là người có tính tình tốt, huống hồ hôm nay ông còn dẫn theo con gái bảo bối của ông. Hiện tại công việc bị chậm trễ, còn bị người ta xem như ruồi bọ mà xua đuổi đi, gân xanh trên trán ông nổi lên, nói với con gái: “Tiểu Đóa, con lấy mật gấu cho cô ta nhìn thử xem.”

Mật gấu?

Vừa nghe hai chữ này, không chỉ riêng cô nhân viên nữ kia, mà tất cả mọi người có mặt trong cửa hàng cũng nhìn chằm chằm hai cha con Từ gia.

Ngoại trừ nhân sâm lâu năm, thì mấy nhân sâm bình thường còn không quý giá bằng mật gấu.

Dù sao thì động vật mang tên gấu đã thưa thớt, lại có tính công kích mạnh, người bình thường căn bản không giết được, càng miễn bàn việc giết gấu lấy mật.

Từ Đóa tiếp nhận ánh mắt khiếp sợ lẫn hoài nghi của cô nhân viên kia, cô ngoan ngoãn “dạ” một tiếng, rồi lấy trong túi một cái hộp gỗ có chứa chai mật gấu, khi cái chai đó xuất hiện liền hấp dẫn ánh mặt của tất cả mọi người ở đây.

“Đây là mật gấu?”

“Không biết nữa, thứ này tôi chưa từng thấy.”

“Đúng là mật gấu rồi, mấy năm trước tôi từng thu mua một lần, nhìn màu sắc này tôi đảm bảo loại mật này còn mới và tươi tốt hơn, giá trị cũng tầm ba bốn trăm đồng.”

Ba bốn trăm đồng?

Bạn đang đọc Tiên Nữ Xuyên Vào Truyện Thập Niên 70 (Dịch) của Yên Mộng Hiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 250

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.