Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Serradura

Phiên bản Dịch · 1442 chữ

“Được rồi, không đùa cô nữa!” Hạ Kỳ cuối cùng vẫn là đau lòng “Nhanh đi súc miệng đi, quá mặn, lần sau tôi sẽ đem nước muối đổi thành nước đường, đọng lại sẽ không mặn.”

Ôn Lật từ chối nói chuyện với Hạ Kỳ!

Súc miệng sạch sẽ rồi dọn dẹp quầy bếp xong hai người liền đi ra ngoài ngồi trên ghế dài. Mỗi người một cốc cà phê, dáng vẻ nhàn nhã. Có lẽ là bởi vì trận mưa đêm qua, ánh nắng mặt trời hôm nay phá lệ đẹp đến động lòng người.

….

Trong một lúc cả hai đều yên lặng.

“Đúng rồi, bạn cô thân thể đã khá hơn chút nào chưa?”

“Cậu ấy đã khỏe lại rồi, thân thể tràn đầy sức sống.”

Lại thêm một khoảng yên lặng, lúc này Ôn Lật mới nhận ra chủ yếu là Hạ Kỳ chủ động nói chuyện với cô. Nếu như cô không nói giữa bọn họ sẽ là một khoảng yên lặng. Cô không biết ngành học cụ thể của anh là gì, không biết anh bao nhiêu tuổi, cái gì về anh cũng không rõ, ngay cả việc anh là sinh viên cũng là do Nhất Nhất nói với cô.

“Anh…”

“Cô…”

Hai người đồng thời mở miệng

“Cô nói trước đi, ưu tiên phụ nữ.”

Anh đã mở miệng cô cũng không khách khí “Cái kia, tại sao anh lại muốn học làm bánh ngọt a, tôi cảm thấy các nam sinh bình thường sẽ không thích cái này.”

“Bởi vì có một cô gái rất thích ăn, chính là cô học rất lâu đều không có làm được. Cho nên tôi liền học thay cô ấy!” Khi Hạ Kỳ nói những lời này, trong đôi mắt tràn ngập hạnh phúc và cưng chiều. Ôn Lật không khỏi phỏng đoán xem ai là người hạnh phúc được một nam sinh ưu tú như này cưng chiều.

“Vậy, vậy cô gái đó đâu? Tại sao tôi vẫn chưa gặp qua cô ấy?” Trong lòng Ôn Lật cảm thấy đặc biệt ngột ngạt, rất muốn biết cô gái đó là ai!

“Cô ấy đi rồi, tôi đã bỏ lỡ cô ấy!”

“Sao lại như thế? Làm sao có thế, vậy bây giờ cô ấy đâu?”

“Bây giờ cô ấy đã trở lại, ở ngay bên cạnh tôi. Tôi sẽ không lại để mất cô ấy một lần nữa.”

Giọng điệu của Hạ Kỳ rất kiên định, Ôn lật bị giọng điệu này làm cho bối rối, ngẩng đầu lên phát hiện anh đang nhìn chằm chằm cô. Trong con ngươi đen nhánh kia là hình ảnh khuôn mặt hoang mang của cô, vội vàng cúi đầu xuống.

Hạ Kỳ cầm cốc cà phê lên, thỉnh thoảng nhấp một ngụm, khóe miệng hơi vểnh, trên mặt tràn đầy nụ cười nhìn cô gái đối diện đang hoảng hốt. Cảnh tượng này đặc biệt giống như cậu học sinh tiểu học bắt nạt cô gái mình thích.

A Giai không biết vì sao mình lại đồng ý gặp mặt anh ta. Chỉ là khi nhìn thấy tin nhắn đó, trong nháy mắt liền cảm thấy giống như đã chờ đợi từ lâu. Chờ anh ta cho mình một lời giải thích, sau đó… Sau đó như thế nào tiếp? Tha thứ sao? Hình như cô không làm được! Nhưng nếu không tha thứ… Lại sợ anh sẽ một lần nữa biến mất.

“A Giai, thân thể đã tốt hơn chưa?”

Trong giọng nói của Ngụy Tử Lương mang theo một chút thận trọng, thế nhưng mà bọn họ trước đây không phải nói chuyện như thế này! Quả nhiên vẫn là không thể quay lại như trước được. A Giai nghĩ.

“Đã tốt hơn nhiều, lúc đầu cũng không có việc gì, do Lật Tử cùng Tưởng Tưởng chuyện bé xé ra to.” A Giai giọng điệu bình tĩnh, Ngụy Tử Lương đoán không được suy nghĩ của cô. Nhưng là người đã lăn lộn mấy năm ngoài xã hội, tâm tư vẫn có chút sâu sắc “Anh không nghĩ muốn giải thích nguyên nhân anh biến mắt, bởi vì khá phức tạp. Có nói rõ em nghe cũng không hiểu được!”

Cuối cùng cũng đi vào vấn đề chính

“Vậy sao? Vậy cũng tốt, em cũng không muốn biết lý do. Cứ như vậy đi! Anh cũng biết, chúng ta không thể quay về loại quan hệ như trước, coi như không quen biết đi. Em không đi tìm anh, anh… Cũng đừng đến tìm em nữa!”

