Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nama Matcha (2)

Phiên bản Dịch · 1560 chữ

Rạng sáng ngày hôm sau Ôn Lật đã thức dậy, liếc nhìn điện thoại phát hiện bây giờ vẫn còn sớm, trở mình xong cũng không buồn ngủ nữa. Trong lòng hoang mang rối loạn không biết hôm nay ra ngoài sẽ phát sinh chuyện gì. Nhưng là cô chỉ có thể để mặc mình trầm luân vào.

Ôn Lật ôm chăn mềm trên giường ngẩn người, trong đầu thật loạn, cho đến khi “Làm tớ sợ muốn chết, sao lại tỉnh sớm thế, mấy giờ cậu đã tỉnh vậy?” thanh âm Lộ Tưởng vang lên. Cô đưa mắt nhìn đồng hồ phát hiện đã sắp đến thời gian hẹn. Vậy nên vội vàng xoay người xuống giường, bận rộn rửa mặt.

Đầu hạ, mặt trời tuy có lộng lẫy nhưng cũng không có bao nhiêu uy lực, vừa ấm vừa lạnh. Hạ Kỳ đứng dưới cây liễu trước cổng ký túc xá lẳng lặng chờ đợi. Ánh nắng chiếu lên gò má anh, yên tĩnh mà thật đẹp. Ôn Lật bước nhỏ chạy xuống lầu, trước kia cũng không có cảm giác lầu ba cao lắm, hiện tại lại hi vọng nó có thể ngắn một chút. “Xin lỗi, anh đợi lâu chưa?” Miệng nhỏ Ôn Lật thở phì phò, khuôn mặt ửng đỏ sau khi vừa vận động.

“Không cần vội, xuống lầu đi chậm thôi, tôi sẽ đợi.” Trên khuôn mặt Hạ Kỳ nhàn nhạt ý cười “Đi thôi” nói xong liền đưa tay cầm lấy tay Ôn Lật. Ôn Lật nhìn hai người họ tay trong tay, mặt lại càng đỏ.

Hạ Kỳ dắt cô đến bãi đỗ xe “Chúng ta lái xe đến đó sao?” Nhìn thấy Hạ Kỳ mở cửa xe, Ôn Lật hỏi.

“Chỗ đó có chút xa, có thể thời gian sẽ hơi lâu. Cô nếu mệt liền ngủ một chút! Thắt dây an toàn!”

“Không sao, tôi cùng anh nói chuyện đi, một người lái xe rất vất vả.” Ôn Lật ngoan ngoãn thắt dây an toàn, chỉnh lại chỗ ngồi cho thoải mái, “Anh còn chưa nói đến cùng là đi đâu nha?”

“Đi đến nơi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.” Trong lúc chờ đèn đỏ, Hạ Kỳ quay qua nói chuyện với Ôn Lật

“Lần đầu gặp nhau không phải ở Song Tử à?” Hạ Kỳ nói chuyện khiến Ôn Lật thắc mắc.

Đèn xanh, xe tiếp tục chạy “Đến rồi cô sẽ biết!”

Nghe thấy câu trả lời của Hạ Kỳ Ôn Lật càng không nghĩ ra mình đã gặp anh ở nơi nào, trong đầu muốn tìm kiếm dấu vết để lại. Càng nghĩ càng mệt mỏi lại cộng thêm sáng nay dậy sớm, chỉ sau một lúc cô bắt đầu ngủ gà ngủ gật. Hạ Kỳ cảm thấy bên cạnh yên tĩnh liền quay đầu nhìn, phát hiện cô gái trước khi lên xe còn thề son sắt rằng sẽ cùng mình nói chuyện, bây giờ đang tựa đầu trên cửa sổ xe ngủ say.

Hạ Kỳ dừng xe lại bên đường, lấy tấm chăn từ đằng sau đắp lên cho cô. Bởi vì sợ cô ngột ngạt nên mở hé một chút cửa sổ, gió từ khe hở thổi đến, tóc của Ôn Lật phủ lên gương mặt. Hạ Kỳ đưa tay gạt nhẹ, cảm nhận được ở giữa có một chút lạnh.

Gần giữa trưa đã đến nơi, Ôn Lật cũng đồng thời từ trong mơ tỉnh lại.

“A~~~ Tôi ngủ thiếp đi?” Cô ngồi dậy, tấm chăn thuận thế rơi xuống.

Hạ Kỳ cất tấm chăn đi, đưa cho cô một chai nước đã mở nắp “Uống chút nước cho tỉnh một chút. Tối qua ngủ rất muộn à?”

Ôn Lật nhận lấy uống một ngụm nước nhỏ “Không phải, chắc là do sáng nay dậy sớm.”

“Xuống xe đi.” Hạ Kỳ nhìn Ôn Lật vẫn còn ngái ngủ liền không có hỏi nhiều nữa.

Ôn Lật xuống xe, phát hiện chiếc xe đang đỗ cạnh một ngôi nhà, trên tường ngôi nhà có nhiều nét vẽ, nhưng mà đã phai màu. Cánh cửa sắt cũng đã hoen ố vết rỉ, nhìn rất cũ.

“Đây là?” Ôn Lật có chút do dự đẩy cánh cổng ra

“Cô nhi viện.” Hạ Kỳ sau lưng cô trả lời.

Đi vào bên trong mới phát hiện gần cổng có một mảnh đất trồng rau quả, có đậu đỗ, cà chua, cà tím và một số loại dưa nhỏ cô không biết tên. Cách đó không xa có một khi vui chơi nhỏ, tuy đã cũ nhưng rất sạch sẽ, có thể nhìn ra được người sử dụng rất trân trọng.

