Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thế cục

Phiên bản Dịch · 1059 chữ

“Đệ tử Lưu Ngọc, bái kiến Nghiêm trưởng lão, Phương trưởng lão.”

Đám người Lưu Ngọc quy củ khom lưng hành lễ, sau đó nói.

Thân hình Nghiêm trưởng lão cường tráng, tóc nửa trắng nửa đen, trong mắt có ánh sáng lóe lên. Ngược lại thân hình Phương trưởng lão tương đối gầy gò, để một chòm râu thật dài, tướng mạo rất hiền hòa, có một loại phong thái của cao nhân ẩn sĩ chân chính.

Tim Lưu Ngọc đập nhanh vài nhịp, duy trì tư thế hành lễ không dám ngẩng đầu.

Không biết có phải nguyên nhân là do những điểm sáng xanh biếc trong Nễ Hoàn Cung hay không mà thần thức, linh giác bẩm sinh của hắn cường đại hơn những tu sĩ bình thường, sau khi tu luyện Tôn Thần diệu pháp còn được cường hóa thêm vài phần.

Trong linh giác của Lưu Ngọc, khí tức của hai vị trưởng lão còn thâm hậu hơn trăm lần so với hắn, giống như một ngọn đuốc cực kỳ dễ thấy trong đêm tối, giờ khắc này hắn dường như đã hóa thành một phàm nhân, đối mặt với kẻ săn mồi đứng đầu, tất cả sự phản kháng đều không có ý nghĩa, vô cùng yếu ớt, nhỏ bé.

Lưu Ngọc nổi từng lớp da gà, tóc gáy dựng ngược lên, nội tâm có vài phần khẩn trương, trước đây hắn chưa bao giờ tiếp xúc với tu sĩ Kim Đan gần như vậy, hắn hơi lo lắng không biết sự tồn tại của Tiên Phủ có bị phát hiện hay không.

Còn Ẩn Linh thuật bị nhìn thì thật ra lại không sao cả, dù sao chỉ là dùng phương pháp này để thu liễm khí tức tu vi, cũng vẫn là Trúc Cơ sơ kỳ, sẽ không khiến người khác hoài nghi.

Tám người đều duy trì tư thế hành lễ, thời gian chờ đợi dài dằng dặc.

“Các vị sư điệt không cần đa lễ, đứng lên đi.”

Một thanh âm dày rộng thấp giọng truyền đến, ngay sau đó một cỗ lực lượng ôn hòa nâng hai cánh tay, khiến thân thể Lưu Ngọc không tự chủ được đứng thẳng lên.

Là Nghiêm trưởng lão ngồi bên trái nói chuyện, không biết có phải ảo giác hay không, Lưu Ngọc cảm giác ánh mắt của lão dừng lại ở trên người của hắn trong chốc lát.

“Vâng!”

Tám người đồng thanh trả lời, mặc dù bọn họ không xếp thành một đội, nhưng đều đứng rất nghiêm chỉnh.

Trong lòng Lưu Ngọc thở phào nhẹ nhõm, thấy hai vị trưởng lão không có lộ ra sắc mặc khác thường thì hắn biết tu sĩ Kim Đan cũng không thể phát hiện ra sự tồn tại của Tiên Phủ.

“Lúc này tông môn đang cần người, mấy vị sư điệt có thể ngàn dặm xa xôi, không ngại gian khổ chạy tới, lòng ta đã được an ủi.”

Khẽ đánh giá mọi người một lúc, lúc này Phương trưởng lão lên tiếng, lão mỉm cười nói:

“Tông môn truyền cho ta các loại công pháp, phân phát Linh Thạch, đan dược, cho ta điều kiện tu luyện bỏ xa tán tu.”

“Đến lúc liên quan đến lợi ích của tông môn, ta đương nhiên không thể thoái thác, vì tông môn cúi đầu tận tụy đến chết mới thôi!”

Mọi người nhao nhao trả lời, biểu thị sự trung thành.

Mặc kệ trong lòng có suy nghĩ gì thì bản lĩnh bên ngoài vẫn phải làm đến nơi đến chốn.

Tiếp theo Phương trưởng lão lại hứa hẹn rất nhiều chỗ tốt, chỉ cần có thể giết địch lập công thì có thể dựa vào điểm cống hiến để đổi các loại đan dược, pháp khí, công pháp, tài nguyên trân quý bình thường không mua được đều có thể đổi.

Lưu Ngọc biểu hiện ra dáng vẻ không ngừng động tâm, dùng dư quang chú ý đến những người bên cạnh, thấy có ánh mắt hai người lộ ra sự điên cuồng, bao gồm cả Hứa sư huynh, cũng không biết là diễn xuất quá tốt hay là thật lòng như thế.

Lưu Ngọc tự hỏi nếu muốn hắn liều mạng sống cho Nguyên Dương Tông là điều không có khả năng, nếu là đánh được chỗ nào hay chỗ ấy thì còn tạm được, nhưng mà dưới bất kỳ tình huống nào thì tính mạng của hắn đều là ưu tiên hàng đầu.

Đương nhiên, nếu là dưới tình huống nhất tay lên mà không tổn hại đến lợi ích của hắn, hắn vẫn nguyện ý xuất ra một chút lực.

Nghiêm trưởng lão ho khan hai tiếng, cắt đứt lời mọi người, sau đó giảng giải một chút về thế cục hiện tại:

“Bởi vì lo lắng đánh lẫn nhau dẫn đến tử thương quá nhiều, tiêu hao quá độ thực lực tổng thể của Sở quốc, cho các nước khác thừa cơ lợi dụng.”

“Nguyên Anh lão tổ của ngũ đại môn phái Sở quốc ta đã cùng nhau ước định, tu sĩ từ Kim Đan kỳ trở lên trong sẽ không được ra tay trong cuộc chiến tranh đoạt mỏ Linh Thạch, người vi phạm sẽ bị năm đại môn phái cùng nhau truy sát.”

“Cho nên chủ lực của cuộc tranh đoạt mỏ Linh Thạch lần này vẫn là tu sĩ Trúc Cơ kỳ và Luyện Khí kỳ, mấy vị trưởng lão chúng ta ở đây chủ yếu là để phòng bị ngừa có tu sĩ không tuân thủ quy củ.”

“Nếu thấy cuộc tranh đoạt mỏ quặng Linh Thạch đã không còn khả năng, nhưng chỉ cần các ngươi có thể chiếm thế thượng phong, đến thời điểm phân chia phần mỏ Linh Thạch, thì càng có lợi cho tông môn.”

Nghiêm trưởng lão nói đến đây thì hơi dừng lại, để cho mọi người một ít thời gian để tiêu hóa tin tức, sau đó nói:

“Đương nhiên cũng sẽ không để cho đệ tử của tông môn chúng ta một mình chiến đấu, tông môn đã phát ra triệu lệnh, gia tộc phụ thuộc, môn phái nhỏ cũng phái ra hai trăm tu sĩ Trúc Cơ, cùng với hơn một ngàn tu sĩ Luyện Khí kỳ đến đây tham chiến.”

Bạn đang đọc Tiên Phủ Trường Sinh (Dịch) của Trường Đình Không Tỉnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi niemhuongnhatnhat
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 65

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.