A Giai đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, cô không biết những năm gần đây mình luôn kiên trì vì cái gì, không phải là muốn chờ anh trở về sao?

“Cứ như thế đi, chúng ta gặp lại cũng đừng nói chuyện nữa. Không đúng, trừ khi là bắt buộc, nếu không em sẽ không gặp anh. Tạm biệt, Ngụy Tử Lương!” Tạm biệt, tuổi trẻ nông nổi của cô! Tạm biệt, người cô thích!

A Giai quay người rời đi, khóe mắt chảy xuống một giọt nước!

Cũng không biết đây có phải là ý nghĩ của Ngụy Tử Lương khi hẹn cô ra ngoài hay không?

“Đói bụng không?” Hạ Kỳ hỏi

“Trong mắt anh có phải tôi là người rất tham ăn hay không?” Không phải hỏi có đói bụng hay không chính là lại hỏi xem ăn cái gì.

“Cô trong mắt mọi người cũng là như thế đi!”

“…”

“Đi thôi, chúng ta làm serradura, thích hợp làm món tráng miệng sau bữa ăn.”

Ôn Lật bất đắc dĩ đuổi theo sau.

“Đến đây, tách hết chỗ bánh quy này.” Hạ Kỳ ra lệnh,

Ôn Lật nhận lấy máy nghiền vụn bánh quy từ tay Hạ Kỳ, sau đó đem bánh tách ra rồi đổ vào trong máy. Bật công tắc, không đến nửa phút bánh quy đã vỡ thành các mảnh nhỏ.

“Đã xong rồi.”

Lúc Ôn Lật xử lý bánh quy, Hạ Kỳ lấy cốc đựng bánh lau sạch. Sau đó lấy kem đã đánh bông, cho vào túi đựng “Đầu tiên bỏ một tầng vụn bánh trước rồi thêm một lớp kem, lại thả vụn bánh thêm một lớp kem. Cứ như thế mà làm, hiểu không?” Hạ Kỳ quay đầu hỏi

“Đã hiểu!” Ôn Lật gật gật đầu.

“Vậy thì đến làm thử!” Hạ Kỳ vòng hai tay ra phía sau, bộ dáng như ông chủ.

Cũng may, tuy vụng về nhưng Ôn Lật vẫn có thể hoàn thành cái bánh. Mặc dù không đẹp mắt bằng Hạ Kỳ làm, nhưng cũng không xấu.

“Được rồi, anh xem được chưa?” Ôn Lật tràn đầy hi vọng nhìn về phía Hạ Kỳ, ánh mắt sáng lên.

“Ừm… Không tồi.” Hạ Kỳ nghĩ nghĩ rồi trả lời. “Để vào tủ lạnh đi! Lạnh một chút ăn sẽ càng ngon.”

Hai người một lần nữa quay lại ngồi trên ghế: “Hạ Kỳ, tôi phát hiện việc làm ăn của cửa hàng khá kém đi, một buổi sáng mà không thấy có ai vào.” Ôn Lật rất kinh ngạc, không rõ bọn họ như thế nào mở cửa hàng, vậy mà không bị đóng cửa!

“Cửa tiệm này ngoại trừ ngày cuối cùng mỗi tháng thì giữa tháng chúng ta cũng nghỉ. Hôm nay vừa đúng lúc giữa tháng!” Hạ Kỳ trả lời.

“Các ngươi nghỉ như thế nào vậy? Hôm nay là ngày nghỉ nhưng mọi người vẫn đến?” Ôn Lật tiếp tục đặt câu hỏi.

“Hôm nay mọi người đều nghỉ, bởi vì buổi sáng tôi hẹn cô nhưng lại vướng lịch học, nên đã nhờ Nhất Nhất tới mở cửa chờ cô. Cô không phát hiên Nhất Nhất đã rời khỏi đây từ rất lâu rồi sao?”

Có lẽ là do ở chung với Hạ Kỳ, Ôn Lật khẩn trương thái quá hoặc là bị đồ ăn ngon dụ hoặc, vì thế không có chú ý hôm nay thiếu mất một người, trách không được cảm giác rất yên tĩnh.

“Được rồi, chúng ta đi ăn cơm trưa đi! Sau đó quay lại ăn Serradura, được hay không?”

“Được nha!”

Cuối cùng bữa cơm trưa này cũng là không ăn được. Bởi vì vừa mới ra khỏi tiệm bánh, Ôn Lật liền nhận được điện thoại của Tưởng Tưởng, nói là trạng thái của A Giai không tốt lắm, muốn cô mau chóng quay về!

Ôn Lật gói lại Serradura mang về ký túc xá liền thấy A Giai ngồi trước bàn máy tính lướt web, Tưởng Tưởng ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm cô ấy!

Bạn đang đọc Tiên Sinh Bánh Ngọt Của Tôi của Cấp Ngã Nhất Khối Ngưu Yết Đường
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi shancha6
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.