“Nơi này là…” Trong giọng nói của cô chứa một chút không xác định.

“Nhớ lại sao?” Hạ Kỳ thì thầm nói nhỏ, sợ dọa đến cô “Đây là nơi chúng ta lần đầu gặp nhau.” Giọng nói của Ôn Lật mang theo khẳng định. Hạ Kỳ liền cười, cười đến lóa mắt nhìn cô “ừ, đúng thế.”

“Đinh linh linh” tiếng chuông tan học vang lên, chỉ một lúc sau một đám trẻ con chạy ra, chạy tới chỗ Hạ Kỳ.

“Anh Hạ Kỳ, anh đã đến!”

“Anh Hạ Kỳ có mang đồ ăn ngon đến cho Tiểu Bàn không?”

“Anh Hạ Kỳ…”

Ôn Lật nhìn Hạ Kỳ bị một đám trẻ con vây quanh bỗng nhiên liền nhớ đến hình ảnh trước kia mình cũng quấn lấy hắn như vậy “Anh trai nhỏ, em cho anh đồ ăn ngon được không?” “Anh trai nhỏ, tại sao anh lại không nói chuyện?” “Anh trai nhỏ….”

Đột nhiên Ôn Lật cảm thấy có người đang kéo góc áo của mình, cô cúi đầu nhìn liền phát hiện đó là Thất Bảo.

“Thất Bảo, đã lâu không gặp.” Ôn Lật ngồi xuống chào hỏi cô bé.

“Chị Ôn Lật, chị và anh Hạ Kỳ đến thăm chúng ta sao?” Thất Bảo cười tủm tỉm, lộ ra chiếc răng khểnh.

“Đúng vậy, chúng ta cùng đến, em có vui không?”

“Vui ạ, rất là vui!” Giống như cảm thấy lời nói còn chưa đủ, Thất Bảo dùng tay vẽ ra một cái vòng tròn lớn nhất có thể vẽ.

Phát quà cho bọn trẻ xong, Hạ Kỳ liền kéo Ôn Lật đến xích đu ở góc sân ngồi xuống.

“Mỗi lần nhìn thấy bọn trẻ vui vẻ như vậy tôi cũng rất vui. Tôi nhớ lúc đó em đứng bên cạnh một đám trẻ tặng đồ chơi cho chúng, vừa đưa vừa khóc nói đây là đồ chơi tớ thích nhất. Tớ tặng cho các cậu, các cậu nhất định phải trân trọng thật tốt, không được ghét chúng.” Nói đến đây Hạ Kỳ liền nhìn thoáng qua Ôn Lật đang cúi đầu. Nhưng Ôn Lật biết hắn đang giễu cợt mình, khóe miệng tràn đầy ý cười không có ý định che giấu.

“Lúc ấy đã nghĩ rằng cô bé này thật thú vị, đã thích như thế thì không cần cho. Chỉ có thể trong tay mình mới có thể bảo vệ, người khác ai sẽ quan tâm nha. Mặc dù cô ấy khóc lợi hại như thế nhưng lại không hề có một chút do dự” Hạ Kỳ nói đến đoạn này Ôn Lật cũng nhớ lại “Thật ra những đồ chơi kia tôi không nỡ, có một ít còn chưa có động đến, lại bị mẹ nói mang cho các bạn nhỏ, tôi tất nhiên có chút không vui. Nhưng là mẹ nói đưa xong đồ chơi có thể đến khu vui chơi. Khi đó đối với tôi mà nói, khu vui chơi quan trọng hơn đồ chơi nha!”

“Cho nên mới cho đi không chút do dự như vậy?” Mặc dù là câu nghi vấn nhưng nghĩ khí lại là khẳng định.

“Không phải là do tôi vẫn còn nhỏ sao? Anh cũng dẫn tôi đến phát đồ chơi và dụng cụ học tập cho bọn trẻ còn gì?” Ôn Lật cố ý giả ngu.

“Đúng a, có được không?” Hạ Kỳ cố ý đùa cô

“Được nha, chính là tôi đói bụng rồi, anh không quan tâm sao?” Ôn Lật nhấc chân đứng dậy, Hạ Kỳ kéo tay cô lại “Không còn chuyện gì muốn biết sao?” Ôn Lật muốn trả lời là không có, nhưng thấy vẻ mặt của Hạ Kỳ lại nói không nên lời.

“Anh chính là muốn tỏ tình với em? Em đồng ý chứ?”

Hạ Kỳ vừa dứt lời liền phát hiện Ôn Lật một mực cúi đầu không nói, sợ rằng cô không đồng ý nên cúi đầu xuống nhìn. Thế nhưng không khéo Ôn Lật cũng muốn ngẩng đầu lên thế là bị đụng vào nhau. Hạ Kỳ lo lắng nhìn đầu Ôn Lật, thấy cô đang cười suốt, liền biết rằng mình đang bị cô lừa.

Hạ Kỳ không nói gì, nâng mặt Ôn Lật chậm rãi tiến lại gần. Cô cảm thấy khẩn trương nhưng không còn sức lực đẩy ra cũng không muốn đẩy ra. Môi của anh nhẹ nhàng dán lên môi cô, răng cắn môi dưới của cô, đầu lưỡi lần theo hình dáng bờ môi, cô lầm bẩm “Ưm’ một tiếng. Anh mổ mổ nhẹ trên khóe miệng cô. Mọi thứ chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc như thế nhưng lại phá lệ mà kiều diễm.

Bạn đang đọc Tiên Sinh Bánh Ngọt Của Tôi của Cấp Ngã Nhất Khối Ngưu Yết Đường
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi shancha6
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.